Đông Chí

Chương 44



Vừa thấy Lục Yên, Dụ Chính cười cười đưa tay qua: “Lục tiểu thư, cô không nhớ tôi nhưng tôi còn nhớ cô, năm ngoái tại hội nghị sinh lý học thuật, giáo sư hướng dẫn của cô giảng dạy, cô ở bên cạnh làm thư ký, bài giảng của khoa đó làm khá tốt, khiến tôi cứ nhỡ mãi. Nhắc mới nhớ, đối tượng cơ bản của gây mê và tâm lý học tội phạm đều có liên quan đến sinh lý học thuật, tôi và cô cũng tính là một nửa đồng nghiệp rồi.”

Thảo nào lại quen mắt như vậy.

Cô vội bắt tay Dụ Chính: “Tiến sĩ Dụ, chào anh.”

Cũng kì lạ thật, trí nhớ của cô nên có một số chỗ để lại ấn tượng chứ, vậy mà lại không nhớ được tên của tiến sĩ Dụ, hết lần này tới lần khác chỉ nhớ nội dung của bài giảng dạy lần trước thôi.

Đề bài lần đó của thầy hướng dẫn là “Cơ chế đánh thức vỏ đại não”, là một bài học rất cơ bản, lúc ấy hình như là sau bài giảng vị tiến sĩ Dụ này đã đi qua thảo luận rất lâu với thầy hướng dẫn, từ đầu đến cuối đề tài xoay quanh phản ứng hệ thống thần kinh tự chủ của người bệnh tâm thần.

Nhớ không lầm người này là một nhân vật hiếm thấy trong lĩnh vực tâm lý tội phạm, không chỉ đạt thành tích cao trong lĩnh vực của bản thân, mà cũng có nghiên cứu chuyên sâu với những lĩnh vực liên quan đến khoa học.

Giang Thành Ngật nói: “Tiến sĩ Dụ, nếu buổi tối có thời gian, không bằng chúng ta cùng đến nhà hàng Trung Quốc ở khách sạn đối diện ăn một bữa đi.”

Dụ Chính phụ họa: “Đúng là tôi cũng có ý đó.”

Ra khỏi phân cục, ba người đến nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng của khách sạn đó ngồi xuống, phục vụ tiến lại gần đưa thực đơn.

Giang Thành Ngật nhận lấy thực đơn, dựa lưng vào ghế bắt đầu gọi món ăn.

Lục Yên cởi áo khoác xuống, nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy, muốn hỏi Giang Thành Ngật trả lời mẹ Giang thế nào lại bận tâm Dụ Chính ngồi bên cạnh, cuối cùng lại không hỏi.

Trong nhà hàng rất yên tĩnh, tiếng nhạc nhẹ nhàng lọt vào tai, làm người ta vô cớ sinh ra loại cảm giác kì diệu của tâm hồn khi bị chạm vào vậy.

Trong tiếng nhạc, Dụ Chính nhìn Lục Yên, Lục Yên cũng nhìn lại Dụ Chính, qua một hồi lâu, thấy Dụ Chính không có ý mở miệng, cô áy náy cười cười, lấy bài ghi chép đã làm từ trước ra xem lại.

Hai tay Dụ Chính ôm lấy cánh tay, ánh mắt dừng lại trên bản ghi chép của Lục Yên một cái, mắt chợt sáng lên, mỉm cười với Lục Yên: “Lục tiểu thư, tôi đã xem hồ sơ của Đặng Mạn, chú ý đến việc trong bảy năm có người đã liên tục gửi thư nặc danh đến phân cục An Sơn. Mà khoảng thời gian trước, lúc bắt gặp người giả dạng Đặng Mạn, nhân chứng hình như cũng họ Lục, tôi nhớ hồi cấp 3 vị nhân chứng đó và Đặng Mạn là bạn bè có quan hệ rất tốt, cho tôi mạo muội hỏi một câu, nhân chứng viết thư nặc danh có phải là Lục tiểu thư hay không?”

Giang Thành Ngật đang nhìn thực đơn, nghe thấy lời này thì ngước mắt nhìn Dụ Chính.

Lục Yên giật mình.

