Tắm xong tôi ra ngoài. Đang định gọi điện cho anh trai hỏi tình hình “bên ấy” thế nào thì…
– Cô ngủ trong đấy hả?
Mẹ ơi! Tên biến thái kia nằm trên giường tôi như một đống…phân. Hắn ta dám tùy tiện vào phòng con gái nhà lành. Thế là tôi
quên luôn việc gọi điện cho anh trai vội vội vàng vàng cầm móc
quần áo tấn công con sói đang nằm trên giường. Tường Quân nhếch
môi lên cười. Cười cái gì chứ? Có phải là muốn ăn đòn không?
Thế là tôi lại hừng hực khí thế lao vào. Nhưng lao vào mới
biết mình ngu. Tôi tự tát vào mặt mình rồi.
Tường Quân một tay giữ cánh tay trái đang lăm le cầm cái móc
quần áo của tôi. Tay kia kéo người tôi và đè chặt tôi xuống
giường. Hay lắm. Hay cái chết mẹ gì cơ chứ? Tôi đang vào hang
sói đây.
– Biến thái!!
Anh ta lại cười đểu giả rồi kìa. Nỗi bất an trong lòng tôi lại kéo đến như bão táp mưa xa. Và đúng thật là như vậy. Tuyết
Trinh ơi! Giác quan thứ sáu của mày đỉnh hết chỗ nói.
Tường Quân lật người lại đè chặt người tôi xuống. Dùng một tay nắm chặt vào hai cổ tay tôi khiến tôi không vùng vẫy được mà
chỉ biết nhúc nhích phần thân. Và bây giờ thì hay rồi, anh ta
đè tôi đến nỗi không còn nhúc nhích được nữa. Theo như cách
nói của Tiên Chanh (tác giả bộ tiểu thuyết “công chúa cầu thân” ) thì Tuyết Trinh tôi cũng có ngày chết vì bị người ta đè.
Bộ mặt Tường Quân đểu giả. Anh ta bắt đầu ghé sát mặt xuống.
Tôi vội quay mặt sang bên trái và cái hôn của anh ta theo đó mà
rơi vào má. Chết tiệt. Tôi lại tự đào mồ chôn mình rồi. Nụ
hôn của anh ta đang lan xuống cổ tôi:
– Dừng lại ngay!
– Tại sao phải dừng lại?
– Tôi không cho phép anh làm bậy.
Tường Quân vẫn tiếp tục công cuộc “khám phá vùng đất mới”. Tay anh ta lướt đi trên đôi vai trần của tôi và không ngừng “du
ngoạn” những chỗ khác. Mẹ kiếp. Tất cả là tại mẹ già của
tôi. Chuẩn bị toàn áo hai dây với quần đùi. Bây giờ thì tạo cơ hội cho tên biến thái này rồi.
– Anh…anh mà còn …nữa là tôi không tha cho anh.
Tường Quân khẽ ngẩng mặt lên nhìn tôi. Ôi! Cái đôi mắt này. Tôi
khựng lại nhìn anh ta trong hai giây rồi quay mặt đi. Nhìn nữa
là tôi sẽ bị anh ta quyến rũ. Rồi Quân đưa mũi xuống làn da tôi hít hà:
– Em thật quyến rũ!!
Tôi điên lên mất. Anh ta đổi cách xưng hô rồi kìa. Tôi cảm giác
dục vọng đang trào dâng trong người anh ta. Khốn nạn. Con bà nhà anh.
– Tôi đã có…
Nửa vế sau chợt tắc nghẹn trong cổ họng. Vế đó là: “bạn trai
rồi”. Nhưng sao đây? Bạn trai cái con khỉ gió nhà nó. Cái thằng chó đẻ đó, tôi muốn cắn cho hắn một phát. Tôi muốn đạp cho
hắn…thọt lên cổ để hắn khỏi phải cắm sừng ai nữa. Và…Tôi
muốn khóc.
Rồi Tôi cảm thấy người mình nhẹ hẳn đi và dễ thở hơn. Để ý
thì Tường Quân đã ngồi bên cạnh từ lúc nào. Anh ta không “ấy”
nữa à? Mẹ kiếp! Tôi không đủ sức quyến rũ sao?
