Chương 16: Nhóc bịp bợm.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, đã không còn đèn xe từ dòng xe cộ qua lại trên đường mang đến, cũng không còn đèn đường chiếu rọi sáng sủa của mọi ngày, trong phòng ăn đen như mực, hầu như đưa tay còn chẳng thấy được năm ngón. Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn ngồi đối diện nhau, ai cũng không nói một lời, chỉ nghe được tiếng húp mì xì xụp.
“Ui da…” Lâm Tiễn bất thình linh thốt lên một tiếng nho nhỏ.
Tiêu Uyển Thanh lập tức dừng động tác lại, nàng khẩn trương mà nhìn về phía Lâm Tiễn, hỏi: “Sao vậy?” Nhìn không rõ vẻ mặt của Lâm Tiễn, nàng chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi mắt óng ánh đen sẫm của Lâm Tiễn hơi lấp lóe một chút nước.
Một lát sau, nàng nghe thấy một loạt tiếng cười khẽ “ha ha ha” của Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn liếm liếm răng hàm bị cấn, cười đáp lại: “Con nhìn không rõ trong bát còn gì đã thuận miệng uống một hớp canh, trong canh hình như còn mảnh vỏ nghiêu nên con bị cấn răng.”
Tiêu Uyển Thanh buông đũa xuống, khẽ đẩy ghế dựa ra, định đứng lên: “Quả nhiên phải tìm nến trước đã.” Nàng chỉ bảo đi tìm nến đốt cho sáng rồi ăn sau, nhưng Lâm Tiễn lại lôi kéo nàng không chịu buông tay, bắt nàng phải nhân lúc còn nóng ăn mì xong trước rồi tính sau. Cô bé này, dường như có chấp niệm rất lớn đối với việc nàng phải ăn bữa khi còn nóng, Tiêu Uyển Thanh không lay chuyển được cô, nên cũng đành thuận theo.
Lâm Tiễn khẽ kéo nhẹ tay Tiểu Uyển Thanh xuống, ra hiệu Tiêu Uyển Thanh ngồi xuống. Trong giọng của cô còn có chút nóng lòng muốn thử và đôi chút vui thú: “Không sao đâu, chúng ta cũng sắp ăn xong rồi. Hơn nữa, ăn vậy thú vị biết bao, mỗi một hớp canh đều có khả năng xuất hiện bất ngờ.”
Tiêu Uyển Thanh dùng bàn tay bị Lâm Tiễn kéo khẽ ngắt thịt mềm trong lòng bàn tay Lâm Tiễn một chút, ngữ điệu dịu dàng lại bất đắc dĩ: “Con không sợ cắn vỡ răng luôn sao?”
Lâm Tiễn há miệng, “cạch cạch” mà kẹp chặt răng trên răng dưới mấy lần, tràn đầy tự tin: “Không có đâu! Răng con chắc lắm đó.” Lúc nói chuyện, cô lại uống một hớp canh.
Tiêu Uyển Thanh vừa định đùa cô là không nên nói lung tung, lại nghe Lâm Tiễn thốt lên một tiếng “oái” kinh ngạc, nghe còn khó chịu hơn tiếng vừa nãy rất nhiều.
Lần này Tiêu Uyển Thanh ngồi không yên nữa, nhất thời liền xuôi theo bàn tay bị Lâm Tiễn nắm chặt để đến gần về hướng Lâm Tiễn, hai tay lần mò đến má Lâm Tiễn, nâng gương mặt nhỏ của cô lên, giọng nói mang vẻ sự hoang mang rõ ràng: “Làm sao vậy, lại cắn trúng gì rồi hả?:”
Lâm Tiễn lại chỉ mở to đôi mắt đen nhánh, cô chẳng nói câu nào, cứ yên lặng nhìn gương mặt gần sát ở trước mắt, dù có trong bóng tối cũng không cách nào biến mất sự xinh đẹp tuyệt trần ấy.
