[Đồng Nhân Kimetsu No Yaiba]: Trụ Cột Đầu Tiên

Chương 11: Tôi Sẽ Dõi Theo Cậu



Kasugai là tên gọi chung của những con quạ truyền tin trong Sát Quỷ Đoàn, được gia tộc Ubuyashiki huấn luyện để phục vụ cho công cuộc gϊếŧ quỷ.

Nếu thích truyện thì nhớ comment ủng hộ ta nha :((

Mong bình luận tương tác lắm á :333.

P/s: Chưa sửa chính tả, chưa sửa chính tả, chưa sử chính tả, điều quan trọng phải nhắc ba lần :)))

Tiếng lẩu sôi ùng ục cùng mùi hương thơm nức mũ bay khắp căn nhà, sau khi trải qua chiến sự ban nãy, Kazuha vẫn như cũ tin tưởng Tanjirou, cậu thật thà và tốt bụng, gia đình còn chết trong tay quỷ, nuốt hận còn không trôi, làm sao có liên quan gì được?

Nhưng cuối cùng cô vẫn phải đề phòng, đưa cho cậu một lá phù chú xác định quỷ khí của Thập Nhị Nguyệt Quỷ.

Chỉ là cấp bậc so với Kazuha ít hơn, chỉ cần Hạ Huyền đến nó cũng sẽ bốc cháy.

” Ăn đi con.” Urokodaki xúc một bát nhỏ đưa cho cô, ồn tồn nói.

Kazuha nhanh chóng duỗi tay nhận lấy, trước còn không quên nói một câu cảm ơn với ông.

Tanjirou ở bên cạnh nhìn hai người, trong lòng dường như có chuyện muốn nói, nhưng vẫn không sao thốt lên được.

Cậu không tin Sabito và Makomo là quỷ, bởi vì bọn họ đều rất chân thật và ấm áp, người như vậy, bảo là quỷ thì ai mà tin cho được?

Lại còn là… Thượng Huyền cơ chứ?

Sống với Urokodaki bao năm nay, Tanjirou đương nhiên biết được Thượng Huyền là con quỷ như thế nào, đã gặm cắn máu thịt của không biết bao nhiêu người, toàn thân tỏa ra tử khí dày đặc, chỉ biết nghe lệnh của Muzan và gϊếŧ chóc.

Tanjirou nhấp môi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

” Nè, bày bộ mặt đó cho ai coi?” Kazuha nghiêng người thúc vào vai cậu một cái, đợi đến khi thiếu niên quay qua nhìn mình, cô mới chậm rãi nói:” Ngày mai còn muốn tham gia Kì Thi Tuyển nữa không? Muốn thì ăn nhiều vào.”

” A, được.” Tanjirou lấy lại tinh thần gật đầu, cười cười nhanh chóng dứt gọn thức ăn trong bát mình.

Bữa tối qua đi, Tanjirou trở về phòng thu dọn đồ đạc, sẵn tiện cắt đi mái tóc dài quá mức của mình.

Cậu nghiêng đầu nhìn đến mái tóc dài muốn quét đất của Kazuha, lấy tinh thần hỏi:” Sadaharu – san có muốn cắt tóc không?”

Là diệt quỷ sư, để tóc dài có khi lại vướng víu.

Kazuha nhướn mày, động tác lau chùi trường kiếm trong tay chậm dần:”…Được thôi.”

Trước giờ tuy ít để ý đến những vấn đề này, nhưng khi luyện chú đúng là có chút khó khăn.

Tanjirou tận lực nhanh chóng cắt cho chính mình xong, sau đó lật đật chạy đến ngồi sau lưng cô.

” Không cần quá ngắn, tới thắt lưng là được.” Kazuha trả kiếm trở về vỏ, cẩn thận căn dặn.

” Đ-Được.” Cậu ngượng ngùng gật đầu, duỗi tay đem áo khoác trên người mình phủ qua bả vai cô.

Mùi đàn hương dịu nhẹ phảng phất quanh chóp mũi khiến Tanjirou chẳng thể nào tập trung nổi, may mắn nhờ đợt huấn luyện nửa năm nên tay cậu rất vững vàng, không chút run rẩy.

” Sadaharu – san đã bao lâu rồi không cắt tóc vậy?” Tanjirou bắt đại một chủ đề đến, cố ý dời đi sự lẩn quẩn của chính mình.