Ánh mắt Dụ Chính giống như ánh sáng mặt trời xuyên qua khu rừng u ám, đâm thẳng vào lòng cô.

Cô nhìn ông một lúc, sống lưng cứng nhắc của cô từ từ thả lỏng, hàng mi từ từ rủ xuống, mỉm cười, thản nhiên thừa nhận: “Phải.”

Lúc nói lời này có một loại ảo giác, đối phương tháo gỡ miệng vết thương đã kết vảy từ lâu, cắt đi miếng thịt thối rữa, để cho thịt mới sinh ra.

Giang Thành Ngật thấy phản ứng thoải mái của Lục Yên thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Dụ Chính đầy vẻ thưởng thức: “Lục tiểu thư, năm ấy sau khi cô gửi thư nặc danh, cảnh sát đã tra lại vụ án của Đặng Mạn hai lần, nhưng đáng tiếc hai lần điều tra đều loại bỏ khả năng cô ấy bị giết. Mặc dù đến tám năm sau, điều kiện tiên quyết là cảnh sát đã nắm giữ nhiều manh mối nhưng vẫn không làm rõ được chân tướng năm đó, có thể thấy được vụ án này có nhiều điểm phức tạp, vậy mà Lục tiểu thư thân là bạn của Đặng Mạn, từ đầu đến cuối vẫn không ngừng điều tra việc này, sự kiên quyết như vậy khiến tôi thật cảm thấy bội phục. Lục tiểu thư, từ trình độ học vấn và lý lịch của cô có thể thấy năng lực học tập và khả năng ghi nhớ của cô không tệ, nhưng vượt trội hơn hẳn có lẽ là khả năng quan sát của cô, hiện tại chúng tôi truy tìm hung thủ đã đến giai đoạn căng thẳng, cho phép tôi đường đột nói ra một yêu cầu…”

Lục Yên nhìn một bên mặt Giang Thành Ngật, cô nhanh chóng nhìn ra được thái độ ngầm thừa nhận trong mắt anh, có thể thấy được Giang Thành Ngật hoàn toàn công nhận năng lực chuyên nghiệp và sự hiểu biết của Dụ Chính, vì vậy cô yên tâm cong môi nói: “Tiến sĩ Dụ, mời nói.”

“Chuyện năm ấy đội trưởng Giang đã nói với tôi một phần, tuy nhiên để xem lại toàn bộ vụ án cũ, tôi còn muốn mượn năng lực quan sát của Lục tiểu thư, một lần nữa hãy dẫn dắt tôi trở về thời điểm tám năm trước ở lớp A6 trường Thất Trung, sử dụng khả năng ghi nhớ của cô, sử dụng con mắt và cảm giác của cô giúp tôi hồi tưởng lại, đối với thầy Chu – chủ nhiệm lớp năm ấy, cô có cách nhìn thế nào?”

Lục Yên nhắm mắt hồi tưởng, cũng thật kì lạ, mỗi lần nghĩ đến thầy Chu, hình ảnh nổi bất nhất là cảnh tượng ông ấy mặc áo sơ-mi trắng đứng trên bục giảng.

Ánh mặt trời vàng rực, những hạt bụi nhỏ xíu lơ lửng trong ánh sáng, giọng nói của thầy Chu trầm thấp mượt mà, từng tiếng từng tiếng vang vọng trong phòng học.

Cô chậm rãi hồi tưởng: “Đối với học sinh, thầy Chu là người cực kỳ kiên nhẫn, tính cách nhã nhặn, đối xử bình đẳng với học sinh, bởi vì năng lực hơn người nên mỗi năm đều được bình chọn là giáo viên ưu tú, ông ấy dạy môn chính là Vật Lý, rất nhiều vấn đề khó khăn sau khi nghe ông ấy giảng giải thì lập tức trở nên dễ hiểu, cho nên lúc ấy đám học sinh chúng tôi rất sùng bái ông ấy. Tôi nhớ thành tích Vật Lý của Đặng Mạn năm lớp 10 và lớp 11 đều không tốt, về sau được thầy Chu dạy bảo mới từ từ có chiều hướng tốt lên.”

