Trong lúc mọi người
tấp nập, bận rộn thì Rajiva hết đăm chiêu nhìn trời, lại ngồi xuống quan sát
đám cỏ hồi lâu, lắc đầu, vẻ lo lắng:
– Mây đen vần vũ, kiến
kéo đàn ra khỏi hang, đêm nay chắc chắn có mưa. Không nên dừng lại ở hẻm núi
này, đoàn quân sẽ rối loạn, phải di chuyển đến nơi cao ráo hơn mới được.
Đứng ngồi không yên,
Rajiva quyết định đến thuyết phục Lữ Quang, tôi ở lại trong lán thu dọn đồ đạc.
Chừng nửa tiếng sau, chàng quay lại, vẻ mặt buồn bã:
– Lữ Quang nói
tướng sĩ đã đi nghỉ, không nên làm phiền họ.
Chàng thở dài ngao
ngán, rồi tròn xoe mắt nhìn tôi:
– Ngải Tình, nàng làm
gì vậy?
Tôi tủm tỉm cười, buộc
chặt gói hành lý:
– Thu dọn để có thể
thoát thân bất cứ lúc nào. Đêm nay sẽ có mưa to, nước sẽ dâng cao hàng mấy
trượng trong hẻm núi này.
– Ngải Tình, nàng biết
mọi chuyện, phải không?
Chàng xoay vai tôi
lại, ánh mắt nghiêm nghị quan sát vẻ mặt tôi. Tôi lè lưỡi tinh nghịch đáp lại.
– Ngải Tình, tính mạng
con người quan trọng hơn hết thảy, sao nàng có thể thờ ơ, thấy chết mà không
cứu?
Chàng buông tay khỏi
vai tôi, giọng trách móc:
– Đã biết đêm nay sẽ
có mưa to, sao có thể chỉ nghĩ đến bản thân mình được!
Sử sách chép rằng,
trận mưa này sẽ nhấn chìm hàng nghìn người, mỗi khi đọc tới đoạn sử này, tôi
không khỏi xót xa. Nhưng… tôi ngập ngừng:
– Rajiva, không phải
em không muốn cứu họ, nhưng em không muốn sự can thiệp của mình sẽ làm thay đổi
lịch sử. Mỗi người đều có mệnh số của mình. Nếu em…
– Ngải Tình!
Chàng ngắt lời tôi, vẻ
mặt nghiêm nghị:
– Vậy còn sự xuất hiện
của nàng thì sao? Một người từ tương lai hơn một nghìn năm sau bước vào cuộc
đời ta, nhưng số mệnh của ta vẫn diễn ra đúng như lịch sử đã chép đó thôi.
Chàng ngoảnh đầu nhìn
ra bầu trời đang dần tối lại ngoài kia, đôi mày thanh tú trĩu nặng:
– Tóm lại, bất luận
kết quả ra sao, ta quyết không mặc nhiên ngồi yên một chỗ. Tính mạng con người
là thứ quý giá nhất trên đời, lịch sử chỉ là những lời bình luận của người đời
sau, không đáng để ta phải lo sợ.
– Em hiểu rồi.
Tôi gật đầu cả quyết,
gạt qua mọi vướng bận, nắm lấy tay chàng:
– Lữ Quang chắc chắn
không chịu nghe lời chàng. Chúng ta phải tìm một người thấu tình đạt lý. Rajiva, chàng hãy đi gặp Đỗ Tấn, ông ta là người duy nhất trong số các tướng lĩnh
của Lữ Quang hiểu chuyện. Em sẽ đến từng lán trại, nhắc nhở mọi người đêm nay
không được ngủ, và phải chuẩn bị sẵn sàng để có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Đôi mày thanh tú đã
thôi nhíu lại, chàng mỉm cười, gật đầu với tôi:
– Ngải Tình, cảm ơn
nàng…
–
Chúng ta là vợ chồng kia mà!