“…Tầm bảy năm.” Kazuha không chắc chắn đáp.

Tính từ ngày gia tộc bị diệt đến nay, chắc cũng nằm trong khoảng đó.

Cậu có chút á khẩu, chần chừ:” Có thể hỏi lí do được không?”

Cô rũ mi mắt, thanh âm có chút mất hồn:” Không có ai… cắt cho tôi cả.”

Tanjirou bỗng chốc ngửi được mùi hương u buồn nhàn nhạt từ cô, chính mình trong lòng âm thầm hối hận một hồi, tại sao lại phải một hai nhắc đến mấy chuyện này cho được chứ?

Cậu quyết định ngậm miệng không nói nữa, chuyên chú cắt lại tóc cho cô.
Mái tóc dài mang màu hồng nhạt vô cùng xinh đẹp, sờ lên còn rất mềm mượt, Tanjirou thích tay mãi không buông, từng nhát kéo gọn gàng hạ xuống, rất nhanh liền có ngay mái tóc dài vừa chạm thắt lưng.

Kazuha yên lặng để cậu làm xong, đến khi Tanjirou đứng dậy đem vụn tóc gom lại đổ vào hố rác phía sau nhà, cô mới ngẩng đầu, lẳng lặng nói một tiếng cảm ơn.

” Không có gì đâu, Sadaharu – san cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều.” Tanjirou không để ý phất tay.

Kazuha rũ mi mắt, thanh âm nhàn nhạt:” Tôi biết bản thân mình chẳng giúp được gì cho cậu hết, giám sát luyện tập chưa được hai ngày, tôi đã rời đi hoàn thành nhiệm vụ mới rồi.”

” Đừng hạ thấp bản thân mình như vậy!”

Tanjirou nghiêm túc hẳn lên:” Sadaharu – san xứng với lời cảm ơn này mà!”

Kazuha:”…”

Rồi rồi, tôi biết rồi, cậu không cần phải hét lớn như thế đâu.
Kẻo Urokodaki – san lại thức bây giờ.

Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhanh chóng đẩy cậu trở về phòng, trước khi đi còn không quên tịch thu luôn Nhật Luân kiếm, đề phòng người này lại đêm khuya ‘mộng du’ ra ngoài tập luyện.

Tanjirou mang trên mặt một nụ cười khổ đối diện với cô, chậm rãi tắt đèn dầu xoay người rúc vào chăn.

Trời sáng sớm, quang mang chiếu xuống sân nhà đầy nắng, Kazuha đứng trước cửa thư giãn gân cốt, yên ắng chờ đợi Urokodaki căn dặn Tanjirou xong, sau đó cùng cậu rời đi.

Giữa đường, con quạ Kasugai đã lâu không gặp đột ngột bay tới tìm cô, réo lên:” Quỷ xuất hiện ở núi Bakei! Nhanh đi đến núi Bakei!”

Kazuha theo phản xạ dùng dây thừng cột miệng nó lại, thấp giọng uy hiếp:” Có nín không thì bảo?”

“…”

Quạ nhỏ run lẩy bẩy lập tức im phăng phắc.
Tanjirou ở bên cạnh âm thầm thắp cho nó một nén nhan, trên mặt bày ra biểu cảm vô cùng thương tiếc.

Cậu hơi ngại ngùng nhìn cô, khẽ nói:” Nhiệm vụ vẫn là đặt lên hàng đầu, Sadaharu – san đi đi, tôi tự mình khảo hạch vẫn được.”

Kazuha chán nản cốc vào đầu cậu, sau đó quay mặt qua chỗ con quạ, nói:” Đi tìm Muichirou, bảo thằng nhóc đó thực hiện nhiệm vụ lần này giúp tôi, trở về rồi muốn làm gì cũng được.”

Quạ nhỏ đang mếu máo sắp phát khóc lập tức vui mừng vỗ cánh bay đi.

Tanjirou nghe không sót một chữ, hiếu kì hỏi:” Muichirou là tên hay họ vậy?”

” Là tên.” Kazuha bâng quơ đáp.

” A…” Cậu chậm rãi kêu lên một tiếng, trong lòng lẫn lộn tứ tung, không biết là tư vị gì.

Tóm lại vẫn vô cùng khó chịu.