Nhưng tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao. Tôi đang khóc. Tường Quân nói với vẻ mặt chán chường:
– Anh làm em khóc rồi.
Hứ! Anh ta mà có cái diễm phúc làm tôi khóc sao? Quên mẹ nhà
anh đi. Tôi đang khóc cho cái tình yêu chết tiệt kia. Nhưng càng
nghĩ càng cay, mà càng cay thì tôi lại càng muốn khóc. Thế là tôi ngồi dậy và…òa lên khóc. Tường Quân hoảng hốt:
– Này, đừng khóc nữa. Anh xin lỗi!
Được, đã thế thì càng phải khóc để cho anh ta sợ. Lần sau
không dám làm bậy với tôi nữa. Tôi khóc như mưa, không khóc được cũng cố gắng dặn ra. Cũng may là tôi vừa đại tiên xong. Haha.
Bây giờ mới thấy hối hận khi vừa nãy không chấp anh ta. Hừ,
gọi tôi ăn cơm cơ à? Hóa ra là gọi như thế này đấy. Tên biến
thái đáng ghét.
***************
Hôm sau đi đàm phán về.
Chúng tôi đói mờ mắt. Thức ăn vừa được dọn ra không ai bảo ai
liền gắp lấy gắp để. Anh ta còn tranh với tôi miếng đậu nhồi
thị hoẵng kìa. Hứ! Còn phải xem công phu của anh có hơn anh trai tôi không đã. Khi Tường Quân vừa nhanh chóng gắp miếng đậu lên
tôi liền dùng đũa đập mạnh vào đũa anh ta. Miếng đậu rơi cái
bộp xuống, thế là tôi thắng. Haha. Cái gì chứ ăn mà giám tranh với Tuyết Trinh này thì chỉ có mẹ già của tôi thôi.
– Em càng ngày càng khiến anh thấy thú vị.
Tôi không thèm đếm xỉa đến anh ta mà tiếp tục ăn. Không ăn nhanh là hết. Thế thôi.
Khi tôi cảm thấy bụng cũng tương đối rồi thì điện thoại của
tôi rung lên. Là Trương Hải. Đúng là bạn tốt hiểu nhau, gọi
đúng lúc tôi đã tạm biệt bữa ăn.
– Trương Hải à?
Đầu dây bên kia vang lên cái giọng the thé của Trương Hải:
– Chuyện của cậu với Phan Nguyên là thế nào đây?
Biết ngay mà. Bắt thông tin nhanh thật. Nói đến chuyện này thì
tôi lại thấy trong người nóng ran lên như có lửa. Được lắm Phan
Nguyên. Anh dám gieo lửa giận vào lòng tôi. Tôi sẽ trút hết lên
người anh. Thế là tôi kể hết cho Trương Hải nghe đầu đuôi câu
chuyện. Tôi nói liền một mạch khiến nước bọt bắn tung tóe,
bắn luôn cả vào cái bản mặt biến thái của tên ngồi đối diện. Cứ nhìn cái cung cách anh ta lấy khăn giấy lau mặt là tôi
biết. Haha, anh đã thấy sự lợi hại của tôi chưa hả Tường Quân?
Tôi không chỉ nhiều nước mắt mà nước bọt tôi cũng có thể bắn
ra để cho anh rửa mặt.
Nghe xong Trương Hải cười rồi nói:
– Cậu đã biết chuyện gì chưa? Mẹ và anh trai cậu đến tận công
ti đánh cho Phan Nguyên không còn biết đường về nữa. Họ quậy ác liệt thật đấy.
Tí thì quên vụ này. Hôm qua bị Tường Quân “làm loạn” nên đầu óc có hơi ngu. Tôi hưng phấn:
– Vậy hả? Sao nữa, sao nữa?
– Thì đấy. Hắn ta đang ngồi làm việc thì anh cậu đạp cửa xông
vào như đặc vụ F.B.I rồi lớn tiếng hỏi “thằng nào là Phan
Nguyên?”. Khi hắn vừa đứng dậy thì mẹ cậu không biêt từ đâu lao
đến tay lăm le cái gậy lau nhà cũng không biết kiếm từ đâu ra
đập cho hắn ta túi bụi rồi quát “mày có cái xe Vios mà đã
đòi với tới Tuyết Trinh nhà tao sao? Tao cho mày chết, tao cho
mày xuống gặp Diêm Vương bằng cái Vios ghẻ của mày”. Chưa hết,
anh trai cậu còn cầm cái tăng đơ làm cho hắn một đường cơ bản
vào tóc để lộ một mảng da dầu nhìn rất đáng sợ.
