Buổi chiều diễn ra cuộc họp đề xuất nội bộ, kế hoạch ban đầu là năm giờ kết thúc, phiên thảo luận kéo dài, đến sáu giờ vẫn chưa thấy có xu hướng kết thúc.
Lòng Ôn Chước Ngôn nóng như lửa đốt, nhắn đi hai tin giải thích với Nhiếp Hàn Sơn.
Đối phương lại không hoảng không vội, còn trấn an cậu.
Sếp Sở cuối cùng cũng bắt đầu tổng kết, Ôn Chước Ngôn thấy anh ta vẫn trong tư thái thao thao bất tuyệt bèn gọi Nhiếp Hàn Sơn bảo đừng đợi nữa.
Rốt cuộc thì cũng không thể bắt người ốm chờ bọn họ đến mới ăn cơm được, Nhiếp Hàn Sơn đành thỏa hiệp, gửi địa chỉ cho cậu, lại dặn cậu không cần phải vội.
Cuộc họp chính thức kết thúc lúc bảy giờ, đèn đường ngoài cửa sổ đã bật sáng trưng.
Ôn Chước Ngôn thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt mọi người trong văn phòng rồi đi thẳng vào thang máy.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại thì có người từ xa hô một tiếng chờ một chút, cậu lập tức vươn tay ấn nút, rồi nhìn Phương Huệ Huệ chân đi giày cao gót, lòng nóng như lửa đốt chạy vào.
Chào hỏi nhau sau, Phương Huệ Huệ mỉm cười đầy ẩn ý: “Bạn gái giận hả?”
Ôn Chước Ngôn không phản bác mà chỉ cười: “Tính người ta tốt lắm.”
Phương Huệ Huệ nói: “Ái chà, còn có thể tốt hơn cả cậu sao?”
Ôn Chước Ngôn nói: “Cũng không phải, chỉ là rất nhường nhịn em thôi.”
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, vài đồng nghiệp từ bộ phận khách hàng bước vào, “Đang bàn cái gì mà cười nói vui vẻ thế?”
Phương Huệ Huệ nháy mắt cười: “Bàn cái mùi yêu đương thúi khắm trên người tiểu Ôn.”
Ôn Chước Ngôn cũng không quá thân quen với những người này nên không tiện trêu đùa, mấy người nói mấy câu thì cũng bỏ qua.
Cho dù là đi taxi thì lúc tới địa chỉ đã được cho thì cũng đã là tối muộn rồi, cậu không thể đi siêu thị mua quà nữa, đành phải mua chút hoa quả tại một quầy hàng nhỏ gần đấy.
Bà cụ bị ốm sống ở lầu một, tình cờ ra vào cũng thuận tiện.
Ôn Chước Ngôn ở ngoài cửa bèn cúi đầu chỉnh lại quần áo.
Chính lúc này, một tiếng lách cách vang lên, cánh cửa trước mặt liền mở ra.
Ôn Chước Ngôn vẫn một tay cài cúc áo cổ, mà Nhiếp Hàn Sơn thì đang xách một túi rác, hai người hai mặt nhìn nhau.
Rất choáng váng.
Vội ho một tiếng, Ôn Chước Ngôn buông tay xuống, gọi một tiếng “Nhiếp ca”.
Nhiếp Hàn Sơn khẽ nhìn cổ áo cậu một cái rồi dẫn người vào phòng khách, sau khi giới thiệu ngắn gọn, hắn lại mang theo một túi rác đi ra ngoài.
Cô bảo mẫu có vẻ như đang dọn dẹp phòng bếp, Nhiếp Hàn Sơn chủ động đem rác trong phòng khách ra vứt, trong phòng khách chỉ còn lại bà lão họ Hình và Ôn Chước Ngôn.
Cũng may là cậu không sợ gì.
.
truyện đam mỹ
Tuy rằng Nhiếp Hàn Sơn lén gọi bà là bà cụ, nhưng tuổi của bà không hẳn là già.