Kazuha thấy người bên cạnh trầm mặc chôn chân tại chỗ không di chuyển, lập tức tiến tới búng vào trán cậu nhắc nhở:” Trễ thi là đợi đến năm sau đấy.”
Tanjirou vô thức xoa xoa trán mình, cảm giác không tốt bỗng chốc bay mất một nửa, chạy đến sánh vai đi cùng cô.

Phủ đệ Tokitou.

” Quạc quạc…”

Con quạ bay từ đâu đến đậu trên thanh cửa sổ trước mặt thiếu niên, kêu lên:” Chủ nhân nhờ Muichirou xử lí nhiệm vụ!”

” Chủ nhân nhờ Muichirou xử lí nhiệm vụ!”

Người nào đó được nhắc tên thoáng nhíu mày, lạnh lùng đáp:” Không làm.”

Quạ nhỏ có chút nghẹn đắng, lập tức đổi thoại:” Làm nhiệm vụ thay, chủ nhân sẽ làm bất kì chuyện gì Muichirou muốn!”

” Làm nhiệm vụ thay, chủ nhân sẽ làm bất kì chuyện gì Muichirou muốn!”

” Làm nhiệ–!”

Muichirou nhẹ nhàng phủi phủi tay, lẳng lặng nhìn mỏ con quạ đã bị mình cột lại, đáy mắt vô cảm bỗng chốc hiện lên quang mang mờ nhạt, khẽ nói:” Đi.”

Thiếu niên vào trong lôi Nhật Luân kiếm được mài dũa kĩ lưỡng ra, chậm rãi hỏi:” Nhiệm vụ gì?”
” Éc éc!”

Quạ nhỏ kêu la, đem cánh chỉ vào cái mỏ bị cột của mình, nhất thời nói không được.

Muichirou a một tiếng, miễn cưỡng duỗi tay phóng thích cho nó.

Kasugai thở phì phò, nó cảm thấy vị này càng ngày càng giống chủ nhân kia của nó, đều thuộc loại mềm cứng không ăn, mạch não suy nghĩ chẳng giống ai.

Quạ nhỏ mệt mỏi nói:” Quỷ… Quỷ xuất hiện ở núi Bakei.”

May mắn cho nó, lần này chỉ thông báo một tiếng liền bay đi, chứ không thì chẳng đợi Kasugai nói thêm tiếng nào, Muichirou sẽ lập tức cột mỏ nó lại lần nữa.

Đề phòng bất trách, thủng màng nhĩ cậu.

Đoạn đến núi Fujikasane thì đã là buổi tối, Kazuha ngẩng đầu nhìn mặt trăng, âm thầm thở ra hai chữ:” Vừa kịp.”

Cô còn nghĩ vì chuyện của mấy cái nhiệm vụ mà làm lỡ mất thời gian nữa chứ.

” Đẹp quá…” Tanjirou cảm thán, sắc tím phủ lên toàn bộ khu rừng bạt ngàn, hướng thơm dịu nhẹ tỏa ra từ hoa tử đằng khiến cậu yên lòng cực kì, không nhịn được duỗi tay tới sờ qua một lát.
Xúc cảm mềm mượt quen thuộc len lỏi trong kẽ tay, Tanjirou tựa như đụng phải lửa, bỗng nhiên rụt cổ lại.

Mang tai thoáng đỏ lên, khi chạm vào mấy bông hoa này, cậu đột ngột lại nghĩ tới mái tóc của cô.

Kazuha đi một đường thông thuận, nào có tâm trạng nghĩ tới Tanjirou làm gì, thậm chí còn hận không thể đem cậu bay thẳng đến đỉnh núi luôn cho rồi.

Đi tầm khoảng một tuần trà, cột trụ màu đỏ giăng đầy chú ấn cuối cùng cũng hiện ra trước mắt, cô mệt mỏi xoa xoa bả vai, dẫn theo Tanjirou tiến vào bên trong.

Cậu hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, trong lòng âm thầm cảm thán công cuộc gϊếŧ quỷ nguy hiểm muôn trùng thế này, ấy vậy mà vẫn có không ít người tham gia sát hạch.

” Xin chân thành cảm ơn tất cả các vị đã đến tham gia Kì thi tuyển cuối cùng của Sát Quỷ Đoàn, trên ngọn núi Fujikasane này hiện đang giam giữ rất nhiều con quỷ được các thợ săn bắt sống.”
” Lũ quỷ không thể thoát khỏi đây, bởi mùi hương của những bông hoa mà chúng ghê ghét luôn tỏa ra xung quanh.”

