Editor: Lăng
Thời gian như thể khiến tôi quay trở lại lần đầu tiên tôi chở Lục Tuệ đi học.
Bởi vì tiết một, hai em có tiết nên sáng sớm chúng tôi đã dậy.
Sắp vào mùa đông nên sương mù giăng đầy trời, trên đường cũng ít người ít xe đi lại, rất nhanh xe đã chạy tới tòa nhà em học, tính ra còn sớm hơn mười phút đấy.
Em bình thản xuống xe, mở dây an toàn sau xong rồi sờ soạng ghế sau một lát, cầm lấy hai khung ảnh, là ảnh hôm qua Lâm Ninh Ninh gửi, một tấm là ảnh của riêng tôi, tấm còn lại là ảnh chúng tôi chụp chung.
Tôi lại liếc một cái, thấy em cất nó vào trong túi thì hỏi: “Mang đi đâu vậy?”
“Mang về ký túc xá.” Em trả lời tôi, sau đó lại chỉ vào điện thoại của tôi: “Những ảnh khác mà anh ấy gửi cho chị ấy, em cũng muốn chị gửi cho em.”
Tôi nghĩ nghĩ: “Chị đưa tài khoản và mật mãbemail cho em luôn nha, đêm qua anh ta gửi cho chị rồi.”
Lục Tuệ nói được.
Em còn đang chờ bạn cùng phòng gửi sách cho em, cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy sinh viên tới giờ chuông reo mới vào lớp, tôi nhìn sương mù bên ngoài, nghĩ đến gần đây thời tiết chuyển lạnh, nói: “Gần đây lạnh hơn rất nhiều, buổi tối nhớ lấy chăn dày hơn đó.”
Lục Tuệ ừ một tiếng.
Tôi còn nói: “Đồng phục thì không dễ khô lắm, nếu quá ẩm thì mang về nhà hong khô.”
Em nói: “Em biết rồi.”
Tôi lại bóp bóp cánh tay của em: “Ăn nhiều một chút, càng ngày càng gầy đó.
Trong trường hẳn là phải có bán vài loại canh dinh dưỡng chứ, đừng có ăn đồ bậy bạ.”
Em lại nói: “Em biết mà.”
Tôi còn nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho chị.”
Em gật đầu: “Dạ được.”
Tôi còn muốn nói gì đó thì lại thấy đã em ngây ngốc nhìn tôi cười, tôi nhướng mày nhìn em: “Em cười cái gì?”
Em nghe xong thì càng cười tươi hơn: “Đang hưởng thụ nghe chị lải nhải đó.”
Tôi cười: “Chị lải nhải thì có gì mà hưởng thụ chứ, lúc trước chẳng lẽ chưa từng lải nhải với em sao”
Em lắc đầu: “Bây giờ thì khác mà.”
Trong lúc tán gẫu thì lượng sinh viên trên đường dần nhiều hơn, em ghé vào bên cửa sổ nhìn một lát, nhìn thấy bạn cùng phòng liền mở cửa rồi xuống xe.
Khoảng vài mét thì bạn cùng phòng em chạy dến cạnh em, Lục Tuệ nhận sách từ tay bạn cùng phòng, nói thêm vài câu rồi lại nhìn về phía tôi.
Tôi mỉm cười chào hỏi với bạn em, thấy Lục Tuệ lại đi tới.
Em hơi cúi người, ôm sách ở trước ngực, còn hơi nghiêng đầu nhìn tôi từ ngoài cửa xe.
Tôi nghĩ, nếu bây giờ tôi ngồi ở cuối xe, thì động tác này của em hẳn rất là động lòng người đó.
Lục Tuệ: “Em đi học đây, chị lái xe về cẩn thận, đến nơi thì gửi tin nhắn cho em.”
Tôi gật đầu nói được, sau đó rời khỏi trường dưới sự quan sát của em.
Rất không may, tôi vừa tiễn Lục Tuệ đi thì fan hâm mộ của Lục Tuệ lại tới.
Tôi tới văn phòng tiệm mới ngồi được một lát thì Tống Hiểu Lê đã gõ cửa hai lần, tôi chưa nói gì thì cô ấy đẩy cửa vào luôn rồi.
Cô ấy thấy chỉ có mình tôi ở văn phòng, kinh ngạc mà hỏi: “Tuệ Tuệ đâu?”
Tôi nói: “Về trường rồi.”