Tiêu Uyển Thanh tưởng cô cắn vỡ răng rồi nên đau không nói ra lời, tâm trạng lại thêm sốt ruột. Nàng xoa xoa hai má Lâm Tiễn, sau đó hai tay rời đi gò má của cô, xoay người đi về hướng bên ngoài: “Con chờ dì một lát…”
Lâm Tiễn thấy nàng tưởng thật, vội vã đưa tay định kéo nàng lại nhưng chỉ tóm được vạt áo của nàng. Cô vội vã gọi lại Tiêu Uyển Thanh, lấy giọng thật nhanh mà giải thích: “Dì Tiêu, con không sao, con đùa dì thôi…”
Động tác nhấc chân của Tiêu Uyển Thanh ngừng lại, nàng cứng đờ một chút. Giây sau, nàng xoay người, nhìn gương mặt mơ hồ trong bóng tối cách đó không xa ấy, nhíu nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có chút không tin được, mang theo đôi chút trầm thấp ít thấy: “Con đùa dì thôi?”
Lần đầu tiên Lâm Tiễn nghe thấy giọng trầm thấp như vậy của Tiêu Uyển Thanh, bỗng dưng có chút hốt hoảng. Cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt xuống, ý thức được là mình… quả ý vào Tiêu Uyển Thanh tốt tính mà chuyện gì cũng lấy ra đùa được. Nhất thời, cô cũng không còn suy nghĩ đùa giỡn gì nữa, tâm tình cũng sút kém xuống. Cô hơi rũ mắt, giọng trầm xuống, ấp úng nhận lỗi: “Xin lỗi, dì Tiêu, con… con không nên đùa bậy, khiến dì lo lắng rồi…” Suốt ngày hôm nay, Tiêu Uyển Thanh bởi vì cô mà lo lắng hãi hùng, dãi nắng dầm mưa, cô lại còn không biết đúng mực mà đùa giỡn khiến Tiêu Uyển Thanh lo lắng. Cô thật sự là, quá không hiểu chuyện rồi.
Lúc mới vừa nghe Lâm Tiễn nói là đang đùa mình, Tiêu Uyển Thanh thật sự có một chút không vui khó nén nổi mà xông lên đầu óc. Từ hôm qua tới nay, đã rất nhiều việc xảy ra rồi. Cơ thể Lâm Tiễn không khỏe, vẫn luôn khiến nàng nằm trong trạng thái hoang mang, lại lo lắng, lại áy náy. Tình cảm phức tạp đã thiếu hụt lâu dài như vậy đột nhiên về lại trong cơ thể nàng, khiến nàng có phần mờ mịt luống cuống, hoang mang lúng túng, cả đêm thiếu ngủ rồi còn bôn ba trong gió mưa, càng làm cả người nàng mệt nhọc. Bây giờ, vất vả lắm mới để tất cả trở về quỹ đạo bình thường, Lâm Tiễn lại còn đùa nàng khiến nàng kinh sợ một trận, khiến nàng tiêu phí tình cảm của mình…
Thế nhưng, khi nghe thấy cô bé dùng giọng khe khẽ chân thành nhận lỗi với nàng, trong chớp mắt, Tiêu Uyển Thanh lại cảm thấy, tất cả không vui đều đã tan thành mây khói.
Nàng nhìn không rõ dáng vẻ của Lâm Tiễn, nhưng nàng dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngoan ngoãn tự trách của cô bé bây giờ, trong đôi mắt trong suốt sáng sủa như nai con sẽ u ám biết bao. Nàng thả lỏng thần kinh đã luôn căng thẳng của mình một chút, bắt đầu tự kiểm điểm lại mình, Lâm Tiễn có lỗi gì, con bé chỉ muốn đùa với mình một chút, là mình chuyện nhỏ xé to, còn quật ngược lại làm cô bé bị sợ.
Nàng ngồi về bên cạnh Lâm Tiễn, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Tiễn, nụ cười dịu dàng lộ ra, ngữ điệu, lại khôi phục như thường: “Không sao, là dì chuyện nhỏ xé to, con không bị thương là được rồi. Nhóc bịp bợm, mau ăn mì đi.” Ba chữ “nhóc bịp bợm” này, nàng nói tự nhiên lại nhẹ nhàng, ngữ điệu cao lên, tỏ rõ mấy phần cưng nựng.
Nghe lời săn sóc nhẹ nhàng của Tiêu Uyển Thanh, không biết tại sao, Lâm Tiễn lại cảm thấy lòng ngày càng chua xót, càng ngày suy sụp. Rõ là cô sai, Tiêu Uyển Thanh lại nói là bản thân dì ấy không đúng.
