Tôi
ngắt từng cánh hoa, đi, không đi, đi, không đi, cánh hoa cuối cùng: Không đi.
Bỏ qua, bỏ qua, không tính, không tính, tôi ngắt một bông hoa khác, lần này kết
quả khả quan hơn: Đi! Tốt rồi, đó là ý trời, nào thì đi!
Tôi đã
quyết định có đến chùa Cakra vẽ tranh hay không bằng cách như thế đó. Vừa tới
nơi, mắt tôi như thiết bị dò tự động, quét qua các góc cạnh để tìm kiếm bóng
dáng ấy, tìm thấy rồi, hai má tự nhiên nóng bừng, lại cắm cúi làm việc. Cánh
tay băng bó co duỗi khó khăn, chỉ vẽ được một lát là phải nghỉ. Đang vẽ vẽ xóa
xóa thì một chú tiểu xuất hiện với cốc nước và một mảnh giấy, trên đó là những
chứ Hán rất đẹp: “Vết thương chưa lành, đừng nên vẽ nữa”. Niềm
vui như ngọn lửa sưởi ấm cõi lòng tôi. Tôi ngẩng lên, Rajiva đang trò chuyện
với sư phụ Bandhuddata trên đại điện, ánh mắt ơ hờ khẽ lướt về phía tôi, thấy
tôi cầm mảnh giấy trên tay, cậu ấy lại bình thản tiếp tục câu chuyện.
Tôi
không còn tâm trí để vẽ tiếp, kỷ niệm ngày đầu Rajiva đưa tôi đến tham quan
ngôi chùa này ùa về, tôi muốn dạo quanh một vòng. Vừa bước đi vừa nhớ lại biểu
cảm và những lời cậu ấy nói khi đó, bất giác mỉm cười. Những hồi ức ngọt ngào
đủ để tôi nhâm nhi hết một ngày dài.
Tôi chỉ
trở về căn nhà nhỏ khi Rajiva kết thúc giờ tụng kinh chiều muộn. Buổi tối cậu
ấy sẽ tới, vì cánh tay tôi vẫn cần được chăm sóc. Tôi có nên nghĩ cách làm cho
vết thương ấy phục hồi chậm lại một chút không? Vì như thế, tôi sẽ khỏi phải ủ
dột khi nghĩ đến ngày tháng li biệt sắp tới. Mặc dù tôi biết rằng trước sau gì
cũng phải ra đi, nhưng có thể chậm ngày nào tôi sẽ biết ơn ngày đó. Sếp ơi, xin
thầy đừng trách em, khi trái tim phụ nữ đã rung động thì lí trí đâu còn chỗ trú
chân.
Vừa về
đến cổng đã thấy một cỗ xe ngựa, tôi chớp mắt nhìn cho kĩ, phù hiệu gắn trên cỗ
xe rất quen. Ai đó xuất hiện từ phía sau xe, dáng người cao lớn, gương mặt khôi
ngô tuấn tú, mặc một bộ quân phục màu đen, viền vàng lấp lánh, eo thắt một
chiếc đai thêu kim tuyến, sau lưng dắt một thanh kiếm dài. Đàn ông mặc quân
phục tỏa ra sức hấp dẫn thật kì lạ, có thể đánh bại bất cứ đối thủ cùng giới
nào. Nhưng khuôn mặt này có điều gì đó rất lạ.
–
Pusyseda?
Tôi
kinh ngạc kêu lên.
– Sao
cậu lại đến đây?
Pusyseda
lạnh lùng nhìn tôi, hồi lâu mới cất tiếng:
– Đến
đón chị về phủ.
Giọng
nói lạnh như băng khiến tôi rùng mình.
– Tôi
đã hẹn mười ngày sẽ về mà.
Tôi
bước lại gần, quan sát kỹ khuôn mặt ấy.
– Xảy
ra chuyện gì vậy?
– Cha
tôi muốn gặp chị.