” Dù có là xuân thu hay đông hạ, tử đằng vẫn sẽ nở rộ từ chân núi đến tận lưng chừng núi.”

” Tuy nhiên kể từ khu vực này trở đi, những bông hoa ấy sẽ không nở nữa, lũ quỷ sẽ bắt đầu xuất hiện, ứng viên nào có thể sống sót sau bảy ngày, thì sẽ được công nhận là vượt qua kì thi.”

Kanata và Kiriya thay phiên nhau phổ biến quy chế, anh em họ vẫn giữ nụ cười xa cách quái dị trên môi, cùng đôi mắt trống rỗng vô vị không khác gì rối gỗ, khiến người ta không nhịn được rùng mình.

” Xin chúc các vị vạn sự tốt lành.”

Giọng nói như xen lẫn vài phần thanh điệu vô cảm, Kazuha chậm rãi nhướn mi mắt, thoáng nhìn về phía Tanjirou:” Tôi sẽ dõi theo cậu.”

” Vâng!”

Thiếu niên phấn khởi nắm chặt chuôi kiếm, quay người đi vào khu rừng tử đằng dần vụt tắt.
Ấn chú trên thân cây bị che đi, hoa từng bông một héo úa.

Tất cả thí sinh dần rời khỏi đền thờ, Kazuha bị Kanata cùng Kiriya giữ lại không cho phép ra ngoài, buộc cô phải ở trong đền đến khi sát hạch kết thúc.

Đối với chuyện này cô không có ý kiến gì, vốn dĩ Kazuha cũng chẳng có tư tưởng muốn giúp đỡ Tanjirou vượt qua kì thi, chỉ là có chút không tình nguyện nhìn cậu phơi thây ở nơi này.

Cô âm thầm kêu tên Lục Đạo.

Nhưng kì lạ là dù kêu đến hơn trăm vạn lần, nó vẫn không hồi đáp lấy một cái.

” Đi ngay lúc quan trọng thế này…” Kazuha ai oán lẩm bẩm.

” Có vấn đề gì sao ạ?” Kiriya đột nhiên mỉm cười nhìn cô.

Kazuha hơi sửng sốt, theo bản năng đáp:” Không có.”

Kanata từ đâu bỗng nhiên đem đến một khay thức ăn, nhợt nhạt nói:” Giờ này chắc Kazuha – san cũng đói rồi nhỉ? Ăn một chút lấy sức đi nhé.”
Kazuha:”…”

Cô biết, ý tứ của con nhóc này không chỉ có nhiêu đó.

Nhưng là Kazuha không có ý định bổ não thêm, chậm rãi ngồi xuống quan sát phần cơm trong khay, súp miso thanh đạm cùng với ớt chuông xắt lát sào thịt, căn bản là không hợp khẩu vị của cô lắm.

Nhưng cuối cùng, Kazuha bụng đói đến mức dán vào lưng vẫn phải ăn hết phần cơm.

Cô nhã nhặn dùng khăn tay lau miệng kết thúc, sau đó mới buồn bực nói:” Hai người về đi, tôi sẽ không rời khỏi phạm vi cho phép, tự tiện giúp đỡ thí sinh đâu.”

Kanata nghe xong liền hòa ái mỉm cười:” Chúng tôi chỉ lo lắng Kazuha – san ăn ngủ không tốt thôi.”

Kazuha:”…”

Không mượn nhọc lòng, cảm ơn.

Chẳng đợi cô bày tỏ, Kiriya lập tức nói:” Bảy ngày này phải ủy khuất Kazuha – san tìm đại một chỗ ngủ rồi.”

“…”

Kazuha nghẹn xuống một hơi, nhất thời chẳng biết đối với bọn họ nói cái gì, nhắm mắt xếp bằng tại chỗ, lâm vào trạng thái tĩnh lặng yên bình.
May mà Kanata cùng Kiriya rốt cuộc cũng không mở miệng khích bác gì thêm nữa, lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh cô.

Kazuha định thần đến tận canh ba, cơ thể được một lần thả lỏng này mà nhẹ nhõm không ít, nhìn đến hai người nhà Ubuyashiki kia vẫn còn thay phiên nhau nghỉ ngơi để giám sát mình, nhất thời không hiểu nổi, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cô không đáng tin tới mức này sao?