Tôi
nắm lấy tay chàng, cùng bước ra ngoài lán:
–
Thay đổi lịch sử thì sao, em chỉ muốn làm những việc mà một con người có lương
tri cần phải làm trong tình cảnh này.
Đúng
như chúng tôi dự đoán, Lữ Quang bỏ ngoài tai ngay cả lời khuyên can của Đỗ Tấn.
Tôi và Rajiva chỉ còn
cách chia nhau đến từng lán trại nhắc nhở mọi người. Có quá nhiều người, có quá
nhiều hành lý, và phần lớn họ vẫn còn bán tính bán nghi, chúng tôi phải mất rất
nhiều thời gian và công sức để khuyên giải họ. Cũng may Đỗ Tấn tin lời Rajiva,
đã âm thầm truyền lệnh cho các tướng sĩ phải phối hợp với mọi người thực hiện
công tác chuẩn bị.
Lúc tôi bước ra khỏi
lán trại cuối cùng, đã là nửa đêm, gió rít ầm ầm trong khe núi, cuốn theo đám
lá và bụi mù quay tít lên không trung. Khi tôi đang gắng sức lê lết thân thể
mỏi mệt rã rời, cắm cúi tránh gió bụi, bước về phía lán trại của mình, trời
bỗng trút xuống những hạt mưa lớn như hạt đỗ. Một tia chớp rạch ngang bầu trời
đen kìn kịt phía trước, theo sau là tiếng sấm rền vang. Mưa mỗi lúc một lớn,
mỗi lúc một dày, tôi vội vàng, ba chân bốn cẳng chạy về lán trại, nửa thân
người đã ướt sủng. Đúng lúc ấy, một bóng đen bỗng lao đến bên cạnh tôi. Tôi nghe
thấy tiếng ai gọi mình, là Rajiva. Chàng chạy đến bên, kéo tôi vào lòng, che
chắn gió mưa trên đầu tôi. Về đến lán trại, cả hai cùng ướt như chuột lột.
Chúng tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt, thay bằng quần áo khô ráo và khoát
thêm áo tơi. Tiếng la hét, tiếng ngựa hí bên ngoài dấy động, chỉ trong chớp
mắt, sấm chớp ầm ầm, mưa lớn dữ dội cùng trút xuống hẻm núi.
Rajiva đỡ tôi lên xe
ngựa, phu xe và hành lý đều đã sẵn sàng. Nhưng chàng không chịu lên cùng,
trong mưa to gió lớn, tiếng chàng hét gọi:
– Nàng đi trước đi, ta
đến tìm Đỗ Tấn. Phải tìm cách đưa mọi người ra khỏi hẻm núi này, nếu không, mưa
lớn gây ra lũ quét, nơi này không có chỗ náu thân, mọi người nguy mất.
Tôi không chịu, đòi đi
cùng chàng, nhưng chàng kiên quyết không cho tôi xuống xe:
– Hãy nghe lời ta,
nàng không được dầm mình quá lâu trong mưa, sẽ ốm mất. Nàng đi theo ta, chỉ
thêm vướng chân vướng tay, ta sẽ về ngay sau khi gặp được Đỗ Tấn.
Chàng căn dặn phu xe
vài câu rồi vội vàng chạy đi. Xe ngựa lăn bánh được một lúc, tôi bỗng nghe thấy
trong chuỗi âm thanh ồn ào, hỗn loạn, có tiếng phụ nữ kêu khóc. Nhìn ra bên
ngoài, tôi nhận thấy hàng ngũ của các nhạc công, vũ công và thợ thủ công đang
rối như canh hẹ. Họ không có kỷ luật như quân đội, lại không có người chỉ huy,
nên xe ngựa và lạc đà trở nên hỗn loạn, chặn đường thoát ra khỏi hẻm núi của cả
đoàn. Tôi nhảy ra khỏi xe ngựa, vung tay kêu gọi mọi người không nên
cuống quít. Tiếng tôi không át được tiếng ngựa hí, tiếng người khóc, tiếng sấm
tiếng mưa hỗn độn ấy. Trong lúc rối trí, tôi bèn lôi trong người ra chiếc đèn
pin, bật đèn, giơ cao lên. Luồng ánh sáng tập trung và ổn định ấy quả nhiên đã
có tác dụng khiến mọi người trật tự hơn. Tôi vốn rất nâng niu chiếc đèn pin
này, không nỡ sử dụng vì sợ sẽ hết pin. Nhận thấy tình trạng nguy cấp và trời
tối đen của đêm nay, tôi mới lôi ra dự phòng và bây giờ, đã đến lúc phải dùng
đến nó.