Pusyseda
quay mặt đi, né tránh.
– Cha
tôi… từ lúc biết tin của mẹ, đã không ngừng thổ huyết…
Tôi
hoảng hốt:
–
Rajiva có biết không? Cậu đã đến chùa chưa? Đi nào, chúng ta phải thông báo
ngay cho cậu ấy.
Tôi kéo
tay Pusyseda nhưng cậu ta không hề động đậy, ánh mắt chăm chăm nhìn bàn tay
tôi, một tiếng cười nhạt bật ra:
– Cần
gì phải đến chùa, tối nào anh ta chẳng về đây.
– Cậu…
Tôi
sững người, cậu ta biết rồi ư!
–
Mavasu đã nói hết với tôi. Thì ra chị đã trở về được ba tháng rồi và ba tháng
ấy chị luôn ở bên Rajiva.
Pusyseda
đột ngột kéo tôi sát lại, cánh tay cứng như thép bóp chặt vết thương của tôi,
tiếng kêu đau đớn của tôi không khiến cậu ta bận tâm. Cậu ta ép sát tôi vào
ngực mình, đổ người lên khuôn mặt tôi, sắc diện u ám, nghiến răng gầm gào:
– Anh
ta giấu chị ở đây, định bụng học theo Hán Vũ Đế “lầu son giấu người đẹp” chứ
gì? Một vị cao tăng đại đức như anh ta mà cũng chẳng thể kháng cự được sức
quyến rũ của đàn bà! Thật nực cười, thế mà tôi vẫn nghĩ chị chưa bao giờ đụng
đàn ông. Không ngờ, từ lâu đã bị kẻ đạo đức giả ấy chiếm đoạt rồi!
–
Pusyseda, cậu không được ăn nói xằng bậy!
Tôi nổi
cơn thịnh nộ, định dùng cánh tay còn lại cho cậu ta một cái tát, nhưng đã bị
giữ chặt, tay tôi như muốn lìa ra. Càng ra sức vùng thoát, cơn đau buốt, nhức
nhối càng dữ dội. Nước mắt trào ra, tôi kêu gào:
– Buông
tôi ra! Cậu không được phép lăng mạ Rajiva! Chúng tôi hoàn toàn trong sạch…
– Trong
sạch ư?
Pusyseda
cướp lời tôi, ánh mắt dữ dằn, khuôn mặt như biến dạng.
– Được
thôi, bây giờ chúng ta sẽ lên giường, hãy chứng minh cho tôi thấy chị vẫn là
một trinh nữ.
Cậu ta
lôi tôi đi về hướng căn phòng, cánh tay phải thoát khỏi gọng kìm, tôi bám chặt
lấy cột chống hiên nhà, kiên quyết không thả ra. Giây phút ấy tôi vô cùng khiếp
sợ, vì xưa nay chưa từng thấy Pusyseda dữ tợn như vậy. Cậu ta mà làm tới, tôi
chẳng thể chống cự nổi.
– Buông
ra! Vì sao tôi phải chứng minh bằng cách đó? Cậu không đủ tư cách ép buộc tôi!
Cánh
tay phải của tôi như sắp gãy, vết thương nhức buốt khiến tôi không còn sức để
bám vào cột nhà nữa. Nhưng nếu tôi đầu hàng, thật không dám tưởng tượng chuyện
gì sẽ xảy ra tiếp theo! Cậu ta như đã mất hết lí trí. Tôi vừa khóc vừa kêu gào
thảm thiết:
–
Pusyseda, cậu điên rồi. Lẽ nào cậu muốn tôi phải căm ghét cậu?
Vợ
chồng Mavasu đều chạy ra, kinh hãi đứng bên, hết lời khuyên nhủ Pusyseda.
Pusyseda thấy tôi nhất quyết không chịu buông cây cột, liền quay người, túm
chặt hai tay tôi, cơ thể cường tráng áp sát lên thân thể tôi.
– Tư
cách hả?
