Tâm Sở Chiến dần hồi phục, lúc này mới nhớ lại chuyện chính, dịu dàng vén những sợi tóc trên lỗ tai của Đường Tố Khanh, vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, sau đó đứng dậy đi lấy nước nóng.
Đường Tố Khanh mới vừa tỉnh lại, đầu vẫn còn ở trạng thái hỗn độn, nháy mắt một cái cũng không thèm nháy mắt, nhìn người đàn ông đang đứng cách đó không xa, trong chốc lát, thấy anh một tay cầm chén nước ấm, còn tay kia không rõ đang cầm cái gì, từ từ đi tới bên cạnh cô.
Đường Tố Khanh không rõ ánh mắt Sở Chiến nói nên điều gì, Sở Chiến cầm thuốc giảm đau mà bạn tốt đưa cho bỏ vào nước nóng, rồi cẩn thận ngồi xuống mép giường, dùng thìa nhỏ khuẩy cho đều bột thuốc sau đó đưa tới bên miệng của Đường Tố Khanh, nhẹ dỗ dành: “Ngoan, uống thuốc giảm đau đi.”
Một cỗ mùi thúi đặc biệt quái dị bay vào lỗ mũi Đường Tố Khanh, khiến cô khó chịu đến muốn ói, mày đẹp nhíu lại, không chịu há miệng ra.
Thật ra thì trừ ông nội ra, cho tới bây giờ không có ai biết cô sợ đắng và sợ đau, thậm chí còn có rất nhiều nỗi sợ khác, chỉ là kể từ khi cô trở thành Phó Thị Trưởng, tất cả mọi người đều xem cô là thiên thần, cho rằng cô chẳng sợ trời, chẳng sợ đất
Mang theo một bộ dạng cứng rắn đi tung hoành khắp thành phố S, nhưng nào có ai biết, cô đã phải ép buột mình trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ là khi ở bên ông nội cô mới có thể sống thật là cô, không phải cùng mọi người chen chút trong đống bùn hẹp, căng thẳng và mệt mỏi sống qua ngày.
Cho nên lúc ban đầu, cô mới dứt khoát chọn con đường làm quan, không có bối cảnh, không có trình độ học vấn, dùng những gì có được, cố gắng làm ra tiền, cố gắng đi học, thậm chí còn phải chăm sóc ông nội tuổi đã cao.
Vô luận ngày tháng trôi qua gian nan thế nào, cô thủy chung vẫn vui vẻ sống với mọi người, đem những khó khăn luyện thành quyết tâm.
Hôm nay cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, nghe những lời nói nhẹ nhàng của người đàn ông trước mặt, không biết tại sao, Đường Tố Khanh đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, có cảm giác muốn khóc, mà trên thực tế, Đường Tố Khanh đã khóc thật, chẳng qua là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi không thành tiếng.
Nhưng những giọt nước mắt này lại khiến Sở Chiến quá mức sợ hãi, còn tưởng rằng cô khó chịu ở đâu. Trong thời gian qua, trong nhận thức của Sở Chiến thì Đường Tố Khanh là một nữ cường nhân, không bao giờ kêu khổ, không bao giờ than mệt, vẻ mặt vẫn luôn là lạnh nhạt, hôm nay cư nhiên lại khóc, nhất định là vết thương đau đến không chịu nổi.
Lần này Sở Chiến có chút nóng nảy, nhẹ nhàng nói: “Có phải vết thương lại đau hay không? Ngoan, uống cái này xong sẽ hết đau.”, nói xong liền đem thìa nước trong tay đến trước miệng cô, mắt nhìn thấy miệng nhỏ nhắn chẳng còn chút sắc huyết, nếu có thể, anh hận không được uống thay cô.
Trên lỗ mũi, mùi thúi cứ bay vào, Đường Tố Khanh dừng nước mắt lại, cố gắng lùi về sau, không cẩn thận đụng vào vết thương ở sau lưng, đau đến khiến cô thở không thông, nước mắt mới vừa ngừng lại không tự chủ mà chạy xuống.
Sở Chiến nhìn tính cách quật cường của cô gái nhỏ, không có biện pháp, không nói lời đau khiến tâm khảm anh quặng thắt, thuốc này đúng là khó uống, nhưng tối hôm qua vào lúc cô hôn mê anh dùng miệng mình đưa thuốc cho cô, hiện tại cô vừa mới tỉnh, anh không dám hù cô sợ, cho nên không có dùng cách thức miệng đối miệng để cho cô uống thuốc, nếu không anh đã sớm cho cô uống xong rồi.
Sở Chiến bất đắc dĩ lại cưng chìu nói: “cục cưng, nghe lời!” .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh nhíu mày lại thành một đường ngắn, trong lòng tê dại, giống như có một con mèo nhỏ gãi gãi lòng của cô, lần đầu tiên nghe được có người dùng giọng nói cưng chiều đó để nói chuyện với cô, không ghét, chỉ cảm thấy có chút quái dị, thậm chí trong lòng có sự vui sướng không thôi.