Tôi hô hào mọi người
không nên chen lấn, mà phải xếp thành hàng ngũ, lần lượt bước đi theo hướng ánh
sáng trên tay tôi, người chỉ huy của mỗi đội phải tách ra để hướng dẫn mọi
người. Tôi là viên cảnh sát giao thông trong đêm mưa, chỉ huy thông đường suốt
một giờ đồng hồ, cuối cùng thì đội nghệ nhân cũng ra khỏi hẻm núi. Tiếp theo là
đội lạc đà gồm những con lạc đà to lớn cõng trên lưng của cải mà Lữ Quang vơ
vét ở Khâu Từ. Dầm mình trong mưa quá lâu, chiếc áo tơi của tôi không thể chống
chịu nổi, quần áo vừa thay đã ướt sũng, toàn thân tôi lạnh cóng, tê dại. Hai
cánh tay thay phiên nhau nâng cao chiếc đèn pin, tay này vừa đưa lên, tay kia
đã cuống cuồng đặt vào miệng, hà hơi sưởi ấm, nhưng chẳng ăn thua.
Tôi rét tới mức sắp
mất hết cả cảm giác, hai hàm răng va vào nhau lập cập, tiếng chỉ huy đã không
còn được rõ ràng liền mạch như trước nữa. Nhưng nếu tôi bỏ đi, hàng ngũ sẽ rối
lên mất. Đội quân đi đầu và đội quân ở giữa của Lữ Quang vẫn mắc kẹt trong hẻm
núi, đội quân nhu và lương thực cồng kềnh này trở thành gánh nặng phiền toái
của cả đoàn. Nếu không nhanh chóng đưa họ ra khỏi đây, đại đội phía sau sẽ bị
kẹt lại trong hẻm núi và bị lũ cuốn trôi. Tôi giẫm chân trong bùn lầy, giày vải
ngấm nước từ lâu, bàn chân buốt giá. Tôi run cầm cập, cắn chặt răng, tiếp tục
soi đèn chỉ huy đoàn quân.
Đúng vào lúc tôi cảm
tưởng như mình sắp ngất đi vì cóng, bỗng tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
Căng mắt giữa mù mịt đêm tối, gắng sức nhận biết những chiếc đèn lồng đang lắc
lư chuyển động, khi họ đến gần tôi mới nhận ra toán người đang tiến về phía
mình giữa màn mưa dày đặc, đi đầu là Rajiva và Đỗ Tấn.
Rajiva lao đến, kiểm
tra quần áo trên người tôi, đặt tay lên trán tôi, rồi không nói không rằng,
bồng tôi lên, lao như bay về phía xe ngựa. Tôi muốn nói với chàng tôi không
sao, nhưng khi chạm phải khuôn ngực ấm áp của chàng, tôi mới nhận ra mình
đã lạnh cóng tới mức sắp mất hết sinh khí.
Chàng bế tôi vào trong
xe, dặn dò phu xe đứng bên ngoài chờ và không cho phép bất cứ ai bước vào. Sau
đó, cởi bỏ y phục của tôi, lấy ra bộ đồ mùa đông dày nhất đắp lên người tôi.
Chàng cũng trút bỏ y phục của mình rồi len vào, áp sát người chàng vào thân thể
tôi, hai tay cuống cuồng chà xát cánh tay tôi.