Pusyseda
nhếch môi cười, một tay nắm chặt hai tay tôi, một tay thô bạo túm cằm tôi, đẩy
gương mặt lên đối diện với đôi mắt của cậu ta.
– Tôi
điên dại bám lấy chị bao nhiêu ngày qua. Không biết là chị quá ư xuẩn ngốc hay
quá ư thông minh nữa? Với anh ta thì được, với tôi thì không ư? Mở miệng ra là
trong trắng, cao thượng, sách vở, nào là cuốn hút nào là yêu thương nào là gắn
bó, thế nhưng chị đã không ngại “ra tay” quyến rũ cả hòa thượng nức danh Tây
vực. Giờ còn giả bộ trong trắng, thuần khiết ư?
– Sao
cậu dám xỉ nhục tôi? Tôi hoàn toàn trong sạch, tôi không trác táng như cậu, lúc
nào cũng chỉ muốn lên giường với phụ nữ. Mối quan hệ giữa tôi và Rajiva, một kẻ
thô thiển như cậu không bao giờ có thể hiểu được.
Tôi gào
lên trong nước mắt, cánh tay bị thương như sắp rời bỏ thân thể, tôi đau đớn tê
dại.
Pusyseda
toan lên tiếng, bỗng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cánh cổng, khóe môi
thoáng qua một tia cười gian manh, bất chợt nghiêng đầu về phía tôi. Trong hỗn
loạn đau đớn và sợ hãi, một vật thể mềm ướt trùm lên môi tôi, đầu óc tôi trống
rỗng…
Pusyseda
gan lỳ o bế, đòi tách đôi môi đang cố mím chặt của tôi ra, đầu lưỡi đưa đẩy hít
hà trên môi tôi, tìm đường xông tới. Tôi dặn lòng phải khép môi thật chặt,
nhưng một cơn đau nhói ở môi dưới khiến tôi rụng rời, cậu ta cả gan cắn tôi!
Phản xạ tự nhiên của tôi là lập tức hé miệng, Pusyseda đột nhập, đầu lưỡi ẩm
ướt của cậu ta quần đảo trong miệng tôi, tìm kiếm, săn đuổi đầu lưỡi tôi đang trở
nên bất lực đến tội nghiệp.
– Cậu
cả!
Tiếng
Mavasu. Tôi rùng mình, trời ơi, Rajiva đến rồi! Cậu ấy đã nhìn thấy! Tôi vắt
kiệt sức tàn, cố gắng vùng thoát, nhưng vô ích. Trong cơn quẫn bách, tôi cắn
Pusyseda, cậu ta kêu lên một tiếng, nhả tôi ra, một tay ôm lấy miệng, tay kia
vẫn giữ chặt hai tay tôi. Chùm tia vằn vện tức tối trong mắt nhạt dần, nụ cười
khó hiểu trồi trên khuôn mặt, ánh mắt thách thức, khiêu khích hướng ra ngoài
sân.
Tôi
quay đầu, nhìn thấy Rajiva đang đứng như trời trồng giữa sân, sắc mặt tái nhợt.
Pusyseda gào lên một câu tiếng Phạn, toàn thân Rajiva rung động, sắc mặt càng
trở nên thảm hại.
– Buông
tôi ra!
Tôi nổi
trận lôi đình, trong đời mình, chưa bao giờ tôi phải chịu sự lăng mạ thế này,
tôi không thể nhẫn nhịn được nữa:
–
Pusyseda, đến bao giờ cậu mới chịu lớn hả? Cha cậu đang hấp hối trên giường
bệnh, vậy mà cậu vẫn còn tâm trạng giở trò ở đây à?
Khuôn
mặt Pusyseda đột nhiên biến sắc, dần buông cánh tay đang khóa chặt lấy tôi.
Rajiva sải bước đến trước mặt cậu ta, giật tay Pusyseda ra khỏi người tôi, đứng
chắn ngang giữa chúng tôi, giọng nói thảng thốt:
– Cha
sao rồi?
