Hết giờ làm mọi người ra về hết, chỉ còn phòng của Kiều Linh Nhi vẫn sáng đèn. Cô say sưa làm việc mà không để ý đến thời gian, lúc cô nhìn vào góc của màn hình máy tính mới thấy đã quá giờ tan sở một giờ đồng hồ. Kiều Linh Nhi thu dọn tài liệu, đóng máy tính lại ra ngoài, lúc cô vừa đi từ thang máy xuống tầng trệt, di động của cô vang lên, nhìn lướt qua màn hình thì thấy người gọi tới là Triệu Mai, lúc cô vừa nhận cuộc gọi đầu dây bên kia liền lên tiếng: ” Chị Linh Nhi, tối nay chị rảnh không? có thể tới đây được không? đã lâu rồi chị không tới mọi người nhớ chị nhiều lắm”. Kiều Linh Nhi im lặng chừng hai phút sau mới trả lời: ” Được, tối nay tôi sẽ tới”, nghe Kiều Linh Nhi nói vậy, Triệu Mai rất vui mừng: ” Em biết rồi, để em báo lại với mọi người, tạm biệt chị”, nói xong liền nhanh chóng cúp máy. Kiều Linh Nhi đón taxi trở về nhà, vừa thấy cô má trần chạy ra đón, cầm túi xách cho cô hỏi: ” Sao con về muộn vậy? có mệt không? mau lên phòng tắm rửa cho khỏe, rồi xuống ăn cơm ta đã nấu rất nhiều món con thích”. Kiều Linh Nhi nhẹ gật đầu, xem như lời đáp rồi xoay người lên phòng, lúc trở xuống phòng ăn má trần hỏi cô: ” Con tính ra ngoài sao? “. Kiều Linh Nhi gật đầu đáp: ” Con có chút chuyện phải ra ngoài, người không cần đợi con về, cứ đi ngủ trước đi”, Kiều Linh Nhi dùng xong bữa tối thì ra ngoài, lúc cô tới nơi Triệu Mai đã đứng đợi ở cửa, vừa thấy Kiều Linh Nhi xuất hiện cô liền chạy vụt tới: ” Chị Linh Nhi cuối cùng chị cũng tới rồi, mau vào trong đi”. Triệu Mai dẫn Kiều Linh Nhi vào bên trong, ánh đèn với đủ màu sắc nhấp nháy, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện thêm vào đó là tiếng nhạc DJ, khiến cho không khí bên trong quán Bar hết sức náo nhiệt và sôi động. Sự xuất hiện của cô khiến mọi người càng trở nên hào hứng, Triệu Mai đưa cô tới quầy Bar cô hay ngồi, sau đó phất tay với mấy người nhân viên trong quán. Mọi người nhanh chóng tụ tập lại, vừa thấy Kiều Linh Nhi, Tuấn Phong vui mừng nói: ” Sao lâu rồi không thấy em tới đây? Bận việc gi sao? “. Kiều Linh Nhi gật đầu trả lời: ” Đúng vậy, đúng là có chút chuyện”, Lâm Hải đứng bên nói chen vào: ” Trong thời gian này quán ta làm ăn khá tốt, em cứ yên tâm làm việc của mình đi, ở đây đã có tụi anh lo”, vừa nói anh vừa đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, mọi người hiểu ý đều gật đầu đồng thanh đáp: ” Đúng vậy”, Kiều Linh Nhi không trả lời, chỉ an nhàn cầm ly nước ép hoa quả lên nhấp uống. Triệu Mai nói ” Chị Linh Nhi đã lâu rồi chị không tới, chị có thể lên chơi một bản nhạc không, mọi người rất muốn nghe chị chơi nhạc “. Kiều Linh Nhi xoay ly nước trên tay, cô im lặng không trả lời, Triệu Mai thấy cô không trả lời liền lựa lời nói: “Nếu chị không muốn thì thôi vậy, dù gì chỉ cần có chị tới là mọi người ở đây đều vui rồi”. Kiều Linh Nhi đảo mắt nhìn quanh một vòng thấy hôm nay rất giống với lần trước cô tới, rất đông người và đặc biệt là họ đang chú ý đến cô, không cần đoán cũng biết Triệu Mai đã thông báo với mọi người hôm nay cô tới đây chơi nhạc, nên người trong quán mới đông như vậy. Cô quay sang nhìn Triệu Mai chằm chằm, Triệu Mai biết Kiều Linh Nhi là người rất thông minh, chắc chắn đã đoán ra chuyện gì nên chỉ biết nở nụ cười nịnh bợ với cô, Kiều Linh Nhi không muốn làm mọi người mất hứng, cô đứng dậy rời khỏi ghế của mình bước lên chỗ chơi nhạc nói với Thiên Thanh: ” Cô xuống