Cô ấy hỏi: “Không phải mày nói mày ở văn phòng sao?”
Tôi nói: “Tao nói tao ở văn phòng, chứ tao có nói em ấy ở văn phòng đâu.”
Cô ấy nghiến răng: “Mày cố ý gạt tao từ ngàn dặm tới đây sao?”
Tôi cười: “Là do mày ầm ĩ muốn tới, chứ tao có lừa đâu.”
Cô ấy hừ một tiếng trở tay đóng cửa lại, kéo cái ghế ngồi đối diện tôi, tầm mắt của tôi từ trên máy tình dời về phía cô ấy: “Mày là một phụ nữ đã lập gia đình và sinh con rồi đó, sao ngày nào cũng rảnh quá vậy?”
Cô ấy nhún vai, kiêu ngạo: “Trách thì trách mẹ chồng tao cũng hơi bị rảnh đó, bà ấy cứ ước gì tao ra ngoài chơi, Thành Thành để mình bà ấy lo là được.”
Cô ấy nói xong thì lại gần: “Mày nhìn cái gì mà say sưa quá vậy.”
Tôi nói: “Ảnh chụp của tao với Lục Tuệ chụp hôm bữa.”
Cô ấy nghe thế thì lập tức đứng lên, kéo ghế đến cạnh tôi rồi bắt đầu cùng tôi thưởng thức.
File nén bên trong trừ bỏ một số ảnh đã được xử lý thì còn có một số ảnh chưa được xử lý.
Tôi và Hiểu Lê cứ ăn khoai tây chiên rồi xem từng tấm một.
Trong lúc đó, thì dì Tống ở bên cạnh liên tục phát ra tiếng “Chậc chậc chậc” “Người này lại là Tiểu Hòa Hòa” “Tiểu Hòa Hòa và chị bé nè” “Góc độ này đẹp ghê luôn” “Trời ơi, hàng mi này” “Chân của Giản Hứa Thu mày dài đến vậy à” “Tao làm fans CP của bọn mày thì có phải là biến thái lắm không” “Được rồi, quá biến thái, không làm fans đâu” “Quào, tấm này yêu ghê “,…!
Vân vân.
Cô ấy cứ nói xong thì chọn một tấm, thế mà cuối cùng lại vơ vét mười mấy tấm từ tôi rồi lưu vào điện thoại, nói là để làm hình nền cuộc trò chuyện, một ngày đổi một tấm.
Tôi không tin là cô ấy rảnh như thế, nhưng với tư cách là vị fans CP đầu tiên của chúng tôi thì tôi cũng bất đắc dĩ mà thỏa mãn điều kiện này của cô ấy.
“Mấy ngày trước trong nhóm cũng đang thảo luận quan hệ của Tiểu Hòa Hòa và Giản Hứa Thu.” Cô ấy đổi hình nền xong thì ngẩng đầu nhìn tôi: “Mày biết không, bọn mày không nên nhận biết nhau, ủa, cũng không phải là không nên nhận biết, nhưng mà rất thần kỳ nha, ha ha ha.” Cô ấy đột nhiên cười lên: “Còn có người nói bọn mày là, người nổi tiếng trên mạng trong thiên hạ này đều là người một nhà.”
“Tao là người duy nhất biết chuyện đó, thật sự là nhìn bọn họ thảo luận thì buồn cười lắm luôn.” Cô ấy tặc lưỡi hai tiếng: “Trong nhóm có rất nhiều người biết mày và Trịnh Dục Tiệp, lúc bọn mày chia tay cũng có nhiều người hóng hớt lắm, bây giờ cái này nhân vật chính trong tin bát quái lại là bạn của Tiểu Hòa Hòa.
Weibo của em ấy đến giờ cũng chỉ trả lời lại có mình mày, nhưng mà tình hình cũng không khoa trương đến thế, dù sao thì bọn mày cũng mới vừa theo dõi lẫn nhau thôi.”
Cô ấy vừa nói vừa cười: “Không ai biết là bọn mày đã biết nhau 7 năm rồi, nếu để cho các bạn nhỏ dễ thương biết người mà Tiểu Hòa Hòa nhớ thương suốt 7 năm là Giản Hứa Thu thì…!Trời ơi.”
“Đột nhiên lại muốn bọn mày công khai ghê, muốn nhìn thử phản ứng của mọi người.” Hiểu Lê: “Trời ạ, ngẫm lại thì thật kích thích.”