Quầng
mắt Pusyseda đỏ hoe, cúi thấp đầu, vẻ mặt đau khổ:
– Thầy
thuốc bảo… rất nguy kịch…
Rajiva
chắn trước mặt tôi, không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ thấy tấm lưng của cậu ấy đang
rung động. Pusyseda đột nhiên xông tới, túm lấy cổ áo Rajiva, cất lời chì
chiết:
– Tất
cả là tại anh! Anh thừa biết cha đang yếu, vì sao vẫn báo tin mẹ mất?
Rajiva
im lặng, tôi thấy bất bình.
–
Pusyseda, thôi đi!
Tôi chạy
đến bên họ, ra sức gỡ cánh tay Pusyseda đang khóa chặt Rajiva.
– Bây
giờ là lúc tranh cãi chuyện này hay sao? Việc cần kíp trước mắt là phải nhanh
chóng về phủ.
Tôi
ngừng lại, nhìn hai anh em họ, tâm trạng nặng nề.
– Tôi
không muốn hai người hao phí thời gian vào cuộc tranh chấp vô nghĩa này, để rồi
ngày sau phải ân hận…
Họ như
bừng tỉnh sau cơn mê, Pusyseda buông tay. Tôi nhẹ nhàng đến bên Rajiva:
–
Rajiva, cậu có cần chuẩn bị gì không?
Rajiva
rầu rĩ lắc đầu, tôi hạ lệnh:
– Vậy
thì chúng ta sẽ khởi hành ngay, chừng nửa đêm là tới nơi.
– Chờ
đã!
Rajiva
bước nhanh vào phòng. Lúc trở ra, cậu ấy cầm trên tay một túi đồ nhỏ.
– Đi
thôi!
Ba
chúng tôi yên lặng trên xe. Pusyseda muốn ngồi cạnh tôi, nhưng tôi bỏ sang ngồi
phía đối diện. Rajiva lên sau, quan sát một lát, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên
cạnh em trai.
Cỗ xe
lăn bánh, Rajiva mở gói đồ, tôi lặng người. Bên trong có thuốc bôi ngoài da,
rượu thuốc và vải sạch.Lúc này tôi mới nhớ đến cánh tay nóng rát của mình, vết
máu loang lổ tay áo. Tôi gắng gượng dùng tay trái đỡ lấy tay phải, cơn đau buốt
ập đến, khiến tôi kêu bật thành tiếng.
– Ngải
Tình, tay chị sao vậy?
Từ lúc
lên xe, Pusyseda ngượng ngập không dám nhìn tôi, nhưng khi nghe tiếng tôi kêu,
cậu ta đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi, định vén tay áo lên kiểm tra. Tôi không
muốn cậu ta chạm vào người mình thêm nữa, cố sức rút tay ra, nhưng càng ra sức,
vết thương càng nhức buốt tưởng như không thở nổi, tôi rên rỉ.
– Khi
nãy tôi đã không phải, tôi cũng không biết mình làm sao nữa, tôi không nên xử
sự như vậy.
Tôi kêu
đau, cậu ta liền buông tay. Không gian trên xe quá ư chật hẹp, Pusyseda gần như
quỳ trước mặt tôi, ánh mắt nhìn tôi vừa xót xa vừa ân hận.
– Cho
tôi xem vết thương của chị được không?
Tôi thờ
ơ không đáp, tự mình vén cao tay áo, hai anh em họ đồng thanh thốt lên một
tiếng kêu nhỏ. Máu đã thấm đẫm lớp vải quấn bên ngoài. Trời ơi, nếu cứ tiếp tục
thế này, cánh tay tôi hỏng mất!
