Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 33: (1): Đêm nay ánh trăng thật đẹp.



┬┴┬┴┤炎 Chương 33 (1) 炎├┬┴┬┴

Lâm Tiễn mặc dù sinh trưởng ở Ngạn Giang thị, nhưng trước khi vào đại học cũng hiếm khi đặt chân đến Nam khu. Trong trí nhớ của nàng, mơ hồ có nhớ đến một lần du xuân năm sơ trung đã từng cùng bạn học tổ chức tiệc BBQ ở một bãi biển gần đây. Khi đó, cung đường nàng đang đi hiện tại còn chưa làm xong.

Cũng may, tuy là lần đầu đi trêи con đường này, Lâm Tiễn phát hiện đây tựa hồ là một đường thẳng bám quanh eo biển, rất ít lối rẽ. Vì vậy, nàng không cần chú tâm nhớ đường, chỉ cần vững vàng chạy một đường thẳng là được.

Đường đêm chỉ lác đác vài bóng xe nên có phần hiu quạnh, trêи đường chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai cùng tiếng sóng ầm ầm vỗ vào bờ cát. Ánh trăng đêm nay nhàn nhạt ôn nhu, hòa cùng ngọn đèn đường ấm áp làm cho khung cảnh tĩnh mịch ban đêm thêm vạn phần dịu ngọt.

Đi một đoạn đến gần quảng trường âm nhạc, đường đi dần có thêm lác đác vài ba người đang đạp xe. Lâm Tiễn vừa chạy xe vừa quan sát mấy người đang tập xe đạp còn đang chật vật ngả nghiêng vì chưa giữ được thăng bằng. Nàng nghe thấy tiếng cười nói đan xen của nhóm người nọ, cảm thụ được vòng tay Tiêu Uyển Thanh còn đang đặt nhẹ trêи hông, ngẩn ngơ suy nghĩ: Có cơ hội nhất định sẽ cùng Tiêu a di đạp xe đi dạo như vậy. Không biết Tiêu a di có biết đạp xe không nhỉ… 

Còn đang mải mê suy nghĩ, Tiêu Uyển Thanh phía sau bỗng rời tay khỏi hông Lâm Tiễn, hơi thở ấm áp cùng thanh âm dịu dàng dễ nghe của cô vang lên bên tai nàng:“Tiễn Tiễn, kịch bản con viết rất tốt, trúng cử nhất định không có vấn đề. Tuy nhiên, cách hành văn có thể cân nhắc sửa thêm một chút.”

Tiêu Uyển Thanh hẳn là đã kéo kiếng chắn gió lên một chút, Lâm Tiễn nghĩ. 

Hai tai nàng bị gió thổi lạnh buốt được hơi thở ấm áp của Tiêu Uyển Thanh quét qua, dần bắt đầu trở nên ngứa ngáy nóng rực. Lâm Tiễn vặn chặt tay ga, vô thức gia tăng tốc độ. 

Tiêu Uyển Thanh đã đọc kịch bản… liệu nó có làm cô cảm thấy đau khổ không? Tiêu Uyển Thanh đọc được lời nhắn rồi chứ? Liệu cô có hiểu được ý tứ mình muốn gửi gắm không? 

Lâm Tiễn do dự, không biết có nên chủ động nhắc tới việc này hay không. Còn chưa biết làm sao cho tốt, động tác bất ngờ của Tiêu Uyển Thanh đột ngột làm rối loạn nhịp suy nghĩ của Lâm Tiễn, lại càng làm rối loạn nhịp tim của nàng.

Tiêu Uyển Thanh ngồi phía sau tiến sát về phía nàng. Lâm Tiễn hốt hoảng cảm thấy toàn thân của mình được Tiêu Uyển Thanh ấm áp ôm trọn vào lòng. 

Cô nâng cằm nhẹ nhàng đặt lên vai Lâm Tiễn, nghịch ngợm chọt lấy hai cái, thanh âm nhẹ nhàng mà chân thành, phảng phất chút thanh thản:“Cám ơn con, Lâm Tiễn.”