Khi còn trẻ có lẽ bà đã từng là một mỹ nhân.
Khuôn mặt hạnh nhân to bằng lòng bàn tay, tinh xảo và thanh tú, nét mặt ngay thẳng, nụ cười càng thêm quyến rũ, nhưng không may, toàn bộ cơ thể của bà đã bị bệnh tật bóp héo, gầy như một thân cây chết khô, còng lưng ngồi trên xe lăn, làn da thô ráp sần sùi, tái nhợt, vàng như nến.
Ôn Chước Ngôn học theo Nhiếp Hàn Sơn gọi bà là dì.
Bà cũng chỉ coi cậu là em họ của Nhiếp Hàn Sơn, giọng điệu rất trìu mến.
Không bao lâu sau, Nhiếp Hàn Sơn tay không vào cửa, chưa kịp rửa tay đã gọi Ôn Chước Ngôn vào bếp ăn gì đó.
Căn bếp đầy ắp những món ăn nhẹ.
Nhiếp Hàn Sơn để cô bảo mẫu ra ngoài giúp dì Hình, chính mình thì cho đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng qua, sau đó cùng cậu ngồi xuống bàn cơm.
“Anh chưa ăn à?” Ôn Chước Ngôn ngạc nhiên.
Nhiếp Hàn Sơn nói: “Có ăn qua với bà cụ rồi nhưng mà chưa ăn no.”
Thì ra là chờ cậu.
Ôn Chước Ngôn tươi tỉnh hẳn lên, Nhiếp Hàn Sơn buồn cười nói: “Cười ngây ngô cái gì, đừng có nghẹn đấy.”
Sau bữa cơm hai người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm với bà cụ.
Ôn Chước Ngôn có thể nhìn ra, bà cụ đã hoàn toàn coi Nhiếp Hàn Sơn như là con nuôi.
Tất cả mọi thứ về Nhiếp Hàn Sơn đều khiến bà tự hào, “Lần đầu tiên dì gặp Hàn Sơn và A Hạc, hai đứa nó còn bé hơn cả con kìa.
Cũng nhanh mồm nhanh miệng lắm nha, như vậy là dì biết sau này nhất định sẽ rất có tài.”
Ôn Chước Ngôn cười nói: “Xem ra là dì đang thấy con ăn nói vụng về rồi.”
Bà cụ đại khái là yêu ai yêu cả đường đi, cũng cực kỳ thân thiết với cậu: “Ngôn Ngôn rất ngọt miệng nha, chẳng qua là thật thà mà thôi.”
Ôn Chước Ngôn vui mừng khôn xiết: “Vậy hai người bọn họ gọi là nói năng ngọt xớt đúng không dì.”
Bà cụ lại cố chấp: “Như thế cũng tốt, đều là thông minh.”
Dù sao thì Nhiếp Hàn Sơn chính là không có chỗ nào là không tốt.
Thi thoảng cậu lại liếc nhìn Nhiếp Hàn Sơn, phát hiện hắn đang nghiêng đầu xem hai người họ nói chuyện, ánh mắt khẽ động, lộ ra vẻ trầm mặc.
Ôn Chước Ngôn đang muốn rửa trái cây mua cho bà cụ ăn, Nhiếp Hàn Sơn bảo anh và cô bảo mẫu ngồi tiếp, cầm túi đi vào bếp.
Từ trong phòng khách, thỉnh thoảng cậu có thể thấy bóng dáng bận rộn của Nhiếp Hàn Sơn trước bếp.
Ở với hắn cũng đã được một thời gian rồi nhưng Ôn Chước Ngôn vẫn chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này – cậu cũng chưa đến nỗi phải đi ghen tị với một bà lão, chỉ là trái tim lúc này dường như cũng theo vào trong bếp, dù ngoài miệng vẫn nói chuyện với bà cụ nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà ngó vào trong.
Lúc nhìn lại lần nữa, lại trùng hợp nghe thấy tiếng bà cụ thở dài: “Tính tình Hàn Sơn tốt quá, có lòng tốt như vậy thì khổ lắm.”