dưới với mọi người đi, ở đây đã có tôi”. Thiên Thanh thấy Kiều Linh Nhi, cô như thấy thần tượng của mình vội nhường chỗ cho Kiều Linh Nhi và nói: ” Chị cho em đứng đây xem chị chơi nhạc được không, em rất hâm mộ cách chơi nhạc của chị, em muốn học hỏi thêm từ chị”. Kiều Linh Nhi không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm chỉnh nhạc và nói: ” nếu muốn đứng ở đây thì tuyệt đối im lặng cho tôi, đừng làm phiền tôi”. Thiên Thanh nghe vậy biết là Kiều Linh Nhi đã đồng ý, cô vui mừng đáp: ” vâng, em sẽ im lặng đứng một bên”, nhưng Thiên Thanh chỉ chịu im lặng được một lúc lại lên tiếng giọng nói mang theo vài phần hâm mộ và kích động: ” Chị Linh Nhi, chị chơi thật điêu luyện, thật là hay quá, chị mất bao lâu mới chơi được như vậy? chị có thể dạy cho em với được không?…”. Thiên Thanh dương đôi mắt to tròn đen láy của mình nhìn Kiều Linh Nhi với sự mong mỏi, Kiều Linh Nhi trả lời Thiên Thanh bằng đôi mắt sắc lạnh, Thiên Thanh lập tức ngậm miệng lại, cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi, Kiều Linh Nhi không nói gì tiếp tục chơi nhạc. Phía dưới rất đông người đang nhìn cô một cách đắm đuối, còn lại một số đông thì nhảy nhót say mê theo điệu nhạc, Kiều Linh Nhi chơi một hồi thấy hơi mệt, cô trả lại vị trí cho Thiên Thanh và nói: ” Cố gắng làm tốt công việc của mình là được rồi, trình độ của cô bây giờ cũng khá lắm rồi, nếu có thời gian tôi sẽ tới đây chơi nhiều hơn, đến lúc đó cô chỉ cần đứng một bên nhìn cách tôi chơi mà học theo là được rồi”. Thiên Thanh vui mừng khôn xiết cô nhảy cẫng lên: ” Thật sao, vậy chị nhất định phải tới đây nhiều hơn nhé! “, Kiều Linh Nhi không trả lời lại chỉ xoay người rời đi, lúc tới gần quầy Bar một đám thanh niên gồm ba, bốn người chặn trước mặt cô có một tên tiến tới sát người cô đưa tay định vuốt mặt cô nhưng bị cố đẩy ra, anh ta cất giọng nói phóng đãng: ” Em gái, có muốn đi chơi cùng tụi anh không?”. Kiều Linh Nhi không trả lời, chỉ né qua người anh ta để đi tới quầy Bar, nhưng anh ta lại ngăn cô lại, Kiều Linh Nhi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng sau đó cất giọng nói mang theo vài phần mất kiên nhẫn: ” Tránh ra “, anh ta không những không để tâm đến lời cô nói mà còn cùng đám bạn của hắn vây cô lại thành một vòng tròn: ” Nếu tôi không tránh ra thì sao nào? cô tính làm gì bổn thiếu gia? “, Kiều Linh Nhi cất giọng nói: ” Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra nếu không đừng trách tôi không khách khí “. Kiều Linh Nhi vừa nói dứt lời, đám người vây quanh cô cười phá lên: ” Em gái, tôi thấy lúc em tức giận lại càng xinh đẹp hơn đấy, lại rất có cá tính, tôi thích em rồi đấy ngoan đi theo tụi anh, anh cam đoan sẽ không để em chịu thiệt”. Đám người Triệu Mai thấy vậy liền chạy tới Tuấn phong lên tiếng giải vây: ” Hàn thiếu gia người hiểu lầm rồi, cô ấy là chủ nhân ở đây, mọi người đừng trêu đùa cô ấy nữa”. Tên thiếu gia họ Hàn đó trước nay cao ngạo, không coi ai ra gì là con trai duy nhất của nhà họ Hàn, là tay chơi nổi tiếng, cả thành phố B này không ai dám đụng tới anh ta. Nghe thấy Tuấn Phong nói vậy anh ta không có ý định né ra: ” Người mà ta để ý nhất định phải có được, hôm nay ta nhất định phải có được cô ta bất cứ ai cũng không ngăn cản được “. Tuấn Phong sợ cứ như vậy Kiều Linh Nhi sẽ nổi nóng thì to chuyện, nhưng anh cũng không giám đắc tội với Hàn thiếu gia. Ở cách đó không