Editor: Lăng
Hiểu Lê nghe nói chúng tôi sẽ chụp ảnh, lại một lần nữa không ngại cực khổ mà tới thăm tôi.
Lần này cô ấy không mang Thành Thành theo, thậm chí còn tới tiệm sớm hơn chúng tôi nữa.
Tôi và Lục Tuệ đi song song vào cửa cùng một lúc, cả hai chúng tôi đều thấy rõ bạn học Tống Hiểu Lê đang ngồi ở cái bàn đối diện cửa, chưa gì thì cô ấy đã phun ngụm nước chanh ở trong miệng ra.
“Ồ ồ, đồ đôi các kiểu nha.” Cô ấy tùy tiện rút khăn giấy ra lau miệng, trực tiếp đứng lên đi qua chỗ tôi, dừng ở trước mặt Lục Tuệ: “Tuệ Tuệ, sao em đẹp quá vậy.”
Lục Tuệ cười một tiếng: “Cảm ơn.”
Tiểu Mạnh thấy chúng ta đã đến, cách quầy bar “Ồ” một tiếng với tôi: “Chị Hứa Thu hôm nay thật xinh đẹp nha, Tuệ Tuệ hôm nay cũng thật xinh đẹp.”
Tôi nháy mắt với Tiểu Mạnh, cho cô ấy một ánh mặt tán thưởng.
Tiểu Mạnh có được sự tán thưởng của tôi càng cười tươi hơn.
Tiểu Mạnh là một cô gái vô cùng thích cười, lần đầu tiên phỏng vấn vừa nhìn thấy cô ấy đã cảm giác rất thân thiện, sau khi hàn huyên đôi câu liền nhanh chóng nhận vào làm.
Cửa tiệm này là tôi mở cách đây năm năm, khi đó vừa mới từ chức ở công ty, còn cố ý đi tới thành phố khác để học nghề, sau đó mượn ít tiền từ Lục Tuệ rồi cuối cùng mang theo tâm trạng được “ăn cả ngã về không” thuê mảnh đất này để mở cửa tiện.
Có lẽ là vận khí tốt, lúc đầu hai bên có hơi vắng vẻ nhưng sau một năm xây dựng đô thị thì lại náo nhiệt vô cùng, lượng khách mỗi ngày một tăng cao, lúc cao điểm hầu như là bận tối tăm mặt mũi.
Mấy năm nay tôi đã tuyển rất nhiều nhân viên, có người bởi vì có cơ hội phát triển hơn mà rời đi, cũng có người bởi vì không có ngũ hiểm nhất kim [1] mà rời đi, đối với chuyện bọn họ tới tới đi đi thì tôi cũng nghĩ rất thoáng.
[1]: Ngũ hiểm nhất kim: đề cập đến thuật ngữ tập hợp của một số loại phúc lợi có tính chất bồi thường mà người sử dụng lao động trao cho người lao động, bao gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.
Về sau tôi tuyển nhân viên chỉ coi trọng hai điểm, một là dáng vẻ ưa nhìn, hai là tính cách tốt.
Lại nói, đã từng có không ít các chị em thường xuyên đến cửa hàng tiêu tiền vì một nam nhân viên đẹp mã nào đó.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, cậu ta ráng làm được một tháng liền xem thường cửa tiệm cùng tiền lương của tôi, chuyển sang làm việc bán hàng xách tay.
Tiểu Mạnh là nhân viên làm lâu nhất trong mấy năm gần đây, được năm tháng rồi đó! Mà nhìn cô ấy rất chăm chỉ hiếu học, tạm thời không có ý rời đi.
Trớ trêu thay.
Mà theo như những gì Tiểu Mạnh tâm sự, thì cô ấy đến từ một vùng quê nhỏ ở phía Nam, trình độ học vấn cũng chỉ đến cấp ba.
Bên ngoài không có công ty nào để ý tới cô ấy, cô ấy còn nói tôi đối xử với cô ấy rất tốt, tôi là người duy nhất mà cô ấy có thể dựa vào lúc đang cùng đường mạt lộ ở thành phố A, cô ấy còn nói sẽ làm việc thật tốt để báo đáp tôi.
Lúc cô ấy đang giãi bày tâm sự thì đột nhiên tôi có cảm giác đang xuyên qua một bộ phim của thập niên trước.
Tôi là người hảo tâm giúp nữ chính vượt qua khó khăn, mà cô ấy thì ở trong một giây phút nào đó của tương lai sẽ gặp được người đàn ông cao quý nhất thế giới này, bởi vì trong nhà lẫn văn phòng không có mạng mà đến tầng hai thuê căn phòng tốt nhất để làm việc……!sau đó lúc cô ấy đem cà phê cho người đàn ông đó sẽ không cẩn thận mà đổ cà phê lên người anh ta, sau đó bọn họ sẽ điên cuồng mà……
Trong lúc pha hồng trà cho Lục Tuệ thì Hiểu Lê ngồi trên quầy bar ăn một miếng bánh ngọt, cô ấy nhìn mấy chậu sen đá trên quầy rồi nhướng mày vài lần.