Trong vòng tay ấm áp
của chàng, cơ thể tôi dần ấm lại. Thấy thân nhiệt tôi đã hồi phục, chàng giúp
tôi thay bộ y phục mới, ánh mắt ngập tràn niềm thương xót và trách móc, nhưng chàng không nói gì cả. Tôi được quấn trong những lớp quần áo dầy cộm, hệt
như một chú gấu Bắc Cực. Nhận thấy chân tay tôi đã ấm áp trở lại, chàng khoác
áo tơi ra ngoài, nhưng chỉ một lát sau đã trở lại. Chàng nói rằng, người của Đỗ
Tấn đã tiếp quản công việc chỉ huy, bây giờ đến lượt chúng tôi khởi hành.
Xe ngựa của chúng tôi
lăn bánh vượt ra khỏi hẻm núi, một đội quân chỉ huy đang áp dụng phương pháp
của tôi, giơ cao những đèn lồng trên tay, Đỗ Tấn đứng bên miệt mài chỉ đạo.
Hàng ngũ trở nên trật tự và kỷ luật hơn, tôi yên lòng, thiếp đi trong vòng tay
Rajiva.
Tôi nhảy ra khỏi xe ngựa,
hé mắt nhìn bầu trời đã hửng nắng, những tia sáng chói chang chầm chậm đổ xuống
mặt đất. Ngoài con đường sình lầy dưới chân, xung quanh tôi hầu như không còn
chút dấu vết nào của trận bão đêm qua. Chúng tôi nghỉ ngơi trên một gò cao, đưa
mắt nhìn, chỉ thấy cảnh tượng bề bộn, lộn xộn khắp nơi. Người, ngựa, lạc
đà đều nhuốm bùn lầy. Binh lính và người hầu không có xe ngựa để nghỉ ngơi,
người nằm người ngồi ngả ngốn, say giấc. Suốt đêm không ngủ, ai nấy đều mỏi
mệt, không còn sức dựng trại nữa.
Rajiva cũng xuống xe,
đến bên tôi, cùng tôi xem xét mọi thứ. Sau khi thoát khỏi hẻm núi, chúng tôi
dựa vào nhau, chợp mắt một lát trong xe ngựa. Một toán người đang hướng về phía
chúng tôi, dẫn đầu là người đàn ông cao lớn, mặc áo giáp, để râu quai nón,
gương mặt nhuốm vẻ mỏi mệt, chính là Đỗ Tấn.
Ông ta bước tới trước
mặt chúng tôi, hai tay chắp lại kiểu nhà binh, trịnh trọng cúi chào. Chúng tôi
vội vàng đáp lễ:
– Công đức to lớn của
pháp sư và công chúa đã cứu hàng vạn người, Đỗ Tấn không biết lấy gì báo đáp! –
Đỗ tướng quân xin đừng nói vậy. Đó là bổn phận của vợ chồng ta.
Rajiva chắp tay thi
lễ, điềm đạm đáp lời.
– Đỗ tướng quân, tình
hình thương vong ra sao?
Tôi nóng lòng gặng
hỏi, nhưng vẫn không khỏi bồn chồn vì sự can thiệp hơi thái quá của mình.
– Nhờ phúc của pháp sư
và công chúa, chỉ có đội quân phía cuối không rút khỏi hẻm núi kịp thời, bị lũ
nhấn chìm, thương vong vài nghìn người.
Tôi sững sờ. Tôi đã
gắng hết sức mình, đã cảnh báo mọi người, đã áp dụng các biện pháp giải tỏa ách
tắc giao thông của thời hiện đại, nhưng kết quả vẫn không khác với những
gì sử sách ghi chép: “Vài nghìn người chết”. Vậy nếu tôi thờ ơ, bỏ mặc tất cả,
số người chết sẽ là bao nhiêu?
– Không bị tổn thất
quá nhiều, đó là điều may mắn!
