6
Lần này Quan Kỳ ở lại lâu bất thường, trầm mặc một hồi lâu, anh lại bắt đầu nói chuyện.
“Thật ra anh vẫn chưa nói với em, khoảng thời gian trước anh đã chuyển nhà.”
“Chuyển đến gần đây hơn một chút.”
“Vậy nên sẽ tiện đến thăm em hơn.”
“Trong nhà rất trống trải, cách bài trí vẫn như căn phòng cũ của chúng ta. Có điều, anh đã lén thay đổi một chút.”
“Anh đổi ga trải giường rồi, anh không thích màu hồng.”
“Nhu Nhu, em sẽ không tức giận chứ?”
“Nhưng tất cả đồ đạc của em, anh đều giữ lại. Về đến nhà liền cảm giác em vẫn còn ở đó.”
“Chưa từng rời đi.”
“Trà Sữa dạo này rất kén ăn, nhưng vẫn mập hơn một chút.”
“Nó rất nhớ em. Mỗi khi anh mở giọng của em lên, nó đều lăn lộn trên mặt đất như một đứa trẻ.”
“…….”
Tôi nghe mà không cầm được nước mắt.
“Quan Kỳ.”
“Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Đâu đâu cũng là bóng dáng em.
Vậy thì làm sao anh vượt qua được?