Tôi vỗ đùi cái đét rồi cười ha hả. Mặc kệ cho mọi người trong nhà hàng đang nhìn tôi, mặc kệ cho Tường Quân đang che mặt vì
xấu hổ tôi cũng phải cười. Cười để xả cái cục tức được nén
trong lòng bấy lâu nay. Mẹ và anh trai đúng là thiên tài. Ước
gì lúc đó tôi có ở đó để…đánh dắm vào mặt anh ta. Để cho
anh ta biết tình cảm của tôi nồng nàn thế nào.
– Thế chứ! Mà sao cậu biết?
– Ui sời cô nàng của tôi ơi!! Nhân viên ở đó quay phim với chụp
hình cứ phải gọi là tới tấp. Tôi cũng được xem lại từ máy
của Đinh Nam thôi.
Tôi như nhớ ra được điều gì đó:
– Gượm đã. Đinh Nam có phải là anh chàng hôm nọ gặp mặt không?
– Phải rồi! Anh ấy cũng có lần nói với tớ bảo cậu phải cảnh giác tên Phan Nguyên này nhưng tớ quên mất. Hehe.
Trương Hải thối tha, Trương Hải chết tiệt. Dám có trai quên bạn.
Nếu nói sớm thì có phải tất cả đều vui vẻ không? Suy cho cùng tất cả cũng tại Trương Hải mà ra. Tôi tức quá dập máy luôn.
Tức không chịu được. Nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh Tên Phan Nguyên
bị mẹ và anh trai tôi làm nhục ở công ti là tôi sướng muốn
chết. Thật quá tuyệt vời.
– Vui đến thế sao?
Mẹ kiếp. Tên biến thái này dám nhảy vào nỗi vui sướng của tôi. Tôi chừng mắt nhìn anh ta:
– Sao hả? Liên quan tới anh không?
– Ồ! Thì ra em chia tay bạn trai rồi. thảo nào mà hôm qua khóc
ghê như vậy! Báo hại anh hiểu nhầm, về cả đêm dằn vặt không
ngủ được.
Trời ơi!! Thế là hắn ta biết chuyện rồi. Tôi lại phải chịu
khổ nữa sao? Mạnh Tường Quân. Sao hôm qua anh không chết vì bị
mất ngủ đi. Tôi căm thù anh. Hừ!!
Khi đang nghiến răng ken két thì điện thoại tôi lại có người
gọi đến. LÀ Mẹ tôi. Ôi mẹ già yêu quí của con. Tôi đưa điện
thoại lên sát tai, chưa kịp nói gì thì mẹ tôi đã oang oang lên:
– Tuyết Trinh mẹ xử xong rồi!
Hứ! Lại giở trò gì đây?
– Vâng!
Mẹ tôi bắt đầu:
– Mẹ muốn mua quần áo, tháng này mẹ hết tiền lương rồi.
Cái quái gì thế? rồi chưa kịp nói gì thì anh trai tôi đã oang oang bên tai:
– Em gái!! Điện thoại của anh cũ rồi. Anh muốn 3G, anh muốn 3G.
Con bà nó. Được dịp ghê. Đây có phải là mẹ và anh trai tôi
không? Họ đang trả thù Phan Nguyên hay trả thù tôi? Ôi!! Tôi muốn
hét lên thật to: “Tôi cũng muốn biến thái”. Tôi không biến thái
thì không bao giờ có thể đấu lại được họ.
– Được. Nhân tiện đang ở Sing. Con sẽ mua cho mọi người.
Tôi tưởng tượng mẹ và anh trai tôi đang ôm nhau nhảy tưng tưng
trong nhà. Bố già, mau mau chụp hình đi, chụp hình cho con làm
vốn để gửi hai người này vào rạp xiếc trung ương. Đúng là
biến thái không đỡ được mà.