Có lẽ vì nhận thấy vẻ
mặt u ám của Rajiva, Đỗ Tấn tiếp lời:
– Từ lúc trời đổ mưa,
đến khi xảy ra lũ quét, chỉ chừng hơn một canh giờ. Thiên tai ập đến bất ngờ,
lại vào lúc đêm khuya. Nếu mọi người đều đã an giấc, hậu quả sẽ thật khôn
lường, chắc chắn số người thiệt mạng không chỉ vài nghìn người. Và có lẽ, ngay
cả chúng ta cũng sẽ bỏ mạng tại hẻm núi này. May mắn thay, pháp sư là người
thông tỏ thiên cơ, công chúa không quản ngại mệt nhọc thông báo cho mọi người
cảnh giác, nên chúng ta mới có thể thoát khỏi hẻm núi nhanh như thế.
Rajiva đưa mắt về phía
hẻm núi, nơi mà mới đây chúng tôi vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng, vẻ
bi ai đè nặng lên gương mặt chàng. Chàng thở dài ảo não, hai tay chắp lại, vái
Đỗ Tấn một vái:
– Đỗ tướng quân, xin
cho phép ta được tụng kinh siêu độ cho người gặp nạn khi ngài chôn cất họ.
– Pháp sư quả là bậc
cao tăng tài trí, đức độ, ta muôn phần kính phục! Sau này, nếu có bất cứ việc
gì pháp sư cần sai bảo, Đỗ Tấn nguyện không từ nan.
Đỗ Tấn đột nhiên chắp
tay lại, gập nửa người cúi mình trước Rajiva, nghi lễ long trọng ấy khiến chúng
tôi giật mình. Rajiva vội bước đến đỡ ông ta dậy.
– Xin hỏi, đêm qua
công chúa đã sử dụng loại đèn gì mà có thể chiếu sáng rất xa, ánh sáng lại tụ
lại thành chùm và có thể di chuyển tùy ý?
Đỗ Tấn cúi đầu hành lễ
với tôi:
– Đêm qua hàng ngũ bị
rối loạn, may nhờ công chúa chỉ huy hợp lý, nếu không lạc đà chắn đường, đoàn
quân chắc chắn sẽ bị chậm lại cả canh giờ. Công chúa là người có công lao lớn
nhất.
– Tôi… Tôi ấp úng, não
bộ căng như dây đàn.
– Đó là lễ vật do quốc
vương nước Kangju tặng cho Đức vua của ta, nghe nói có nguồn gốc từ Daquin từ
cực Tây. Đức vua chỉ có một chiếc đèn duy nhất và đã tặng cho công chúa.
Tôi liếc nhìn, thấy
chàng hoàn toàn thản nhiên. Tôi đành tát nước theo mưa:
– Đúng vậy, chỉ có một
chiếc duy nhất trên đời, tiếc là đêm qua dầm mưa quá lâu, đã hỏng rồi.
Đèn pin bị hỏng là sự
thật.
Đỗ Tấn tỏ ra nuối
tiếc, nói thêm đôi câu rồi xin phép đi sắp xếp việc dựng trại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm,
lén kéo áo chàng:
– Chàng không được
phép nói dối kia mà! Chàng nhìn tôi, điềm tĩnh đáp: – Nếu nói đó là vật dụng
của một nghìn năm sau, càng dễ khiến ông ta nghi ngờ hơn.
Ánh mắt nghiêm nghị,
lạnh lùng của chàng chiếu đến tôi, tôi vội vàng giơ hai tay lên đầu:
– Em xin lỗi, từ nay
em không dám nữa! Sẽ không bao giờ để người khác trông thấy bất cứ đồ dùng gì
của tương lai nữa.
Chàng thở dài, nắm lấy
cánh tay đang giơ cao của tôi, ánh mắt ngập tràn yêu thương:
– Ta không trách nàng
chuyện đó. Phàm việc gì cũng cần cân nhắc nặng nhẹ, với tình hình như đêm qua,
nàng dùng chiếc đèn đó là đúng. Nhưng, đêm qua nàng bất chấp sức khỏe của bản
thân, thiếu chút nữa đã đổ bệnh vì lạnh cóng, nàng có biết chồng nàng lo cho nàng đến thế nào không?
