Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

Chương 58: 58: Chương 50



Đêm dài bao lâu, đối với người mất ngủ mà nói, là một câu hỏi khó diễn tả chính xác.
Nghe tiếng hít thở kéo dài của người trong ngực, thời gian dường như chỉ trong một chớp mắt, khiến người ta muốn quý trọng thật cẩn thận, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, lại có vẻ đặc biệt dài đằng đẵng khó chịu nổi.
Đúng như dự đoán, Hạ Kiều quả nhiên lại mất ngủ, mãi đến khi ánh nắng ban mai lấp ló, mới bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Buổi sáng dài bao lâu, đối với người ngủ được mà nói, cũng là một câu hỏi khó diễn tả chính xác.
Đúng như dự đoán, Trì Tuyết Diễm thật sự ngủ rất ngon.
Ngủ say trong vòng tay của người yêu, rồi khi thức dậy nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của đối phương, đó là một cảm giác rất đặc biệt.
Một cảm giác mới mẻ mà cậu chưa từng trải qua.
Làn da và tấm chăn rõ ràng là nóng hổi ấm áp như nhau, nhưng xúc cảm lại hoàn toàn khác nhau.
Cho nên Trì Tuyết Diễm từ bỏ việc rời giường trước, thay vào đó lười biếng nằm trong chăn lướt điện thoại di động, chờ người bên cạnh ngủ dậy.
Cậu trả lời những lời chúc mừng năm mới chất đống trên điện thoại di động, thưởng thức những dòng trạng thái ngày Tết của bạn bè, đồng thời tìm kiếm các hướng dẫn về du lịch tuần trăng mật.
Sau chuyến du lịch xuyên Tết lần này, Trì Trung Nguyên tuyệt đối sẽ khoe khoang thật lâu trước mặt cậu.

truyen bjyx
Cách tốt nhất để chống lại chuyện này, là có một chuyến du lịch tuần trăng mật ngầu hơn chuyến đi đến rìa vòng Bắc Cực để xem cực quang.
Nhưng Trì Tuyết Diễm xem tới xem lui, trong những hướng dẫn này không có gì ngoài giới thiệu các loại điểm đến khác nhau, những hòn đảo lãng mạn hoặc các quốc gia có phong tục kỳ lạ.
Hình như không có ý nghĩa gì, không khác nhiều so với du lịch bình thường.
Hơn nữa rất nhiều nơi đặc sắc nhất cậu đã sớm đi thăm quan, đoán chừng Hạ Kiều cũng vậy.
Điểm đến của chuyến đi không có gì mới, chỉ có thể cố gắng thay đổi cách thức đi du lịch.
……!Du lịch tự túc?
Nghĩ đến đây, Trì Tuyết Diễm bắt đầu xem xe.
SUV, off-road, RV…
Cậu xem một hồi, không biết tại sao lại chuyển tới xe lửa.
Đi du lịch bằng xe lửa quốc tế đường dài, xuyên qua lục địa rộng lớn và các biên giới quốc gia khác nhau, hình như cũng không tệ.
Chỉ là có chút bức bối, không gian hoạt động có hạn, ngoại trừ ngắm phong cảnh thì chẳng làm gì khác được.

Trong khi cậu lại từ xe lửa, chuyển sang bộ phim hoạt hình có xe lửa làm nhân vật chính, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười rất khẽ.
Hạ Kiều thức dậy khoảng mười phút trước.
Trong kỳ nghỉ Tết không có việc gì làm, rèm cửa sổ ngăn ánh nắng mặt trời chói chang, không khí trong phòng mờ mịt yên tĩnh, người nằm bên cạnh không còn gối lên cánh tay anh nữa, mà đưa lưng về phía anh, im lặng xem điện thoại di động, màn hình biến ảo lấp loé, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng sườn mặt em ấy.
Hạ Kiều nghĩ, mình có thể nhìn như vậy thật lâu.
Cho đến khi Trì Tuyết Diễm vốn đang nghiên cứu các loại xe dùng đi du lịch, từng bước chuyển hướng sang bộ phim hoạt hình trẻ con, hơn nữa thật sự dùng chế độ im lặng để xem chiếc xe lửa nhỏ biết nói chuyện, anh rốt cục nhịn không được bật cười.
Tiếng cười lướt qua bên tai, động tác trì Tuyết Diễm dừng một chút, xoay người nhìn Hạ Kiều: “Anh đang giả bộ ngủ?”
Người bên cạnh trả lời cậu một cách trung thực: “Thức dậy 10 phút trước.”
Thêm vào một câu nhận xét mang ý cười: “Phim hoạt hình rất thú vị.”
“……”
Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút, ném điện thoại di động vẫn đang im lặng phát phim hoạt hình vào trong ngực anh, dứt khoát lưu loát đứng dậy xuống giường: “Em đi rửa mặt.”