Giọng nói Dụ Chính trở nên dịu dàng: “Ba năm cấp 3 dạy học, có thời điểm nào mà cảm xúc của thầy Chu không ổn định không?”

Lục Yên nhắm mắt lại hồi tưởng rất lâu: “Không có, cảm xúc thầy Chu vẫn rất ổn định.”

“Một người rất giỏi ngụy trang.” Từ trong túi áo, Dụ Chính móc ra một cuốn sổ nhỏ lớn bằng bàn tay và một cái bút, bắt đầu ghi ghi chép chép.

“Trong cuộc sống của Chu Chí Thành có ít nhất ba lần gặp phải thất bại lớn trong vấn đề tình cảm. Lần đầu tiên, vợ ông ấy sảy thai ngoài ý muốn. Lần thứ hai, tai nạn xe cộ của vợ, sau lần này thì vợ ông ấy trở thành người thực vật nằm trên giường suốt ba năm. Lần thứ ba là lúc vợ qua đời. Dĩ nhiên, lúc vấn đề đầu tiên xảy ra, mấy người mới chín tuổi, thấp hơn rất nhiều so với tuổi đi học, mà lúc việc thứ ba xảy ra hồi tháng 9 năm 2010 là lúc mấy người đã tốt nghiệp rời trường…”

Ông đổi đề tài câu chuyện, hỏi Giang Thành Ngật: “Đội trưởng Giang, vừa rồi lúc cậu đưa tôi tài liệu của Lâm Xuân Mỹ – vợ của Chu Chí Thành, tôi phát hiện hình thể của cô ấy và mấy người bị hại sau này vô cùng giống nhau, đều cao 1m66 đến 1m67, khoảng 50kg, tướng mạo cũng vô cùng xinh đẹp. Không biết mấy người có điều tra….ừm, ý tôi là, nguyên nhân Lâm Xuân Mỹ sảy thai, rốt cuộc là tự nhiên sảy thai, hay là có nhân tố ngoại lực nào khác không?”

Giang Thành Ngật nói: “Chúng tôi đang điều tra, nhưng cha mẹ Lâm Xuân Mỹ đã về thăm người thân nên trước mắt không ở trong thành phố, về phía Chu Chí Thành… manh mối đã tiến thêm một bước rồi, chúng tôi không muốn rút dây động rừng. Từ tin tức nghe được ở chỗ hàng xóm, trước khi chết, Lâm Xuân Mỹ rất giống cha mẹ bà ấy, tính tình tương đối đanh đá ngang ngược, không dễ chung sống, nói về nhân duyên thì cách xa ông chồng tốt Chu Chí Thành của bà ấy.”

Dụ Chính gật gật đầu, có chút tiếc nuối: “Nếu quả thật Lâm Xuân Mỹ bị ảnh hưởng lớn từ gia đình thì rất có thể giống với cha mẹ bà ấy, đều thuộc loại hình thành nhân cách cố chấp, cho dù có con cái cũng chưa chắc sẽ là một người mẹ đạt tiêu chuẩn. Nhưng phác họa nhân cách của Chu Chí Thành và phác họa của tội phạm lại hơi khác nhau, bất luận là về mặt nào… cũng không phù hợp, nếu có thể biết những gì Chu Chí Thành đã trải qua lúc còn nhỏ thì tốt quá.”

Mười đầu ngón tay của ông đặt lên môi, mãi vẫn không nói gì, không thấy nụ cười thanh thản thường thấy nữa, thay vào đó là sự hoang mang.

Một lúc lâu sau, ông ngước mắt nhìn Giang Thành Ngật: “Đội trưởng Giang, cậu xác định Chu Chí Thành không có con cái?”

“Trước mắt thì tin tức nhận được là không có.” Giang Thành Ngật biết Lục Yên đói bụng, món ăn vừa lên anh đã múc canh cho Lục Yên, “Hơn nữa, cho dù Chu Chí Thành có con cái, ông ấy kết hôn vào năm 1997 thì cùng lắm con ông ấy ra đời vào năm đó, đến năm nay thì tối đa là 19 – 20 tuổi thôi, mà hung thủ của án liên hoàn này lại có thể di chuyển khắp thành phố B và thành phố S, mua phần mềm của hacker để xâm nhập vào trang web, thay đổi vị trí thi thể, thỏa mãn nguyện vọng của người bị hại, sắp xếp hiện trường, tất cả những mấy thứ này đều cần có thực lực kinh tế hùng hậu. Những người trẻ khoảng 20 tuổi có lẽ có động cơ phạm tội, nhưng không thể có điều kiện kinh tế thực tế lớn thế.”