Đường Tố Khanh sững sờ nhìn người chồng trước mắt, cô bị thương lần này là không sai, dường như anh cũng bị thương không nhẹ, nên mới không còn sợ cô nữa, còn chủ động đến gần cô, thậm chí gọi cô là ‘cục cưng’, nhất định là nhìn thấy cô bị thương, lo lắng ông nội sẽ trách mắng anh, cho nên đầu bị kích động, nếu không cô chẳng biết phải giải thích như thế nào về những chuyện này nữa.
Nghĩ như vậy, Đường Tố Khanh cau mũi lại, mang theo chút đau đớn, khàn khàn nói: “Vết thương của em không đau, không cần uống thuốc.” .
Biểu hiện của cô đi vào trong mắt Sở Chiến là vô cùng khả ái, thế nhưng thuốc này không thể không uống, nếu không chờ thuốc giảm đau tối hôm qua hết hiệu quả, cô sẽ đau chết, sẽ thở không ra hơi.
Đang lúc Đường Tố Khanh tưởng lời nói của mình có tác dụng, Sở Chiến đột nhiên đặt thìa thuốc xuống, sau đó ngậm thuốc vào miệng, lúc cô chưa thể giải thích được mọi chuyện cùng truyền cho anh ánh mắt bội phục, thì đột nhiên Sở Chiến cúi đầu xuống, một tay vững vàng giữ lấy đầu nhỏ của cô, một tay khác đỡ lấy bả vai cô, bờ môi khiêu gợi nhắm ngay môi của cô, từ từ rót thuốc trong miệng mình qua miệng cô.
Đường Tố Khanh mở mắt thật to, thân thể của cô không cách nào khắc chế, nhẹ nhàng run rẩy, môi lưỡi anh tựa như mang theo dòng điện, đem đầu của cô đánh cho choáng váng.
Mặc cho Sở Chiến hôn lên môi của mình, mùi thuốc khó chịu nay có thêm vị bạc hà, Đường Tố Khanh không xác định được thuốc này có vị gì, đột nhiên cảm thấy thuốc cũng không khó uống như cô vẫn nghĩ.
Đem tất cả thuốc uống xong, đầu lưỡi linh hoạt của anh nhẹ nhàng dò vào trong miệng Đường Tố Khanh, câu lấy lưỡi của cô, cùng cô dây dưa không rời, nước miếng trao đổi, phát ra những tiếng ‘chậc, chậc’ khiến người ta thẹn thùng.
Sở Chiến không hổ là một thiên tài, không cần bất kỳ kinh nghiệm nào về chuyện hôn, anh chỉ dựa vào cảm xúc mà cô mang đến, đôi môi nhẹ nhàng liếm láp đôi môi của Đường Tố Khanh, đầu lưỡi linh hoạt ở khoang miệng của cô, cùng nhau nhảy múa, thỉnh thoảng khẽ liếm qua hàm răng của cô, thỉnh thoảng truy đuổi chiếc lưỡi thơm tho của cô, vô cùng vui vẻ!
“Ừ. . . . . .” Mấy hớp thuốc theo nụ hôn sâu anh và đi vào trong, triền miên kéo dài hồi lâu, trầm mê và ngọt ngào khiến cho Sở Chiến không tính sẽ bỏ qua cho cô, dù sao phúc lợi này cũng chỉ có cô gái này mới có được thôi, Sở Chiến nghĩ như vậy lập tức lấy tay nâng cằm nhỏ của cô lên, hít thật sâu mật dịch trong miệng Đường Tố Khanh, hạnh phúc không dứt.
Nụ hôn dịu dàng và nóng bỏng khiến Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, muốn lui về phía sau lại muốn nhao nhao nếm thử, kết quả không cẩn thận động đến vết thương, thở dốc vì kinh ngạc. Vốn tưởng rằng sẽ khiến cô hít thở không thông, như trong nháy mắt Sở Chiến lại buông cô ra, như người chết đuối nằm trên giường thở hồng hộc.
Sở Chiến vẫn còn chưa chịu buông cô ra, đem cái đầu mình dính lên mặt của cô, chỉ có như vậy mới có thể giúp anh hóa giải khát vọng đang dâng trào.
Đừng xem Sở Chiến luôn dùng thái độ lạnh lẽo đối xử với mọi người, mà nghĩ anh là một khối băng, một khi yêu ai đó, thì anh sẽ không dùng dù chỉ là một tia lạnh lẽo với người kia, hơn nữa còn có sự nhiệt tình như lửa, những lời nói ra sẽ sến hơn người, dĩ nhiên những thay đổi này đều vì cô gái đã ghim chặt trái tim anh.
“Cục cưng, thuốc giảm đau phải uống đúng giờ, nếu không chờ thuốc kia hết tác dụng sẽ vô cùng khó chịu, lần sau không thể như vậy nữa nhé.” Sở Chiến nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô.
Bộ dáng như vậy, nhưng đáy lòng của Sở Chiến lại nghĩ một chuyện khác, nếu cô còn không chịu uống thuốc, anh lại có thể nếm thử hương vị ngọt ngào mới vừa rồi, thật là khiến lòng người quên đường về. Nhìn chằm chằm cô gái nhỏ bởi vì câu nói kia mà gò má ửng hồng, đôi mắt anh lập tức trở nên thâm thúy.
Quả thật không thể chọc giận người đàn ông phúc hắc, nếu không cuối cùng sẽ bị anh ăn đến xương cũng không còn.