Tôi cắn
răng, tháo lớp vải quấn, Pusyseda muốn giúp, tôi vung tay né tránh, cánh tay
đập vào thành xe, cơn thống khổ đẩy nước mắt tuôn lã chã. Một cánh tay gầy guộc
nhẹ nhàng vươn ra, đỡ lấy tay tôi. Không một lời, cậu ấy chỉ lặng lẽ, chậm rãi,
thận trọng gỡ lớp vải bọc trên vết thương của tôi, Tôi thư thái tận hưởng sự
chăm sóc dịu dàng ấy, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn, nỗi đau thuyên giảm.
Lớp vải
cũ được gỡ xuống, Pusyseda hốt hoảng. Vết thương há miệng rất rộng, nhiễm trùng
nghiêm trọng, vệt máu sẫm đỏ. Rajiva cầm chai rượu thuốc trên tay, tôi cắn răng
quay đầu không nhìn. Cơn đau đớn, buốt xót làm tê tái tim gan, mình mẩy, dù đã
gắng sức kìm chế, tiếng kêu thê thảm vẫn rung lên trong cuống họng. Tôi nắm
chặt tay trái, móng tay như cắm sâu vào da thịt. Một bàn tay giá lạnh ôm lấy
cánh tay tôi, tôi gắng gượng nhìn lên, bắt gặp nỗi hoảng sợ trên gương mặt
Pusyseda.
– Ngải
Tình, chị bị thương khi nào vậy? Sao tôi không hề hay biết?
Tôi
không đáp, mắt nhắm chặt, ngã lưng vào thành xe. Rượu thuốc lành lạnh liếm trên
vết thương, giúp tôi hạ nhiệt cơn bỏng rát. Bàn tay Rajiva nhẹ nhàng phủ từng
lớp vải mới lên cánh tay tôi, từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, cậu ấy hoàn
toàn thinh lặng.
Trời
sẫm tối, khí lạnh thổi vào trong xe, tôi co người lại. Pusyseda vẫn chưa ngớt
lời xin lỗi, bất giác tôi cảm thấy mỏi mệt vô hạn, không phải nỗi nhọc mệt thể
xác mà là tinh thần.
Sự điên
cuồng của Pusyseda ngày hôm nay khiến tôi nhận ra, không biết từ khi nào cậu ta
đã có ý với tôi. Nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu ta, tôi không thể
đáp lại tình cảm của cả hai anh em họ…
–
Pusyseda…
Nếu tôi
không ngắt lời, chắc là cậu ta sẽ xin lỗi cả đêm.
– Tôi
tha thứ cho cậu…
Bóng
đêm bao phủ, không nhìn rõ gương mặt cậu ta, nhưng trong giọng nói đã lộ rõ
niềm vui. Tôi điềm nhiên:
– Về
thăm cha cậu, nếu ông không có gì đáng ngại, vài ngày nữa tôi sẽ theo đội
thương nhân đến thành phố Taqian của Ban Siêu, sau đó sẽ đi Trường An.
– Chị…
Tay
trái tôi bị nắm chặt, giọng Pusyseda hốt hoảng:
– Chị
vẫn muốn ra đi ư?
– Tôi
có kế hoạch của riêng mình, không thể ở lại Khâu Từ.
Tôi
muốn bứt tay ra, nhưng cậu ta ngoan cố kìm chặt. Tôi gắng dùng sức, cậu ta mới
nhả tay.
– Ngải
Tình…
–
Pusyseda, tôi rất mệt…
– Ngải
Tình, chị mệt thì dựa vào vai tôi mà ngủ.
–
Pusyseda, xin cậu, ít nhất là hôm nay, đừng đụng vào tôi nữa…
Tiếng
vó ngựa lạc lõng vang trên đường. Tôi không nhìn rõ gương mặt Rajiva, từ lúc
lên xe đến giờ, cậu ấy không hề lên tiếng, kể cả lúc băng bó cho tôi. Như vậy
cũng tốt, nhìn thấy, nghe thấy có khi lại khiến tôi động lòng. Ba chúng tôi im
lặng hòa mình vào bóng đêm…