Dụ Chính vỗ vỗ trán, lộ ra nụ cười tự giễu: “Ồ, là tôi quá nóng lòng đạt được thành công rồi. Có điều, vừa rồi lúc xem hình ảnh của Lâm Xuân Mỹ, tôi đột nhiên có linh cảm, luôn cảm thấy Đặng Mạn không phải khởi nguồn của cái chết, mà là Lâm Xuân Mỹ, nhưng manh mối hiện nay chúng ta nắm được có rất nhiều chỗ mâu thuẫn với suy luận của tôi.”

Ông trầm ngâm một lúc: “Đội trưởng Giang, tôi đồng ý trọng điểm điều tra của các anh là người ở Thất Trung và cách làm trước đó, bất kể nói thế nào, tôi đợi bước điều tra tiếp theo của các anh, ngoài ra tôi còn muốn bổ sung một câu, tôi vô cùng tự tin với năng lực chuyên nghiệp của bản thân, tôi tin trong vụ này thiếu một vài liên kết quan trọng.”

Động tác của Giang Thành Ngật hơi khựng lại một chút, anh suy tư mấy giây rồi mới gật đầu,

Ăn cơm xong, Dụ Chính vẫn hưng phấn nói chuyện, cho đến tận lúc lên xe ông thảo luận với hai người về khuyết điểm của đại não khi khống chế tình cảm và hành động tội phạm, PCL-R (1).

(1) PCL – R (Psychopathy Checklist- Revised): Một công cụ phổ biến dùng để đánh giá tâm lý

Đưa Dụ Chính đi xong, hai người lên xe, Giang Thành Ngật nói với Lục Yên: “Mẹ anh còn đang ở quảng trường Dụ Hằng chờ em, đi thôi.”

Lục Yên còn chưa nói tiếp, điện thoại vang lên, quả nhiên là mẹ Giang.

“Yên Yên, bao giờ các con tới đây? Đồ Chanel mùa này thật tuyệt quá, có rất nhiều kiểu vô cùng thích hợp cho phụ nữ trẻ này, vừa thanh lịch vừa tự nhiên. Còn có cô bạn thân họ Đường của con nữa, bác thích nhất là ở gần những người trẻ tuổi, nếu như cô ấy rảnh thì cùng rủ qua đây đi.”

Rất nhanh đã đến quảng trường Dụ Hằng.

Hình như đúng lúc Đường Khiết đang mua sắm ở gần quảng trường nên đến sớm hơn cô.

Hai khách hàng quan trọng vừa đến, nhân viên vội vàng dẫn họ vào phòng VIP.

Giang Thành Ngật nhàm chán ngồi trên sofa chơi điện thoại.

Mẹ Giang thấy Lục Yên chỉ đứng bên cạnh bà và Đường Khiết đưa ra ý kiến tham khảo, bản thân lại không thử bộ đồ nào thì vô cùng bất mãn: “Đừng tiết kiệm tiền cho Giang Thành Ngật, lương của nó rất thấp, nhưng phần trăm hoa hồng từ cổ phần hàng năm ông nó cho nó thì vô cùng nhiều, Yên Yên ngoan, con thích bộ nào thì cứ mua đi…”

Còn chưa dứt lời, Giang Thành Ngật vẫn nhíu mày xem tài liệu lão Tần gửi tới, đồng thời mở ví tiền lấy một cái thẻ ra đưa cho nhân viên đứng bên cạnh.

Đường Khiết cười đau cả bụng, cô lén lút kéo Lục Yên sang một bên: “Giang Thành Ngật vẫn giống hồi xưa, chẳng thay đổi tẹo nào, cực kỳ hào phóng với cậu, có điều tớ bảo này, mẹ chồng của cậu quả là người tuyệt vời.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.