Cô ấy lắc đầu các kiểu.
Tôi đọc báo cảo trong quý xong thì buổi toạn đàm của cô ấy đến đây cũng kết thúc, vậy nên tôi bình luận một câu: “Ha ha ha.”
Cô ấy quay đầu nhìn ta, cầm miếng khoai tây chiên cuối cùng trong túi, nhìn tôi nhíu mày: “Tôi xin phỏng vấn cô một chút, trâu già gặm cỏ non là cảm giác gì?”
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Non.”
Cô ấy kinh ngạc: “Gặm rồi?”
Tôi liếc mắt: “Chưa.”
Cứ như là tôi mới kể một câu chuyện cười rất buồn cười vậy, sau khi cô ấy nghe xong thì cười ha ha, mà tôi cũng theo thường lệ không để ý tới cô ấy, tiếp tục việc trên tay.
Hiểu Lê lại hỏi: “Tuệ Tuệ biết tao ở trong nhóm của ẻm không?”
Tôi gật đầu: “Biết.”
Hiểu Lê lại hỏi: “Cuối cùng thì mày làm sao mà làm được, em ấy thích mày lâu như vậy, mà mày chút xíu cũng không phát hiện à?”
Tôi bật cười: “Chắc là do em ấy khá lợi hại đó, thích tao lâu như vậy mà tao cũng không phát hiện ra một chút nào.”
Hiểu Lê: “Em ấy đúng là rất lợi hại, cho nên lúc mày biết em ấy thích mày thì có phải là sốc lắm không.”
Tôi bất đắc dĩ, kéo dài: “Ừ thì…” Tôu quay đầu nhìn cô ấy rồi giật ly nước khỏi tay cô ấy: ” Bạn học Tống Hiểu Lê, có phải hôm nay mày hơi nhiều chuyện quá không?”
Hiểu Lê cười khanh khách: “Cũng không phải, chuyện của hai người bọn mày, mặc kệ em ấy là Tiểu Hòa Hòa hay là Tuệ Tuệ thì cũng rất thần kỳ, chơi thật vui.”
Đứng ở góc độ của cô ấy mà nghĩ về việc này thì đúng là rất thần kỳ, chỉ là Trúc Ngôn Nhất Hòa và Giản Hứa Thu, thì cứ như là đã phá vỡ thứ gì đó.
Huống chi Trúc Ngôn Nhất Hòa này là do Giản Hứa Thu nhặt được.
Nhặt được tân nương.
Ha ha, không buồn cười.
Lúc Hiểu Lê đi còn thuận tay mang quà tôi mua cho cô ấy về, còn nói với tôi là phải mua cho tôi một bức tranh coi như là quà mừng khai trường.
Tô nói: “Không cần.”
Cô ấy tóm lấy vai tôi: “Không cần khách sáo với tao, tranh tao chọn kỹ lắm.”
Tôi khoát tay: “Không phải là khách sáo với mày, mà là văn phòng này là do Lục Tuệ làm cho tao.
Em ấy nói muốn thêm thứ gì thì cũng phải được em đồng ý.
Không thì như này, mày hỏi em ấy thử đi, vừa hay cho mày tiếp cận thần tượng luôn.”
Cô ấy nhìn tôi đầy ghét bỏ: “Thê nô?”
Tôi: “Thê con mắt mày.”
Tôi tiễn cô ấy xuống lầu, cô ấy đang thảo luận với tôi khi nào thì dụ Lục Tuệ tới KTV thì cửa ra vào có người đi tới, ngọt ngào gọi tên tôi: “Chị bé Hứa Thu ơi.”
Xét thấy đây lần đầu tiên Hiểu Lê nghe thấy có người gọi tôi như vậy, không hề khách sáo mà bật cười tại chỗ.
“Chị bé Hứa Thu ơi.” Cô ấy lặp lại.
Tôi gật gật đầu với Tuyết Lê, hơi lui về sau rồi trực tiếp giới thiệu: “Vị này là Tuyết Lê, còn đây là chị bé Hiểu Lê.
Chị từng nhắc về hai người rồi đó, hai người ở chung một nhóm.”
Tự nhiên lại face to face vội vàng chưa chuẩn bị gì hết nên hiển nhiên hai người đều có chút luống cuống.
Hiểu Lê cười một cái với Tuyết Lê, sau đó lại quay đầu trợn mắt nhìn tôi một cái.