Tôi ngẩn ngơ một hồi,
sau đó mỉm cười. Chồng ư? Đây là lần đầu tiên chàng xưng hô như vậy, tôi thấy
lòng mình ấm áp lạ kỳ.
– Nàng vẫn còn cười
được à!
Chàng giận dỗi, cốc
nhẹ vào trán tôi. Khi chàng còn nhỏ, tôi là người thường xuyên cốc vào cái đầu
trọc lóc của chàng, sao bây giờ lại đổi vị trí thế này? Định càu nhàu vài câu,
bỗng thấy vẻ mặt âu lo của chàng hướng về phía tôi:
– Nếu chẳng may
nàng đổ bệnh, Lữ Quang sẽ không vì nàng mà trì hoãn việc hành quân. Đường đi
gập ghềnh, trắc trở, thuốc men thiếu thốn, nếu lỡ bệnh tình trầm trọng…
Chàng đột nhiên ngừng
lại, nét mặt hiển hiện nỗi sợ hãi tôi chưa từng thấy bao giờ, nhìn tôi đầy bi
thương:
– Nếu ở đây chẳng thể
chữa lành, ta e là chỉ còn cách để nàng trở về với thời đại của nàng…
Tim tôi đập thình
thịch và tôi lập tức hiểu ra nỗi sợ hãi của chàng. Lời sếp văng vẳng trong đầu
tôi, đột nhiên, tôi thấy mình sợ hãi hơn cả chàng. Tôi hắng giọng, trấn áp và
xua tan những điều tôi không muốn nghĩ tới, ngước nhìn đôi mắt sâu hun hút của
chàng, trịnh trọng đưa tay lên, thề rằng:
– Chàng yên tâm, em
hứa sẽ tự chăm sóc cho bản thân. Vì chàng, em thấy yêu quý bản thân mình hơn
bao giờ hết. Tấm thân này không phải chỉ thuộc về em, mà nó còn là của chàng
nữa.
Vành môi chàng hơi
cong lên, nụ cười rạng rỡ, chàng kéo cánh tay tôi xuống:
– Chúng ta cùng đi xem
xét tình trạng thương vong nào.
Chàng dịu dàng dắt tay
tôi đi, gió xuân lướt qua lớp áo cà sa của chàng, ánh mặt trời rực rỡ đổ lên
vai chàng những chùm sáng tinh khôi. Tôi ngắm trộm vầng trán thanh tú của
chàng, không nén nổi nụ cười hạnh phúc, đan tay vào tay chàng, cùng chàng bước
đi.
Chúng tôi nghỉ ngơi
hết ba ngày mới lên đường. Rất nhiều người trong số hàng nghìn người thiệt mạng
ấy đã bị nước lũ cuốn trôi, không tìm được thi thể, chỉ tìm và vớt được một
phần ba, binh lính đào một hố chôn lớn, đặt tất cả xuống và lấp đất. Họ đã mất
đi mạng sống chỉ vì sự ngu xuẩn và cố chấp của Lữ Quang, vậy mà ngay cả bia mộ
cũng không có. Rajiva bận rộn suốt ba ngày, vì chàng kiên trì tụng kinh siêu độ
cho từng nạn nhân một. Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy Rajiva, Lữ Quang lại sa sầm
mặt mày và né tránh, có lẽ vì xấu hổ.
Ba ngày sau, chúng tôi
lại tiến vào hẻm núi bi thảm đó, cả đoàn người bước đi lặng lẽ, chỉ có tiếng
bước chân và tiếng vó ngựa, tiếng lục lạc lanh canh vang động giữa khe núi.
Trên cao, ánh mặt trời vẫn chiếu rọi rực rỡ. Hàng nghìn con người đã trở thành
những linh hồn chỉ trong một đêm, nhưng liệu có ai, có ai sẽ nhớ tới họ?