Dì Tiêu, có phải sẽ không bao giờ tức giận không…
Dì ấy có phải sẽ không bao giờ tức giận, không bao giờ trách móc nặng nề người khác không…
Lâm Tiễn khẽ cắn đũa, nghe tiếng bát đũa va chạm của Tiêu Uyển Thanh bên cạnh, trong đầu thì lại suy nghĩ ngã nghiêng, bất giác suy nghĩ lên vấn đề nhân sinh. Người sống ở trong xã hội này, nếu nghiêm khắc với mình, mà lại khoan dung đối xử với người khác, tận lực tránh không cho người khác buồn vì mình, liệu có phải sẽ khó tránh khỏi khiến bản thân uất nghẹn nhiều hơn không?
Hồi lâu không nghe thấy tiếng động đũa của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh nhịn không được dịu dàng nhắc nhở cô: “Nghĩ gì thế? Mì sắp nguội rồi kìa…”
Lâm Tiễn giờ mới thức tỉnh, thu hồi tâm tư, hì hì nở nụ cười, nói: “Con đang nghĩ, sao dì Tiêu lại tốt như vậy.”
Lời êm tai ai cũng thích nghe, nghe vậy, Tiêu Uyển Thanh cũng không nhịn được khẽ cong khóe môi, sẵn giọng: “Miệng lưỡi trơn tru, mau ăn mì đi.” Giọng nói, lại càng dịu dàng hơn so với vừa nãy.
Ăn xong, Tiêu Uyển Thanh liền lần mò trong bóng tối, bắt đầu hành trình lật bàn lật tủ tìm nến. Vốn nên là chuyện mấy phút đã giải quyết được, nhưng không biết sao, đã lục lọi hết cả căn nhà, Tiêu Uyển Thanh cũng chỉ tìm được nửa ly nến thơm hương cỏ ngắn ngủi.
Nửa ly nến thơm hương cỏ này, nếu không lầm, đây là quà mà mấy năm trước Ôn Đồng có đến nơi khác rồi mua về tặng cho nàng…
Lâm Tiễn vuốt nửa ly nến trên tay, nghĩ đến giọng điệu dịu dàng pha chút túng quẫn lại thêm chút thẹn thùng khi nãy lúc Tiêu Uyển Thanh đưa ly nến nho nhỏ này cho cô “Chỉ có chút nến này thôi”, cô không khỏi có chút buồn cười.
Nếu có mẹ ở đây, ắt hẳn sẽ phê bình dì Tiêu vài câu rồi. Sinh hoạt này thật là…
Lâm Tiễn hiển nhiên không phải Chu Thấm, cô cảm thấy mình thật sự là giỏi đoán ý người. Cô nghĩ thì nghĩ thế nhưng chỉ đành nghiêng đầu an ủi Tiêu Uyển Thanh: “Không sao, có chút ánh sáng nhìn được là tốt rồi.” Dứt lời, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại hỏi thêm một câu: “Trong nhà có bật lửa hay diêm quẹt không ạ?” Nến đã tìm khốn khổ như thế, cô không khỏi hoài nghi các vật thiết yếu khác có tồn tại hay không.
Ôi, không sao, nếu không có thì mở bếp châm nến cũng được vậy.
Có điều, lần này, Tiêu Uyển Thanh lại trả lời rất nhanh, sức lực tràn đầy, ngữ điệu khẽ cao lên: “Có”. Lúc nói chuyện, nàng hơi khom người, rồi quen việc dễ làm mà kéo ra ngăn kéo ở tủ TV, lấy ra một vật ở trong đó. Sau một tiếng “cạch” lanh lảnh vang lên, là một ánh lửa nho nhỏ chiếu vào trong đôi mắt như mực của hai người. Ánh lửa hừng hực, nho nhỏ, âm ấm.
Dưới ngọn lửa lập lòe bất định nho nhỏ lại ấm áp này, trông gương mặt tươi cười của Tiêu Uyển Thanh lại có vẻ càng thêm nét dịu dàng và đẹp đẽ. Lâm Tiễn nhất thời nhìn đến có chút say mê.
Tiêu Uyển Thanh lại không mảy may cảm giác gì. Nàng đưa tay ra cầm lấy ly nến trong tay Lâm Tiễn, hơi nghiêng nó ra, để sợi bấc nến đến gần ngọn lửa hơn, tích tắc sau, cây nến đã bừng lửa. Một tay nàng dùng năm ngón khẽ nắm giữ ly nến, tay còn lại thì “cạch” một tiếng, dứt khoát gọn gàng mà đóng bật lửa lại.