Tối thứ sáu ở công viên gần đó có một buổi nhạc nước, Nhiếp Hàn Sơn bèn dừng xe gần đó, hai người đến hồ nhân tạo tản bộ chung quanh, hít thở không khí trong lành.
Lúc đi ngang qua một gian hàng có một cô bé trông như học sinh bán bóng bay Doraemon, Mickey, Chú cừu vui vẻ, ngoài ra còn có những quả bóng đồng màu và kiểu trái tim hồng đào.
Tay còn lại cô bé còn cầm đèn huỳnh quang.
Phàm cứ là phụ nữ trẻ em đi ngang qua cô liền sẽ hô mấy câu, có điều thấy cô ấy đã hô rất nhiều rồi nhưng lại có rất ít người mua.
Từ lúc cách nhau một đoạn đường dài, Ôn Chước Ngôn đã quan sát cô rồi.
Lúc đến trước mặt cô gái, Nhiếp Hàn Sơn móc ví ra, mua một quả bóng hình trái tim, bảo cậu cầm đi.
Cô gái nghiêng đầu nhìn về đây.
Ôn Chước Ngôn không ngờ hắn lại trắng trợn như vậy, nhưng vẫn cầm lấy dây bóng, ấm áp nói tiếng cảm ơn.
Hai người đi dọc theo con đường đá phiến, lại có thêm một quả bóng bay màu đỏ hình trái tim, ngay lập tức trở thành cảnh quan đặc trưng.
Lúc này công viên đông nghịt người, ai đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt kỳ quái, Ôn Chước Ngôn thỉnh thoảng thoáng nhìn thấy người nào đó lén lút chụp ảnh nơi khóe mắt.
Nhiếp Hàn Sơn cười khúc khích không ngừng.
Hiện tại thấy hết vui, chắc cũng muốn né sự chú ý của mình nên bảo cậu thả dây ra.
Ôn Chước Ngôn nói: “Anh tặng quà cho người ta là để đùa giỡn đó à?”
Nhiếp Hàn Sơn giơ tay vỗ nhẹ lên sau ót cậu, “Học chơi xấu người ta chút đó mà.”
Ôn Chước Ngôn đang cao hứng, dùng ngón tay vòng quanh dây bóng.
Nhiếp Hàn Sơn vẫn nghiêng đầu nhìn anh, cuối cùng bật cười, “Cứ như đứa trẻ con vậy.” Giọng điệu thản nhiên, lại đột nhiên đoạt lấy dây bóng trong tay cậu, “Lần đầu tiên thấy cái thứ này là ở một hội chợ chùa trong làng.
Anh làm ầm lên đòi bà anh mua, nhưng bà không cho, thế là anh khóc đến long trời lở đất.
Mà bà thì không biết lấy từ đâu ra một cánh diều, chọc cho anh cười ầm lên.”
Ôn Chước Ngôn dừng lại, nhưng một lúc sau, cậu bắt đầu tháo cuộn dây ra khỏi tay mình, sau đó nắm lấy lòng bàn tay rộng lớn của Nhiếp Hàn Sơn, quấn từng vòng dây quanh ngón tay của hắn.
Xong xuôi, cậu ngẩng đầu nhìn Nhiếp Hàn Sơn: “Cười đi nào?”
Nhiếp Hàn Sơn sững sờ ba giây, sau đó nở một nụ cười lan đến toàn bộ đuôi mắt.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ôn Chước Ngôn phát hiện giờ khắc này hắn thế mà lại có chút thẹn thùng.
Cuối cùng hắn mắng một câu: “Tên nhóc thối này.”
Lời này trước giờ hắn chỉ nói với đám Thịnh Mẫn Hoa, Ôn Chước Ngôn nghe được lại thấy cực kỳ mỹ mãn, như thể đạt được huy chương vinh dự vậy.
Hồ nhân tạo không lớn, nháy mắt đã về lại điểm bắt đầu.