Ít nhiều cũng có một cảm giác bị chế giễu.
Tạm thời không muốn để ý đến Hạ Kiều nữa.
Nhưng khi cậu rửa mặt trước lavabo, cậu nghe thấy âm thanh vui nhộn trong phòng ngủ.
Xe lửa nhỏ quang minh chính đại nói chuyện.
Trong tiếng nước chảy, dòng nước trong suốt thấm ướt hai má, Trì Tuyết Diễm ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy khóe môi mình hơi nhếch lên.
Đã đến giờ ăn trưa.
Cậu nằm trên giường cả buổi sáng, đã sớm đói bụng, cũng biết đi xuống lầu là có thể ăn những thức ăn phong phú do dì giúp việc nấu.
Nhưng cậu muốn tự mình vào bếp nấu ăn.
Không chỉ là nấu cho mình ăn.
Bỗng nhiên, Trì Tuyết Diễm đã hiểu được hôm đó Hàn Chân Chân đột nhiên nói rằng muốn làm Phật nhảy tường.
Tình yêu không thể diễn tả, là tâm trạng thường được gửi gắm vào đồ ăn – những thứ sẵn có trong tầm tay.
Nhưng điều khác với Hàn Chân Chân chính là, cậu rất tự biết mình, cũng vẫn lười học nấu các món ăn phức tạp như trước.
Thịnh Tiểu Nguyệt nghe tiếng động đi tới góp vui và hỗ trợ, cũng mang lòng e ngại vì khả năng có hạn đối với phòng bếp.
Vào buổi trưa ngày đầu tiên của năm mới, hai người hiếm khi xuống bếp, cuối cùng hợp lực làm ra một nồi cơm chiên trứng bình thường.
Trì Tuyết Diễm cảm thấy hình thức bình thường không đặc sắc, nhưng có thể thêm bộ lọc, Thịnh Tiểu Nguyệt cao hứng chụp ảnh gửi cho bạn bè.
Cậu cảm thấy hương vị cũng bình thường không đặc sắc, nhưng Hạ Kiều nói rất ngon, là món cơm chiên trứng ngon nhất anh từng ăn.
Chén cơm chiên trứng bình thường không đặc sắc nhưng ngon miệng vào ngày mùng một này, đổi lấy rất nhiều món ngọt trong suốt kỳ nghỉ Tết.
Những đứa bé được cha mẹ đưa đến đây chúc Tết, lần đầu tiên cảm thấy đi thăm họ hàng là một chuyện sung sướng đến vậy.
Khác với những năm trước, năm nay trong bếp Hạ gia đặc biệt mở ra một khu đồ tráng miệng, trong đó có siêu nhiều món ăn ngon, quả thực giống như vào nhà hàng buffet của khách sạn.
Tất cả các loại kẹo hương vị trái cây và kẹo sữa, hạt dẻ rang đường dùng đèn sưởi để giữ ấm, kẹo xốp có thể tự mình cuộn lại, có thể nhúng tất cả vào thác chocolate mini…
Còn có hồ lô đường phèn được làm từ các loại trái cây khác nhau, xi-rô vàng óng bóng loáng, bao bọc phần thịt trái cây đầy màu sắc, khiến người ta nhìn đến ch ảy nước miếng.
Nhưng chỉ riêng những xâu kẹo hồ lô trong suốt bóng loáng này, là không có một đứa trẻ nào đến làm khách có thể ăn được.
Bởi vì đó là anh Hạ Kiều đặc biệt làm cho người yêu của anh ấy.
Ban đầu, đám trẻ con cố gắng tấn công bằng những lời đường mật, bởi vì chúng đều biết tính tình của anh ấy rất tốt.
“Anh Hạ Kiều thật lợi hại, biết làm kẹo hồ lô luôn!”
“Muốn ăn kẹo hồ lô làm từ dâu tây, anh ơi em dùng bao lì xì đổi cho anh có được không?”
Kết quả năm nay anh Hạ Kiều mềm cứng không ăn, toàn trả lời: “Ừ”, “Cảm ơn”, “Không được”.
Giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ, còn trấn an vỗ vỗ đầu bọn chúng, nhưng kiểu gì cũng là không cho ăn.
Những đứa trẻ lại chạy đi tìm anh trai duy nhất có thể được ăn kẹo hồ lô.
Đây là lần đầu tiên anh tiểu Trì đến Hạ gia ăn Tết, là đối tượng kết hôn của anh Hạ Kiều, trước đó chỉ từng gặp trong đám cưới.
Mọi người lúc đầu cảm thấy xa lạ, không dám quá gần gũi với anh ấy, nhưng sau khi phát hiện ra anh trai này thích ăn kẹo như một đứa trẻ, khoảng cách thoáng chốc đã được kéo gần hơn.
“Anh tiểu Trì, kẹo hồ lô dâu tây có ngon không?”
Trì Tuyết Diễm đáp: “Rất ngon.”
Cậu nhìn thấy niềm khao khát đằng sau đôi mắt sáng rực của bạn nhỏ, mỉm cười hỏi: “Muốn ăn không?”
Một đám trẻ con lập tức vội vàng gật đầu.