Ánh mắt của cô ấy đang nói: Giản Hứa Thu, tao không có trang điểm.
Tuyết Lê cười nhẹ: “Em biết, chị là Đêm đen cùng bình minh nha.”
Tôi kinh ngạc nhìn Hiểu Lê: “Mày gọi là Đêm đen cùng bình minh?”
Hiểu Lê ngửa đầu nhìn tôi: “Không được à.”
Tôi cười gật đầu: “Được chứ.”
Tuyết Lê nghe chúng tôi nói chuyện thì bật cười vài tiếng, đột nhiên đi vài bước đứng trước mặt ta, ra vẻ nhiều chuyện mà nói với tôi: “Chị bé nè, em nói cho chị nghe, Tiểu Hòa Hòa cô ấy hết FA rồi đó.”
Hiểu Lê phì cười: “Nó biết rồi.”
Tuyết Lê ồ lên: “Chị nói cho chị ấy?”
Hiểu Lê nhún vai: “Cũng không phải chị nói nó biết, là nó nói cho chị biết.”
Tuyết Lê ngây thơ nhìn tôi: “Chị bé nè, tin tức của chị cũng linh hoạt ghê luôn.”
Tôi ha ha ha ba tiếng.
Mục đích lần này Tuyết Lê đến cũng không phải là để nhiều chuyện với tôi.
Cô ấy nói xong thì cúi đầu đến gần tôi hơn, tiếp theo từ trong bọc lấy ra một cái hộp đưa cho ta: “Em nghe chị Mạnh nói chị có phòng làm việc của riêng mình rồi, em mua cho chị một cái chuông gió nè, nhìn rất đẹp, chị có thể treo ở chỗ cửa sổ.”
Cô ấy nói rồi mở hộp lấy món đồ đó ra: “Là đồ thủ công đó.”
Hiểu Lê đứng bên canh, bày ra ra vẻ “bà mày không đi mà cứ ở lại xem đó” dựa vào cửa, thậm chí còn xen vào một câu: “Nhìn rất đẹp đó chị bé ơi, rất hợp với phong cách văn phòng của mày đó.”
Tôi lườm cô ấy một chút, đẩy cái hộp và món đồ trên tay Tuyết Lê về: “Không cần đâu, cảm ơn em.
Chị có rồi, do bạn gái tặng.”
Tuyết Lê kinh ngạc: “Bạn gái, bạn gái của chị?”
Tôi cười: “Đúng vậy, chúc mừng chị đi.”
Em thuận theo lời tôi: “Chúc, chúc mừng chị nha.”
Xem ra Tuyết Lê chỉ tới để tặng quà, lại hàn huyên vài câu sau thì nói muốn về nhà ăn cơm rồi vội vàng tạm biệt.
Hai chúng tôi đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, đợi cô ấy đi xa thì Hiểu Lê tặc lưỡi khoác tay lên vai tôi.
Hiểu Lê: “Mày là thiếu nữ người ta tổn thương rồi kìa.”
Tôi: “Gì mà thiếu nữ tổn thương?”
Hiểu Lê: “Đừng nói với tao là mày không nhìn ra con bé thích mày nha.”
Tôi bất đắc dĩ: “Cái gì mà có thích hay không, cùng lắm là hảo cảm thôi, tao ngay cả tên em ấy là gì còn không biết đây, giỡn hoài.”
“Mày, cái con người này…” Cô ấy quay đầu nhìn tôi: “Tuệ Tuệ cũng chỉ là thích chơi?”
“Tuệ Tuệ khác.” Tôi nhìn cô ấy: “Mày có đi hay không, không phải còn muốn về nhà nấu cơm sao.”
Không thể không nói, Hiểu Lê người này đúng là âm hồn bất tán mà.
Tôi mới tiễn cô ấy đi rồi về lại văn phòng, ghế còn ngồi chưa kịp nóng thì cô ấy đã điên cuồng nhắn tin trong Wechat tìm tôi rồi.
Hiểu Lê: Trái tim thiếu nữ kìa
Hiểu Lê: Tuyết Lê vừa mới ở trong nhóm khóc lóc kể lể chị bé mà ẻm thích có đối tượng rồi kìa
Hiểu Lê: Ha ha ha
Hiểu Lê: Trọng điểm là có người trong nhóm kêu em ấy là “Đập chậu cướp bông” đi
Hiểu Lê: Ha ha ha ha ha ha ha Tuệ Tuệ nhà mày liền xuất hiện
Hiểu Lê: Em ấy thả ba dấu chấm hỏi dưới cái bình luận kêu đập chậu đó
Tôi: Bây giờ chức năng hiện đại thế à?
