Chơi xong ở khu vui chơi cô cảm thấy vô cùng rất vui và thoải mái. Vui đến mức con không ngậm được miệng lại, miệng cứ cười toe toét. Cảnh Sâm thấy vậy cũng vui và hài lòng. Không uổng công anh dành ra một ngày tìm kiếm khắp nơi để muốn cô vui nhất.
Tới trưa anh lại dẫn cô đi ăn, quán này không phải nhà hàng năm sao hay khu cao cấp gì, mà đây là quán mì ven đường, nhưng điều đó chưa làm cô hết ngạc nhiên, bởi đây còn là quán mì cô lúc học đại học thường ăn cùng với Mộc Nhi mà. Bởi vì lúc trước cô muốn tự lập sớm nhưng ba mẹ không cho nên cô đã lén đi làm thêm ở đây. Vì vậy cô và bà chủ còn rất thân với nhau, cô với bà ấy thân như bà cháu vậy.
Cô đứng sững lại trước quán, làm Cảnh Sâm quay lại nhìn cô rồi hỏi:” Em không thích chơi bài sao? Mộc Nhi nói đây là quán ăn em thích nhất mà!” Cảnh Sâm nhìn thái độ của cô và hỏi.
Mỹ Lam nhìn Cảnh Sâm lắc đầu lia lịa:” Không phải em không thích, mà là do quá bất ngờ thôi!”
Nhờ anh dẫn cô đến đây cô mới có dịp đến thăm bà chủ quán bếu không cô cũng chả bao giờ đến.
Cô và anh hai người cùng bước vào quán, nghe tiếng chuông từ cửa, lập tức có người bước chỗ cô và anh. Cô ấy chỉ chỗ ngồi cho Mỹ Lam và Cảnh Sâm rồi hỏi hai người dùng món gì. Mỹ Lam nhìn cô nhân viên rồi nói:” Lấy cho chị hai tô mì trứng một tô bỏ thịt nhiều nhiều vào. Và cho chị hỏi nữa là bà chủ của em đâu rồi được không?”
Cô nhân viên nhìn Mỹ Lam chằm chằm rồi thở dài nói:” Chắc chị hồi xưa thường tới đây ăn lắm nhỉ.”
Mỹ Lam gật đầu và đợi cô nhân viên nói tiếp, nhưng cô lại có linh cảm rằng lời nói tiếp theo là điều mà cô không nên nghe. Cô nhân viên nhìn ra ngoài cửa sổ trồi nói:” Bà ấy đã qua đời một năn trước rồi, do lúc đó bà lên cơn đau tim nhưng chả có ai trong quán nên…” Cô nhân viên nhìn buồn vô cùng, từ trong khéo mắt cô bỗng rơi một giọt nước mắt.
Cô nhân viên nói xong vào trong làm đồ ăn cho cô. Cảnh Sâm lại thấy hối hận khi đã đưa cô đến đây, đáng lẽ anh nên điều tra trước mới đúng chứ, thật là. Nhìn cô anh thở dài, đưa khăn tay của mình cho cô.
Mỹ Lam nhìn trong tô mì mà buồn rầu vô cùng, đến mức cô không thể ăn nổi luôn. Cảnh Sâm nhìn thấy vậy thì cầm đũa gắp lấu mì đưa đèn trước mặt cô. Mỹ Lam nhìn anh, anh nói:”Em ăn đi không nó nguội!”
Mỹ Lam lắc đầu:” Không hiểu sao em lại không nuốt nổi!”
“Anh đã từng nghe rằng một người sống tốt ra đi họ giống như đã hoàn thành sứ mệnh và đã về với chúa vậy. Họ muốn đem lại hạnh phúc và niềm vui cho đời. Cho nên em buồn như vậy bà ấy ở trên cao sẽ không vui đâu!” Nghe anh nói cô không bị thuyết phục nhưng với ánh mắt chân thành của anh nhìn chằm chằm lấy mắt cô thì cô không thể nào không tin được.
Cô phì cười lau nước mắt rồi nói:” Anh nói cứ như dỗ con nít vậy, em lớn rồi đấy!”
Nhìn cô cười như vậy anh cũng cảm thấy thoải mái hơn và cũng cười lại với cô. Cứ thế hai người cứ yên lặng và dùng bữa trưa. Mỗi người trong đầu đều có suy nghĩ riêng của mình, đều kà những điều khí nói va không muốn nói.
Nhớ like và bình luận nha mọi người. Thi học kì hai sắp tới rồi nên mình chúc các bạn đọc giả có thể thi tốt và đạt điểm cao nhá.