“Vậy há miệng ra.”
Các bạn nhỏ nhao nhao há miệng, còn theo bản năng giơ tay ra, chờ anh tiểu Trì cho ăn.
Kết quả là, anh tiểu Trì nhìn xung quanh một vòng, biểu hiện nghiêm túc nói: “Anh thấy các em có người bị sâu răng, chắc chắn là không đánh răng kỹ, không thể ăn kẹo.”
Nói xong, cậu cố gắng cắn một quả dâu tây bọc đường giòn tan.
Lúc cậu ăn dâu tây, nhìn thấy trên mặt Hạ Kiều hiện lên ý cười, cũng thấy đám trẻ con đột nhiên mở to hai mắt, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Kẹo hồ lô của em, hu hu hu ——”
“Anh ơi, em không bị sâu răng, em có thể ăn, ăn xong sẽ đi đánh răng!”
Cũng có những đứa trẻ tới đây góp vui, ý đồ không phải nhắm vào kẹo.

Cô bé với bím tóc chớp chớp mắt, kéo kéo góc áo của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, có thể ẵm em không?”
Trì Tuyết Diễm đang bị một rừng âm thanh la hét ríu rít bao quanh, không nghe rõ, chỉ cảm thấy có người túm lấy áo của mình.
Cậu vừa mới dời ánh mắt sang, đã thấy Hạ Kiều xách một bạn nhỏ đi ra ngoài.
Bím tóc tinh nghịch lắc qua lắc lại trong không khí, dường như lộ ra một chút giãy dụa.
Chờ Hạ Kiều trở về, Trì Tuyết Diễm hỏi anh: “Cô bé tại sao đi ra ngoài vậy?”
Hạ Kiều trả lời với giọng điệu bình thường: “Con bé muốn đi chơi trong phòng khách.”
Trong phòng khách đều là người lớn đang nói chuyện phiếm, nhìn không ra có chỗ nào thú vị.
Trì Tuyết Diễm chân thành nói: “Sở thích rất đặc biệt.”
Hạ Kiều nhìn chăm chú vào cậu, như thể chỉ là đồng ý với nhận xét của cậu, giọng nói rất nhu hòa: “Ừm.”
“Nhưng trước khi cô bé đi ra ngoài, có phải đã nói với em câu gì đó không?”
“Không có, em nghe nhầm rồi.”
Trì Tuyết Diễm không nghĩ nữa, thuận miệng nói: “Anh muốn ăn kẹo hồ lô không?”
Hạ Kiều không thích ăn đồ ngọt, rốt cuộc lại ăn một quả dâu tây bọc đường kính tự tay làm.
Lớp vỏ đường kính mát lạnh bọc bên ngoài một quả dâu tây mềm mại và ngọt ngào, giống như một ngày mùa xuân vào tiết trời mùa đông.
Trong những tiếng than thở của đám trẻ con vang lên chung quanh, càng có vẻ ngon hơn.
Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên nghĩ tới mùa xuân.
Cũng bỗng nhiên cảm thấy một chút tiếc nuối nhỏ.
Lúc cậu và Hạ Kiều ngồi trong vườn hoa phơi nắng, nhìn thấy Thịnh Tiểu Nguyệt cười tươi rói dẫn khách đi tham quan, giới thiệu cho bọn họ mỗi một cảnh quan mình tự tay thiết kế và bố trí.
Cũng thấy những đứa trẻ ăn no ngồi quây quần bên nhau, chơi trò chơi đóng giả gia đình của trẻ con.
Hình dạng của ngôi nhà đáng lẽ nên tự tay mình tạo ra.
Nhưng lúc mới kết hôn, cậu và Hạ Kiều đều không thèm để ý chuyện này, toàn bộ giao cho người lớn, chỉ giống như hoàn thành nhiệm vụ, trước đám cưới đi Cư Gia Thành để chọn đồ trang trí.
Bây giờ, cậu muốn có một ngôi nhà từ đầu đến cuối được cả hai cùng nhau quyết định.
Sở thích giống nhau hoặc khác nhau hoà cùng một chỗ, không gian trắng tinh từng chút từng chút được sơn lên những màu sắc không thể đoán trước.
Cũng là chuyện mà cậu chưa từng trải qua.