Tôi Còn có thể hồi phục tin nhắn nói chuyện nữa đó
Hiểu Lê: Dì à
Hiểu Lê: Cầu ngài rời núi
Cuối tháng nào cũng luôn bề bộn nhiều việc, cộng thêm mới mở chi nhánh nên tối nay là lần đầu tiên tăng ca tới mười giờ.
Đợi việc trên tay gần hết thì tôi mở điện thoại, mới phát hiện Lục Tuệ có gọi mấy cuộc cho tôi.
Tôi tắt máy tính, gọi lại cho em, em ở đầu kia rất nhanh đã bắt máy, tôi hỏi: “Sao vậy? Gọi cho chị nhiều cuộc quá vậy, tối nay chị sắp xếp đồ đạc trong tiệm, điện thoại lại quên bật chuông.”
Em khẽ ừ: “Không có việc gì.”
Tôi cười: “Không có việc gì mà gọi nhiều cuộc thế à? Nói đi nè, sao vậy?”
Em dừng mấy giây rồi mới nói: ” Hôm nay Tuyết Lê tới tìm chị à?”
Lúc này tôi mới nghĩ đến tin nhắn mà Hiểu Lê gửi cho tôi: “Em nói việc em ấy tặng đồ cho chị à, chị không có nhận.”
Em nói: “Em biết, là chuông gió đúng không, ngày mai em mua một cái gửi cho chị.”
Tôi phì cười: “Không cần, chị chỉ là thuận miệng nói chút thôi.
Dù sao em ấy cũng sẽ không vào nhìn mà.”
Em lại nói: “Không liên quan gì tới cô ấy cả.”
Tôi lập tức bị thuyết phục: “Cũng được.”
Lục Tuệ âm dương quái khí nói thêm: “Trước đó nói là cô ấy thích chị mà chị còn nói là không phải.”
Tôi giải thích: “Lúc đó chị thấy là không phải thật mà.”
Nhưng mà bây giờ cũng cảm thấy không phải, chỉ là sợ tôi trả lời như vậy thì chúng tôi liên miên thảo luận cái chủ để vô vị đó, không dứt được.
“Thôi.” Tôi tắt đèn: “Chị phải lái xe về nhà, em đổi chăn mền chưa đó?”
Em nói: “Dạ rồi.”
Em do do dự dự còn nói: “Ngày mai em muốn về.”
Tôi ngừng lại: “Có tiết không?”
“Có.” Em ngừng nửa giây: “Cúp nha.”
“Gan em ngày càng lớn rồi, trước kia còn biết nói với chị là xin phép nghỉ đó.” Vừa nói vừa tới tầng một, tôi hơi thở dài: “Đi học cho giỏi, năm cuối rồi, đừng để giáo viên nhắc nhở.”
Hơn phân nửa là ý nghĩ nhất thời hứng khởi thôi, khuyên vài câu thì em cũng không nghĩ nữa, nói chúc ngủ ngon xong tôi liền cúp máy.
Đóng cửa xong thì tôi đi bộ đến chỗ đậu xe, trời tối trăng mờ nên trên đường có chút yên tĩnh, sát vách còn truyền đến vài tiếng chó sủa.
Tôi lấy chìa khóa từ trong túi ra, trong khoảnh khắc đèn xe chiếu lên thì đột nhiên chiếu ra một người bên cạnh xe, cái đêm hôm khuya khoắt thế này, thiếu chút nữa là dọa tôi sợ vỡ mật rồi.
Ta nhặt chìa khoá làm rơi trên mặt đất, bất đắc dĩ nhìn người đang đi tới, trong lòng thở dài liên tục.
Đúng là âm hồn bất tán không phải chỉ có Tống Hiểu Lê thôi, còn có Trịnh Dục Tiệp nữa.
Tôi đột nhiên nhớ tới cái câu mà hồi học tiếng Anh ở cấp hai, câu nói về sau bị xuyên tạc lệch đi, giờ phút này tôi vô cùng nhớ nó.
How old are you, chinh ứ mượn.
– ——
Tự nhiên chương dài đột xuất làm mình sốc quá..