Tôi thuận theo ánh mặt của cô ấy cũng nhìn về phía mấy chậu sen đá đó, mấy giây sau vẫn không hiểu ý của cô ấy bèn quay đầu lại hỏi: “Sao?”
Cô ấy nói: “Trịnh Dục Tiệp tặng.”
Tôi lập tức tỉnh ngộ.
Nhờ Hiểu Lê nhắc nhở thì tôi mới chợt nhận ra, không chỉ có những chậu sen đá này, mà còn có chuông gió treo ngoài cửa tiệm, mỗi cây nến trên bàn hay bộ tranh trên tường sau quầy bar, đều là Trịnh Dục Tiệp tặng.
Sau khi pha xong hồng trà cho Lục Tuệ thì tôi liền đưa cho em ấy, tôi không nói hai lời mà gom những vật kia lại thành một mớ, Tiểu Mạnh thấy tôi gióng trống khua chiêng như vậy, liền hỏi: “Chị Hứa Thu, sao vậy?”
Tôi nói: “Ném đi.”
Tiểu Mạnh kinh ngạc a một tiếng: “Vì sao?”
Tôi ăn ngay nói thật: “Người bạn tặng chị mấy thứ này đã phá đám chị đó.”
Cô ấy “Ồ” một tiếng, tỏ ra là đã hiểu, còn nói: “Ném đi thì rất đáng tiếc, không bằng chị cho em đi.”
Tôi nói: “Được.”
Đồ đạc của Trịnh Dục Tiệp liền được giải quyết một cách vui vẻ, tôi cảm thấy rất vui vẻ, mà có vẻ không chỉ mình tôi vui, Hiểu Lê thoạt nhìn cũng rất vui, Lục Tuệ đang uống hồng trà thoạt nhìn cũng rất vui vẻ.
Thật ra tôi cũng không phải hận Trịnh Dục Tiệp đến mức thấy đồ vật của cô ta thì sẽ phiền lòng, chẳng qua tôi chỉ nghĩ lỡ như một ngày nào đó cô ta tới cửa tiệm của tôi, nhìn thấy tôi còn giữ đồ của cô thì sẽ cảm thấy tôi còn nhớ thương cô ta, hiểu lầm lớn lắm nha.
Loại nhớ thương này, sẽ chỉ xuất hiện ở tình cảnh gương vỡ lại lành gặp nhau lần nữa, xuất hiện bên trong thứ tình cảm ngược luyến tình thâm, chứ sẽ không xuất hiện ở trên người tôi, hi vọng cả đời này cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mắt tôi nữa.
Vừa nãy ăn cơm, giờ lại lại uống tràbây giờ son môi của Lục Tuệ đã bị trôi sạch hết rồi, tôi bèn dẫn em vào phòng trong để tô lại son, đúng lúc Lâm Ninh Ninh đến.
Anh ta vừa vào cửa liền dừng ánh nhìn lại trên người tôi, cũng lộ ra vẻ khách sáo, đưa tay phải ra nói: “Giản Hứa Thu?”
Tôi nắm chặt tay phải của anh ta: “Chào anh.”
Anh ta mỉm cười, có lẽ là chút thói quen của người chụp ảnh nên sau khi buông tay thì anh ta lại sờ lên máy ảnh của mình, nói: “Cô so với trong ảnh thì xinh hơn rất nhiều.”
Câu này rõ ràng là những lời xã giao khách sáo khi gặp nhau lần đầu, nhưng thật không dám giấu giếm, câu nói này nghe rất lọt tai.
Tôi đứng tại chỗ rất vui vẻ.
“Đây là em gái tôi, Tuệ Tuệ.”
Lâm Ninh Ninh nói xin chào với Lục Tuệ, tiếp theo lại nhìn tôi rồi nói: “Cả hai chị em đều rất đẹp.”
Giữa trưa thì trong tiệm không còn nhiều khách lắm, Lâm Ninh Ninh sau khi dạo quanh một vòng ở tầng trệt cảm thấy có chút hài lòng, thì anh ta cùng chúng tôi lên tầng hai, sau khi lại dạo quanh một vòng liền vô cùng mừng rỡ nói: “Tôi rất thích bố cục của tiệm cô, chúng ta bắt đầu đi.”
Đầu tiên Lâm Ninh Ninh chụp ảnh một số món ngọt nổi tiếng trong tiệm, sau đó mới mời chúng tôi qua đó.
Đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh kiểu này, thật ra tôi có hơi căng thẳng và khẩn trương.
Tôi nghĩ Lục Tuệ hẳn cũng là lần đầu tiên chụp ảnh, nhưng trạng thái của em thì tốt hơn tôi nhiều lắm, phảng phất người mẫu là trời sinh.
“Hai người ngồi chỗ này, mặt đối mặt, sát món tráng miệng một chút.”
Lâm Ninh Ninh nói xong liền ngôi vào bàn sát bên chúng tôi, tôi cúi đầu nhìn quả anh đào trên miếng bánh ngọt, nghe tiếng lách cách vang lên từ máy ảnh của Lâm Ninh Ninh.
“Hứa Thu, cô đút một miếng cho Tuệ Tuệ đi.”
Tôi “Ồ” một tiếng, cầm chiếc nĩa trên bàn cắt một miếng bánh rồi đưa lên.
“Phụt.” Lâm Ninh Ninh đang đứng cạnh Hiểu Lê đột nhiên cười một tiếng, mười phần ghét bỏ mà tôi nói: “Giản Hứa Thu, cô cắt to như vậy thì Tuệ Tuệ ăn kiểu gì đây.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống, cười xấu hổ.
Thật ra miếng bánh này cũng không lớn lắm, vẫn có thể ăn hết trong một lần, nhưng đối với chụp ảnh mà nói thì lại không đủ văn nhã.
Tôi đang định bỏ miếng bánh ngọt đó xuống, cắt một miếng khác nhỏ hơn, nhưng Lục Tuệ ngồi phía đối diện đang cúi đầu nhìn tôi đột nhiên nhỏ giọng nói “Không sao”, sau đó lại hé miệng cắn một miếng bánh ngọt.
Vì để có thần thái hơn trong ống kính nên em chỉ cắn một miếng nhỏ, sau khi cắn xong thì tôi thấy môi em dính chút kem, tôi cũng thấy chop mũi em ấy cũng dính kem, lập tức nở nụ cười.
Trong lúc tôi rút khăn giấy cho em thì tôi lại nghe tiếng tách tách từ máy ảnh của Lâm Ninh Ninh vang lên.
Tôi đem phần bánh ngọt mà em ấy ăn thừa ăn luôn vào bụng.
||||| Truyện đề cử: Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim) |||||
Sau đó chúng tôi lại đổi một cảnh khác, Lâm Ninh Ninh để tôi ngồi trên bậc cửa sổ, cũng dời ghế đến cạnh chân tôi để cho Lục Tuệ ngồi lên.
Tôi đặt một chân lên mép ghế của em ấy, nghe theo sự hướng dẫn của Lâm Ninh Ninh nhìn về phía cửa sổ, mà Lục Tuệ thì một tay chống lên ghế, tay còn lại thì chống cằm.
Lâm Ninh Ninh sau khi chụp được mấy tấm thì nói ok, tôi quay cái cổ đã bị cứng ngắc lại, vô thức cúi đầu nhìn Lục Tuệ.
Một chút ánh nắng mặt trời lọt qua khung cửa sổ mờ, vừa vặn rơi vào trên đầu Lục Tuệ, tóc của em cũng không quá tối, dưới ánh nắng mặt trời liền lộ ra màu nâu rất rõ.
Hai phần ba đuôi tóc em vẫn nằm trong bóng mát, mà hai phần ba gương mặt em lại được tắm dưới ánh mặt trời, dường như em cảm nhận được ánh mắt của tôi liền ngẩng đầu nhìn tôi.
Chỉ một cái giương mắt lơ đễnh nhưng em lại lộ ra chút luống cuống rất đáng yêu, mấy tiếng trước em ngại lông mi giả quá bắt mắt, vì vậy tôi đã dùng bông tẩy trang để lấy nó xuống giùm em, nên lúc này đây tôi chợt nhận ra phần đuôi mi của em ấy có chút ánh sáng lóe lên.
Tôi nhảy khỏi bệ cửa sổ, nhìn Lâm Ninh Ninh nói: “Anh chụp cho Tuệ Tuệ vài tấm ảnh đơn đi.”
Thời gian tiếp theo, tôi và Hiểu Lê liền đứng một bên quan sát ống kính của Lâm Ninh Ninh, tại nhìn anh ta tinh tế tỉ mỉ tìm góc chụp khéo nhất trong máy ảnh, sau khi chụp vài bức ảnh toàn thân liền chụp cận cảnh đôi mắt Lục Tuệ, còn có đôi môi của em ấy nữa.
Sau khi anh ta chụp xong một loạt ảnh, đột nhiên nói: “Cô qua đây, đùa nghịch ngón tay của cô ấy đi.”