Trì Tuyết Diễm cuối cùng cũng có cảm hứng cho chuyến đi tuần trăng mật.
Cậu hào hứng hỏi người bên cạnh: “Anh có muốn cùng nhau trang trí một ngôi nhà không? Một ngôi nhà có thể mang đi khắp thế giới.”
Hạ Kiều liên tưởng đến xe lửa du lịch mà cậu đã xem trước đó, lập tức hiểu ý của cậu: “Muốn ngôi nhà sang trọng, hay là ngôi nhà đơn giản?”
“Muốn ngôi nhà nhẹ nhàng vừa phải.” Trì Tuyết Diễm tính toán thời gian, “Còn hơn một tháng, chắc là kịp.”
Trước kỳ nghỉ tháng tư, những ngày làm việc dài đằng đẵng và mệt mỏi đó, đột nhiên nhuộm một màu sắc khác.
Cậu có rất nhiều điều phải tìm hiểu và thực hiện.
Cùng với Hạ Kiều.
***
Kỳ nghỉ Tết đã kết thúc thật nhanh chóng, trong tâm trạng lưu luyến của các nhân viên văn phòng.
Năm nay Tết đến rất muộn, vào giữa tháng 2, vì vậy sau kỳ nghỉ trở lại làm việc vài ngày, là sẽ đến tháng ba.
Những chiếc lá non màu xanh lá cây tươi mới trên cành cây bên đường, là dấu hiệu đầu tiên về sự xuất hiện của mùa xuân.
Bốn mùa đã đi đến giai đoạn ngắn nhất và quan trọng nhất, vạn vật đổi mới.
Những con người luôn luôn bận rộn ở trong hai toà nhà khác nhau, ở cả hai bên của con đường, mở ra một bức tranh cuộc sống cho năm mới, đều có một chút cảm nhận mới.
Thư ký Lê Phỉ Phỉ gần đây phát hiện, trong phòng làm việc của Hạ tổng liên tiếp có không ít tạp chí liên quan đến xe hơi, cùng với một vài món đồ trang trí hoàn toàn mới.
Hơn nữa không phải kêu cấp dưới đi mua, đều là mang từ nhà tới.
Thư ký Lê đã biết, ông chủ sẽ nghỉ một kỳ nghỉ dài vào tháng Tư, cùng Trì tiên sinh đi du lịch.
Nhưng có một thời gian cô cảm thấy hơi mờ mịt.
Khi hai người ăn trưa, họ thường nói về một số thuật ngữ xe hơi mà cô không thể hiểu được.
Ăn xong đến giờ nghỉ trưa, Trì tiên sinh không ngủ, Hạ tổng cũng không xử lý công việc, mà cùng nhau ngồi trên sofa đọc tạp chí, còn thường xuyên xem video trên máy tính.
Video về kiểm tra và sửa chữa xe.
Lúc này thư ký Lê mới biết, đó là một chuyến du lịch bằng xe RV (là loại xe được thiết kế với đầy đủ tiện nghi giống như ngôi nhà di động để phục vụ cho chuyến đi du lịch).
Điều này khác hoàn toàn với tuần trăng mật mà tổng giám đốc sẽ trải qua trong tưởng tượng của cô.
Rõ ràng phải là máy bay tư nhân, khách sạn sang trọng, du thuyền sóng biển, toàn bộ hành trình đều có nhân viên chuyên nghiệp cung kính chờ đợi và phục vụ mới đúng, sao lại cần tự mình đi học cách sửa xe.
Nhưng nhìn những món đồ trang trí xe RV đã mua rất nhiều, và được Hạ tổng mang đến văn phòng kia, cô lại cảm thấy rất lãng mạn.
Buổi chiều ấm áp thoải mái, thư ký ngồi bên ngoài phòng Tổng giám đốc không còn thấy buồn ngủ nữa, dứt khoát tìm kiếm video du lịch RV trên máy tính của mình.
Có một chút ghen tị.
Trải nghiệm một chuyến du lịch trên internet cũng không tệ.