Trong lòng Lâm Tiễn như có một ngọn pháo hoa mãnh liệt nổ tung.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh chủ động thân mật lấy lòng nàng.

Đây chẳng phải cho thấy, nàng đã thật sự rút ngắn một phần khoảng cách trong lòng Tiêu Uyển Thanh, tháo xuống một phần tâm lý phòng vệ, ủ tan một phần băng giá trong tim cô sao? 

Lâm Tiễn trong lòng mừng rỡ như điên, cảm xúc phập phồng mãnh liệt tựa sóng trào, nhưng ngoài mặt không dám tỏ ra quá phận. Nàng nắm chặt tay lái hồi lâu mới đè nén được cảm xúc, cố tỏ ra bình thản, khẽ nghiêng đầu chạm vào mũ bảo hiểm của Tiêu Uyển Thanh, trêu ghẹo cô: “Cảm ơn cái gì, con mới phải cảm ơn Tiêu a di nha. Sau này còn làm phiền dì chỉ dạy thêm cho con.” Trong thanh âm, vẫn là để lộ ra vài phần vui mừng không nén nổi.

Tiêu Uyển Thanh chớp mắt, tiếp lời nàng trêu đùa: “Vậy con sẽ nộp học phí cho dì sao?”

Lâm Tiễn lập tức căng thẳng, vờ tức giận nói:“Oa, Tiêu a di, chúng ta giao tình như vậy, dì nỡ lòng nào lại đem tiền bạc ra nói chuyện, lại còn muốn thu học phí của con? Không được, dì chọc ghẹo concon giận rồi, thật tức giận nha!” Nói rồi, nàng thừa dịp đoạn đường này vắng người, cố tình nhấn ga tăng tốc, lại còn hơi chút ngả nghiêng dao động.

Tiêu Uyển Thanh từ trước đến nay khi lái xe đều luôn cực kỳ tuân thủ nguyên tắc, thấy tình thế này lập tức sốt sắng mà ôm chặt Lâm Tiễn, thấp giọng cầu xin: “Lâm Tiễn, con đừng nháo, nguy hiểm như vậy!”

“Tiễn Tiễn, dì sai rồi…”

Lâm Tiễn bật cười thành tiếng, tốc độ chậm lại một chút, nhưng ngoài miệng vẫn cố ý trêu đùa: “Không được, quá muộn rồi, bộc phát đã phát tiết, không có cách nào đình chỉ…”

Tiêu Uyển Thanh thấy Lâm Tiễn tốc độ chậm lại, biết nàng có chừng mực, trong lòng liền thả lỏng, rồi lại nổi lên tâm tư trêu đùa. Cô nới vòng tay vốn đang ôm chặt Lâm Tiễn, nhẹ nhàng đặt lên eo nàng. Tựa có tựa không ôn thanh nói: “Thật vậy sao? Vậy, nếu dì muốn tìm công tắc tắt đi bộc phát của con thì phải làm thế nào?” Nói xong, cô thò ra hai đầu ngón tay, ôn nhu đầy mẫu tính mà nhẹ nhàng chọc chọc vào hông Lâm Tiễn như thể đang tìm tòi điều gì đó.

Lâm Tiễn thoáng chút đã hiểu được Tiêu Uyển Thanh ý tại ngôn ngoại, trong lòng lập tức kêu khổ, vặn vẹo hông hoảng hốt cự tuyệt“Không được, không có công tắc nào hết a…”

Tiêu Uyển Thanh bị sự hoảng loạn của nàng làm mềm lòng, khí cười, tiếng cười từ đôi môi mọng đỏ tràn ra, mềm mại êm tai…

Lâm Tiễn trực tiếp đón gió lạnh, nhưng khuôn mặt không nhịn được tràn ra vô vàn ấm áp ngọt ngào.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.