Vòng thứ hai của nhạc nước bắt đầu.
Công viên giống như một cái phễu, trung tâm của quảng trường bị trũng xuống, và đám đông tập trung về điểm đó như một dòng nước.
Mặt hồ vắng vẻ một hồi, chỉ còn lại vài đôi tình nhân núp dưới bóng cây, kề tai nhau thì thầm.
Nhiếp Hàn Sơn đi về phía đài phun nước lại như không có nhận ra âm nhạc đang vang khắp quảng trường.
Hắn mang theo Ôn Chước Ngôn vòng lại con đường vừa rồi, bắt đầu lải nhải về ít chuyện trước đây.
Lại nói đến chuyện của bà Hình.
“Dì Hình lúc trẻ rất xinh đẹp nhưng lại bất hạnh.
Bé con còn chưa sinh ra, chồng mình lại bỏ chạy theo người khác.
Sau đó lại bị đồn đãi cái thai này phải bỏ.” Nhiếp Hàn Sơn trầm giọng nói, “Hai mẹ con không thân quen với người trong thôn, bị nói rất nhiều.
Tính tình bà cụ cũng có chút đặc biệt, dì cảm thấy anh và lão Quan để mắt tới hai người họ liền chính là quý nhân.”
Nói khi đó dì Hình cảm thấy ba chiến hữu bọn họ thân là đàn ông con trai độc thân sẽ không biết chăm sóc chính mình, cứ dăm ba bữa lại nhờ người trong thôn gửi đặc sản qua.
Quan Hạc chưa từng thích ăn xúc xích dưa muối nhưng chưa từng từ chối.
Bản thân Nhiếp Hàn Sơn cũng là ăn một nửa lại gửi cho gia đình một nửa.
Sau này cho dù ba người bọn họ cãi nhau phiền toái, không qua lại với nhau nữa thì dì Hình vẫn luôn gửi đồ lên.
“Thật ra bọn anh cũng chẳng làm được gì nhiều.
Đằng nào cũng thế, lão Quan nói thôi thì nhận mẹ nuôi luôn đi, nhưng dì lại không chịu.”
Vị chiến hữu kia đến giờ vẫn chưa lộ diện, cũng không biết tại sao lại cãi nhau mà cậu cảm giác Nhiếp Hàn Sơn cũng không muốn đi vào chi tiết.
Ôn Chước Ngôn rất ít khi chen ngang, chỉ nghĩ một người rất tốt với Nhiếp Hàn Sơn sẽ sớm rời trần, cậu liền cảm thấy có chút buồn bực.
Đám đông tan dần, gió mạnh hơn một chút, Nhiếp Hàn Sơn dừng lại, đưa tay xoa xoa giữa lòng bàn tay, “Đi bộ có mệt không?”
Ôn Chước Ngôn im lặng, Nhiếp Hàn Sơn lại gọi tên anh.
Cậu hồi thần, bỗng nhiên nói: “Dì Hình bảo em, Hàn Sơn tốt bụng như vậy, nếu không tìm được một người vợ quán xuyến gia đình thì sau này sẽ rất khổ.”
Động tác trên Nhiếp Hàn Sơn chợt ngừng.
Hắn trầm ngâm chăm chú nhìn cậu, lại đột nhiên bật cười.
Ôn Chước Ngôn cười nói: “Nghiêm túc đấy.
Dì bảo em khuyên anh mà.”
Nhiếp Hàn Sơn lại cười như điên một hồi, sau đó mới nói: “Vợ yêu là để cưng chiều.”
Có lẽ là bởi vì nhìn hắn giống như lưu manh, Ôn Chước Ngôn nghẹn họng.
Hiện tại gọi hắn là lưu manh hình như còn hơi sớm, lúc lưỡi Ôn Chước Ngôn thắt lại, cậu lại nghe thấy hắn trầm giọng xuống, học theo dì Hình nói –
“Phải không, Ngôn Ngôn?”.