Cô đeo tai nghe ngồi bên ngoài cánh cửa xem video, hai người yêu nhau ở bên trong cánh cửa kề vai nằm trên sofa, lật xem tạp chí chuyên nghiệp viết đầy những kiến thức mới.
Ánh nắng mùa xuân ôn hoà bồng bềnh về phía trước, tiếng cười khe khẽ và tiếng thì thầm lan tràn, đi qua chiếc bàn làm việc sạch sẽ và tủ sách, như cơn gió quanh quẩn bên khung cửa sổ mở rộng.
Hình nhân bơm hơi mini hồi đầu được đặt ở mép cửa sổ đã biến mất.
Nó đã có một nơi mới để đi.
Ánh nắng mùa xuân lang thang lại bay qua con đường rộng rãi, cây phong xanh biếc, khung cửa sổ kính trong suốt, thổi tháng tư về phía tòa nhà khác ở đối diện.
Lễ tân An An của phòng khám nha khoa cảm thấy rằng, đây là một buổi sáng mùa xuân hơi vắng vẻ.
Bác sĩ Trì bình thường có quan hệ tốt đã xin nghỉ phép, phải một thời gian sẽ không đến phòng khám.
Anh ấy đã sử dụng tất cả ngày nghỉ phép năm của mình, rồi xin nghỉ thêm vài ngày, cùng với kỳ nghỉ hợp pháp của tháng tư và ngày cuối tuần, gộp thành một kỳ nghỉ dài.
Nghe nói là anh ấy sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Phòng khám trong khoảng thời gian này không quá bận rộn, lãnh đạo sảng khoái phê duyệt.
Dù sao bác sĩ Trì là bác sĩ được các bệnh nhân nhỏ tuổi hoan nghênh nhất trong toàn phòng khám, các cuộc hẹn luôn đầy kín nhất, bận rộn lâu như vậy, lại vừa mới kết hôn, chào đón một giai đoạn mới của cuộc đời, nên nghỉ ngơi thả ga một lần.
Các đồng nghiệp ghen tị, cũng có một chút buồn bã.
Soái ca đẹp mắt nhất trong phòng khám không đến làm việc, ngày làm việc vốn rập khuôn, có vẻ càng thêm bình đạm nhàm chán.