xa Dương gia vĩ đang cùng uống rượu giao lưu với khách hàng, nhưng từ lúc Kiều Linh Nhi xuất hiện anh đã đặt hết sự chú ý lên người cô, thấy một màn như vậy anh không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng lại không nhịn được đành ra mặt. Anh đứng dậy đi tới chỗ Kiều Linh Nhi đang bị đám người vây quanh nói: ” Tránh ra cho cô ấy đi”, mọi người quay lại nhìn anh bằng con mắt hiếu kì, tên thiếu gia họ Hàn nghe thấy vậy cười nhạt nói ” Anh là ai mà giám xen vào chuyện của bổn thiếu gia? đừng giở trò anh hùng cứu mĩ nhân trước mặt ta, nếu không khuôn mặt đẹp trai của ngươi sẽ trở nên khó coi lắm đấy”. Mọi người xung quanh thấy tình hình ngày càng thêm căng thẳng, Kiều Linh Nhi thì lại rất điềm tĩnh nhìn tên thiếu gia kia đang khua môi múa mép diễu võ dương oai, sự ra mặt của Dương Gia Vĩ cũng làm cô hơi bất ngờ nhưng cô cũng không thèm để tâm nhiều đến anh ta. Kiều Linh Nhi hất cằm nói với tên họ Hàn kia: ” ngươi nói đủ chưa vậy? “, lời nói của cô vừa thốt ra mọi lực chú ý chuyển từ hai người đàn ông kia sang cô. Tên thiếu gia họ Hàn cười gian manh nói: “Em không cần nóng vội, bây giờ chúng ta sẽ đi thôi”, vừa nói anh ta tính nắm lấy tay Kiều Linh Nhi dời đi nhưng mới đưa ra thì bị Dương Gia Vĩ hất đi, anh nắm lấy tay Kiều Linh Nhi trước kéo cô dời đi, Kiều Linh Nhi không phản ứng kịp nên bị Dương Gia Vĩ kéo đi. Nhưng hai người vừa xoay người đi được hai bước tên họ Hàn quát lên: ” Hai người đứng lại cho ta”, sau đó đám người đi cùng hắn chạy lên phía trước chặn đường họ lại, một tên trong số đó nói ” Ngươi thật to gan giám đụng tới Hàn thiếu gia của bọn ta”, nói tới đây hắn lao lên đấm vào mặt Dương Gia Vĩ một đấm sau đó lại thêm một tên nữa xông lên, Dương Gia Vĩ không thể vừa đối phó với đám người này vừa bảo vệ cho Kiều Linh Nhi được, anh quay sang nhìn cô nói: ” Cô mau chạy trước đi, ở đây để tôi lo” vừa nói anh vừa buông tay cô ra. Kiều Linh Nhi thấy một tên đang lao tới đánh anh ta, cô nhanh như chớp đẩy Dương Gia Vĩ ra sau đó một mình đánh bại mấy tên này, tên công tử họ Hàn kia thấy người của mình bị cô đánh cho thê thảm liền tức giận tiến tới trước mặt cô: ” Cô giám đánh người của bổn thiếu gia, để xem hôm nay ta trường trị cô như thế nào?” vừa nói anh ta vừa dơ tay lên định cho Kiều Linh Nhi một bạt tai, thì bị cô nắm lấy cổ tay vặn ngược lại và cùng lúc đó bị cô dơ chân lên đạp một chưởng vào bụng, thân thủ của cô nhanh lẹ khiến anh ta không kịp trở tay. Cú đá của cô mạnh mẽ và dứt khoát làm anh ta bị văng ra xa cách cô mấy bước chân, Kiều Linh Nhi vẫn chưa tha cho hắn, cô tiến đến trước mặt hắn túm cổ áo hằn dùng giọng điệu cao ngạo của hắn lúc nãy mà nói: ” Giám đụng vào đại tiểu thư ta, ngươi quả là to gan đấy, nếu không biết thì để ta nói cho ngươi biết, ta là đại tiểu thư nhà họ kiều Kiều Linh Nhi”, tên thiếu gia họ Hàn kia vừa nghe thấy cái tên này thì hai mắt trợn lên nhìn cô, anh ta không nghĩ mình lại đắc tội với thiên kim nhà họ kiều. Kiều Linh Nhi vẫn mang vẻ mặt tức giận và lạnh lùng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn giám tới đây làm loạn thì ta nhất định sẽ không tha cho người, còn bây giờ thì cút ra khỏi đây cho ta”. Tên thiếu gia họ Hàn thấy Kiều Linh Nhi sát khí đùng đùng, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, anh ta lảo đảo đứng dậy đám người của hắn chạy lại đỡ lấy hắn, sau đó nhanh chóng rời đi.