Vì cớ gì mà bọn họ cứ một hai nhất thiết phải ở đây chịu khổ?

Về nhà ăn no ngủ kĩ, sau bảy ngày rồi lại đến thì chết ai chứ?

Ngàn vạn trăm vạn câu hỏi bay vòng vòng trên đầu, Kazuha tức giận xoay người tìm một góc ngồi xuống, lấy trong tay áo ra một tờ giấy trắng, trầm mặc cắt cắt tỉa tỉa.

Kiriya thấy cô hành động kì quái, không khỏi tò mò:” Kazuha – san có chuyện gì sao?”

Kazuha thuận miệng đáp:” Không có.”
Kiriya:” Thế chị đang làm gì kia?”

Kazuha:” Máu nghệ thuật trong người đột nhiên nổi lên, muốn cắt Kamikiri*.”

( *Một loại nghệ thuật cắt giấy truyền thống của Nhật Bản. )

Kiriya:”…”

Chắc cậu tin nổi á.

Nam hài dùng đôi mắt vô hồn hướng về phía cô, chậm rãi trần thuật:” Quy định của Kì thi có ghi rõ, diệt quỷ sư cao tầng không được xen vào thời gian ứng thi.”

Kazuha buông kéo trong tay, liếc mắt oán trở về:” Tôi ở dưới tầm mắt hai người cũng chẳng thể làm gì, hiện tại đến chuyện cả cắt giấy cũng không được?”

Kiriya thấy cô có chút nộ khí xung thiên, nụ cười trên khóe miệng ngày một hòa ái:” Vậy thì tốt.”

“…”

Tràng diện đột ngột trở nên an tĩnh.

Kazuha biết cậu vẫn đang nhìn mình, lưng nhất thời bị con mắt đằng sau đâm đến cứng còng, khó chịu nhích ra xa hơn.

Kiriya cười nhạt không nói gì, vẫn như cũ nhìn cô.
Kazuha:”…”

Được rồi, thích nhìn thì nhìn đi.

Ai bảo cậu ta là con trai độc tôn của Oyakata – sama? Dù cho nhịn không được thì cô vẫn phải nhịn.

Thật sự tức chết mà.

Kazuha nhất thời bị tình trạng này làm cho nhức cả đầu, trong lòng không ngừng ca tụng hai chữ kiên nhẫn.

Cô cố gắng vứt tầm mắt của Kiriya qua một bên, chuyên chủ tỉ mỉ cắt mảnh giấy mỏng trong tay.

Khả năng cắt Kamikiri của cô vốn dĩ đã được xếp vào hàng thượng thừa, không bao lâu sau đã có ngay một Tanjirou hình giấy in nguyên bản.

” Xong.”

Kazuha phủi tay kêu lên một tiếng, miễn cưỡng tạm chấp nhận thành quả này của mình, dù sao thì thời gian quá gấp gáp, cô chẳng thể tỉ mỉ ngồi tưởng niệm lại hình ảnh của cậu được.

Giống đến mức này thật sự là quá đẹp rồi.

Kiriya từ nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của cô, nụ cười trên môi thoáng trầm xuống.
Cậu biết cô muốn làm gì, chỉ là chuyện này một chút cũng không ảnh hướng đến quy chế thi, thế nên Kiriya quyết định để mặc cô.

” Tâm Nhãn, Động Hình Thiết!”

Kazuha khẽ kêu, Kamikiri mỏng manh dán trên mặt đất đột ngột chuyển động, hình ảnh thiếu niên dần dần trở nên có sắc thái hơn.

Cô đem một tấm giấy khác ra, áp ‘Tanjirou’ lên trên.

Khung cảnh xung quanh cậu bất ngờ hiện ra, cây rừng um tùm, thậm chí cả cái bóng cũng hiện ra rất rõ.

‘Tanjirou’ vững vàng bước đi trong rừng sâu, tuy hình động chỉ có hai sắc đen trắng, nhưng Kazuha vẫn tưởng tượng được đôi mắt màu đỏ tía đó hiện tại chứa đựng bao nhiêu quyết tâm muốn vượt qua khảo hạch lần này.

Cô đã hứa dõi theo cậu, thì nhất định sẽ dùng mọi biện pháp để thực hiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.