Mà đối với một số đồng nghiệp quen thân với Trì Tuyết Diễm mà nói, loại buồn bã này là gấp đôi.
An An dời chiếc ghế, di chuyển đến cửa sổ bên cạnh quầy lễ tân, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài.
Bên ngoài quán cà phê ở tầng dưới toà nhà văn phòng đối diện, anh chàng đẹp trai ngồi uống cà phê mỗi buổi sáng cũng biến mất.
Quả nhiên là cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật.
Cô đã gặp chồng bác sĩ Trì, trước đó khi tăng ca vào buổi tối, anh ta đến phòng khám đón bác sĩ Trì.
Ngày hôm sau, An An đến phòng khám như thường lệ, khi kéo rèm khung cửa sổ ở quầy lễ tân lên, liếc mắt một cái lập tức nhận ra bóng dáng dưới lầu.
Lúc ấy cô đã bị một loại tâm tình vừa ngọt vừa chua vừa khiếp sợ chôn vùi.
Giống như đang xem phim thần tượng.
Loại có tập mới hàng ngày.
Bởi vì mỗi buổi sáng anh ta đến quán cà phê này, có lúc đọc tài liệu, có lúc xem máy tính, với một tách cà phê trong tay.
An An còn thấy anh ta ngẩng đầu nhìn về phía phòng khám, giống như đang nhìn ai đó.
Chắc là đang nhìn bác sĩ Trì đứng bên khung cửa sổ văn phòng.
Không biết chồng bác sĩ Trì đi làm ở đâu, hẳn là cũng ở gần đó, hoặc là thuận đường đi cùng đến phòng khám.
Người ngồi trong quán cà phê, mỗi ngày đều chăm chú nhìn vào một khung cửa sổ thuộc về nha sĩ nào đó trên tầng đối diện.
Còn An An chen chúc với các bạn bè ở khung cửa sổ quầy lễ tân phòng khám, mỗi ngày đều cùng nhau cười ngây ngô dõi theo bộ phim tình yêu thầm lặng này.
Họ và bác sĩ Trì tương đối quen thân, biết tính cách của anh ấy, không lan truyền khắp nơi, chỉ yên lặng ăn kẹo chanh.
Dù sao cũng làm việc trong phòng khám nha khoa, không sợ sâu răng.
Đáng tiếc tiếp theo sẽ có một đoạn thời gian dài không được nhìn thấy nữa.

Lá phong trên đường phố mọc ra trở lại, cảnh đường phố như mọi khi, chỉ thay đổi bốn mùa, mùa đông đến mùa xuân.
An An hâm mộ tình yêu đẹp như vậy, cũng hâm mộ kỳ nghỉ dài như vậy.
Không muốn đi làm, muốn ra ngoài đi chơi.
Mùa xuân đáng lẽ không nên làm gì cả.
Muốn đi dạo công viên, ngồi trên bãi cỏ cho buổi picnic, sau đó nằm phơi nắng.
Hay là cuối tuần này đi nhỉ?
An An suy nghĩ lên kế hoạch cho cuối tuần, ánh mắt dời khỏi chiếc ô màu xanh thẫm của quán cà phê, đột nhiên chú ý tới tấm biển quảng cáo do công ty truyền thông đối diện dựng lên.
Bên trên đã thay “Quảng cáo” mới.
Hôm qua vẫn còn không giống vầy.
Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, lại thở dài, ép mình rời khỏi cửa sổ, những bánh lăn của chiếc ghế vang lên lạch cạch.
……!Ngay cả tấm biển quảng cáo đó cũng thúc đẩy cảm giác không muốn đi làm của cô.
Rõ ràng là công ty phục vụ cho tập đoàn ăn uống, có thể làm quảng cáo ăn uống nghiêm túc một chút không hả!
Còn không bằng cứ tiếp tục hỏi thăm mọi người một ngày ba bữa ăn.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, nhân viên lễ tân ngồi trở lại nơi làm việc, chào đón các đồng nghiệp ra khỏi thang máy chào buổi sáng, trong lòng mong chờ nhanh chóng đến giờ ăn trưa, sau đó nhanh chóng đến giờ tan tầm và cuối tuần.
Ánh nắng chảy trên con đường Lá Phong lại càng thêm dồi dào.
Sáng sớm trời trong nắng ấm, trên vỉa hè có những người đi bộ vội vã, những người lái xe và hành khách đang chờ đèn giao thông trên đường, khi đi ngang qua tấm biển quảng cáo đó, thường xuyên có người ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm.
Trên màn hình to rộng, một bức tranh tĩnh vật vẽ bằng màu nước.
Vẫn như cũ nhìn không ra là quảng cáo hàng hóa gì, nhưng khiến người ta ngửi được mùi hương nồng đậm mãnh liệt của ngày xuân, vì thế bất giác dừng chân.
Trong sương mù mờ ảo, một chiếc xe chạy về phía trước vào trong khu rừng râm mát với những bông hoa nở đầy giữa đám cây cối, ánh nắng màu vàng nhạt, chiếu sáng đèn đuôi xe.
Giống như chở cả một mùa xuân đi du lịch..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.