Tôi lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”
Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua, kéo ghế ngồi xuống chỗ đối diện em.
“Tuệ Tuệ, ngón tay cô sẽ đặt lên ghế, còn cô thì dựa lưng vào tường trông có chút lười nhác.
Hứa Thu, cô dùng ngón trỏ của cô chạm khẽ vào ngón trỏ của cô ấy.”
Tôi “Ồ” một tiếng, làm theo.
Sau vài cú nháy ảnh thì tôi liền nghe thấy Hiểu Lê phát ra vài tiếng chậc chậc từ trong miệng.
Lâm Ninh Ninh nói: “Hứa Thu, nắm chặt tay Tuệ Tuệ đi.”
Tôi nghe lời nắm chặt tay Lục Tuệ, liền thấy em ấy nhìn chỗ mà tay chúng tôi giao nhau, tiếp lấy giương mắt đối mặt với tôi.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, mà tôi nhìn thấy má em ấy hơi đỏ lên.
Có lẽ là em ấy xấu hổ nha.
Loại tình huống này, thật ra tôi cũng muốn đỏ mặt lắm, nhưng khổ nỗi là tôi lại không thường hay đỏ mặt, cho nên thời khắc này thoạt nhìn thì trông tôi có vẻ vô cảm trong một mối quan hệ lắm.
Lâm Ninh Ninh còn nói: “Hứa Thu, cô cào nhẹ Tuệ Tuệ một chút đi.”
Tôi buông tay Lục Tuệ ra, quay đầu nhìn Lâm Ninh Ninh cười cười.
Tôi nói: “Hình như mục đích chụp của anh không đúng lắm.”
Cái này thật không trách là tôi mắt chó nhìn người thấp được, mấy tấm ảnh anh ta chụp sau này hoàn toàn không hề liên quan gì tới những món ăn trong tiệm của tôi nha.
Không đợi Lâm Ninh Ninh trả lời, thì Hiểu Lê đứng sau lưng anh ta đột nhiên nói: “Không có gì không đúng hết, là rất đúng mới phải, hai người chụp thêm mấy bức ảnh chung đi, đến lúc đó có khi tao sẽ làm hình nền Wechat.”
Tôi nói: “Cũng được.”
Xin lỗi vì tôi chính là một cô gái không có lập trường đến thế đó, chỉ là một cái hình nền Wechat thôi thì cũng thành công lừa được tôi rồi.
Nhưng diễn biến sau đó không hề giống sự sắp xếp của phó nháy, không đợi tôi chuẩn bị kỹ càng rồi cào Lục Tuệ, thì đột nhiên em đứng lên gãi vào eo tôi, làm tôi nhịn không được hét lên một tiếng ngay tại chỗ
“Hóa ra là chị sợ nhột.” Lục Tuệ thu tay lại, cười hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Chị không sợ nhột, là do em bất ngờ quá thôi.”
Em à một tiếng rồi nghịch ngợm tiến tới gần tôi: “Vậy chị chuẩn bị kỹ càng đi, em tới đây.”
Em vừa nói vừa cào nhẹ tôi, ta liền mất không chế mà cười to lên.
“Được được được, là chị sợ nhột, được chưa nè.” Ta hai tay cản trở khuất phục.
Nhưng có vẻ như em không chịu bỏ qua cho tôi, một tay cứ vịn ở trên ghế ngăn không cho tôi trốn, tay còn lại thì vô cùng thản nhiên mà vòng qua tay tôi rồi chọc vào eo tôi.
Khi mà tiếng thét chói tai cùng tiếng cười của tôi hoàn toàn có thể lấn át tiếng nhạc trong tiệm, thì mới nghe Lâm Ninh Ninh đứng ở đầu kia thong thả nói: “Ok.”
Cái trò cù lét này làm tôi mệt lả cả người, tôi miễn cưỡng ngồi phịch xuống ghế.
Lục Tuệ buông tay ra, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế kia, hai đầu gối em đặt cạnh thành ghế tôi đang ngồi.
Ý cười trên mặt em không hề giảm, cúi đầu nhìn tôi hỏi: “Khát không?”
Tôi gật đầu: “Có.”
Em quay đầu lấy ly nước chanh mật ong ở trên bàn mới vừa được chụp xong, đưa tới trước mặt tôi, tôi thấy thế liền mở miệng ngậm ống hút, hít mạnh một hơi.
Lâm Ninh Ninh đột nhiên mở miệng hỏi: “Hứa Thu, Tuệ Tuệ là em ruột của cô sao?”
Tôi vẫn còn chưa kịp nhả ống hút của tôi ra thì Lục Tuệ đã trả lời thay tôi: “Không phải.”
Lâm Ninh Ninh đột nhiên nhướng mày, cười nói: “Được rồi.”.