Bấy giờ Lâm Tiễn mượn ánh nến mới chú ý đến chiếc bật lửa tuyệt đẹp màu xám bạc phiếm chút ánh sáng lạnh mà Tiêu Uyển Thanh đang cầm trên tay, dường như thân nó có điêu khắc hoa văn gì đó, nhìn vào không giống như là loại đồ vật tiện tay phòng sẵn để dùng một lần trong nhà.
Tiêu Uyển Thanh tự nhiên mà quay người sang, kéo ngăn kéo ra, nhẹ nhàng ném bật lửa vào trong, sau đó, lại một lần nữa nhanh nhẹn mà đóng ngăn kéo. Động tác thành thạo tự nhiên, tựa như đã từng làm trăm ngàn lần.
Lòng Lâm Tiễn bỗng hiện lên một suy đoán, cô bất giác khẽ cắn môi dưới, đôi mắt có hơi nặng trĩu xuống.
Ly nến bày trên bàn trà thủy tinh ở phòng khách, tản ra mùi thơm ngát của cây oải hương. Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn xếp bằng ngồi xuống đất, đối diện nhau ở trên thảm len trước bàn trà thủy tinh.
Hai khuỷu tay của Lâm Tiễn chống ở trên khay trà, hai tay chống cằm, tâm trạng chán ngán. Cô chớp chớp đôi mắt to sáng óng, thăm dò hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Dì Tiêu, trong nhà có cái gì hai người chơi được không? Ví dụ như cờ tướng cờ quân chẳng hạn?” Thật ra trong lòng cô không ôm hy vọng bao lớn. Suy cho cùng, đã trải qua chuyện cây nến và thuốc cảm, Lâm Tiễn đại khái có hơi hiểu trạng thái sinh hoạt trước đây của Tiêu Uyển Thanh rồi.
Dì ấy sống một mình, ngoài thức ăn đẹp mắt ra, thì cũng chẳng xem trọng cuộc sống của mình bao nhiêu.
Có lẽ, ngay cả thức ăn cũng là vì sau khi mình đến mới bắt đầu quy luật lại.
Không ngờ, lần này lại giống như chuyện bật lửa mới nãy, Tiêu Uyển Thanh lại để cho Lâm Tiễn kinh ngạc.
Nghe được câu hỏi, đáy mắt nàng có ý cười bừng bừng, còn có một chút đắc ý đáng yêu?
Tiêu Uyển Thanh nhanh chóng đứng lên, vừa đi về phía tủ TV vừa hỏi Lâm Tiễn: “Có. Cờ tướng, cờ quân, cờ vây, cờ phi hành, cờ nhảy đều có, còn có bài xì tố, cờ tỷ phú, con muốn chơi cái gì?”
Lâm Tiễn bất ngờ “woa” một tiếng, đáp: “Con chơi được hết.” Tiếp theo, cô lại không khỏi nghi ngờ bảo: “Đầy đủ như vậy, dì Tiêu ngày thường hay chơi với bạn sao?” Cô cho rằng, tính cách dịu dàng ít nói như Tiêu Uyển Thanh, chắc sẽ không thường thường mời bạn đến nhà chơi.
Tiêu Uyển Thanh đem một đống cờ bài bày lên trên bàn trà, vuốt tóc rối tản mát ở trên trán qua hai bên, cười giải thích: “Không có, đây là sau khi nghe con sắp tới nên dì chuẩn bị. Dì nghĩ, biết đâu có cơ hội chúng ta có thể chơi cùng nhau.”
Trong giọng của Lâm Tiễn lập tức tràn đầy vui sướng tùy thích không che lấp được, cô ghẹo Tiêu Uyển Thanh: “Xem ra, dì Tiêu rất chờ mong con đến hen.”
Tiêu Uyển Thanh mở hộp cờ tướng, bày giấy chơi cờ ra, nghe vậy, đôi mắt như nước yên lặng nhìn Lâm Tiễn, lát sau, rũ mắt khẽ cười, chấp nhận bảo: “Đúng, Lâm Tiễn, dì rất chờ mong con đến.”
Ngữ điệu của nàng, là thản nhiên lại chân thành như vậy, trong đôi mắt rũ xuống, lại chợt lóe lên đau buồn và hiu quạnh.