Đao Ba Nam chợt giơ chân lên, tung chưởng định đá anh một cú, động tác nhanh khiến cho người bình thường không cách nào mau tránh ra, nhưng Sở Chiến đâu là người bình thường, anh từng một thân một mình thâu tóm một ổ Mafia Italy, tất cả những đạn độc khí hiểm anh đều đối mặt qua, đối diện với mấy cái tiểu xảo nhỏ này làm sao qua mắt anh được.
Chỉ thấy phản ứng Sở Chiến nhanh hơn bước chân kia, ngửa người ra phía sau nhanh chóng tránh cú đá, sau đó chân phải vững vàng đưa lên, có lực đạp vào cái trán của Đao Ba Nam, ngực của Đao Ba Nam kinh hoàng nhảy thình thịch, chân của Sở Chiến xoay xoay mấy cái, hung hăng đá vào bụng Đao Ba Nam một cái, để cho gã ta đau đớn ngồi bật dậy, sau đó co quắp lại thét chói tai như một con heo bị giết.
Hai người còn lại thấy thế, rối rít ở phía sau lưng Sở Chiến, chỉ là trong nháy mắt, không có ai nhìn thấy Sở Chiến ra tay như thế nào, chỉ thấy gã kia ôm bụng ngồi dưới đất không ngừng gào thét, một người có liên quan chính đến chuyện này lại chẳng bị chút tổn hại nào đang đứng cách đó không xa, giống như một vị thần, bên cạnh còn có năm người áo đen cung kính chờ lệnh, tất cả phát ra khí lạnh như người vừa bước lên từ địa ngục, làm cho người ta nhịn không được mà run lên.
“Khuất phục hay là chết?” Sở Chiến không chút để ý lên tiếng nói, không có cho đối phương quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Tiếp báo đếm số: “năm, bốn, . . . .” .
“Khuất phục, tôi khuất phục, anh hùng tha chết, anh hùng tha mạng, xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi. . . . . . .” Đao Ba Nam quỳ trên mặt đất, nhanh chóng lên tiếng nói.
Sở Chiến cũng không có dừng lại, tiếp tục đếm ngược: “ba, hai. . . . . .” .
“Anh hùng tha mạng, anh hùng tha mạng, chúng tôi khuất phục, khuất phục. . . .” Hai người còn lại hiểu ý liền phản ứng, quỳ trên mặt đất cầu xin, nhìn gương mặt lạnh lẽo của năm người áo đen và gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, bọn họ sợ đến chẳng dám thở mạnh, trong lòng thầm mắng vận số mình đen đuổi, trói ai không trói, đi trói anh em gì đó của người đàn ông này.
Người bình thường thấy dáng dấp hai người giống như vậy đa số đều cho rằng nhất định là anh em sinh đôi, chỉ có Sở Chiến mới xác định rõ ba mẹ anh chỉ sinh một mình anh, anh và chồng của Phó Thị trưởng là hai người có dáng dóc giống nhau, chứ không có quan hệ thân thích gì.
Giang Thiếu Hiền bị bịt mắt nghe được âm thanh này, ngừng hô hấp, không phân rõ người đến là bạn hay là địch, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần người kia đừng là kẻ địch, nếu không một đám người này sẽ khiến cho Đường Tố Khanh mệt mỏi khi đối phó.
“Mang anh ta về trụ sở chính.” Sở Chiến lên tiếng, tay giơ lên phía trên, mắt nhìn chằm chằm ba người ở dưới đất, khóe miệng chậm rãi nâng lên, trong lòng đã sinh ra một mưu kế.
“Dạ, chủ tử.” Không gian yên lặng không một tiếng động, năm người áo đen cung kính đáp, lập tức mở dây trói cho Giang Thiếu Hiền, sau đó ôm lên, chuẩn bị mang anh rời đi.
“Đợi chút.” Sở chiến lên tiếng nói, nhanh chóng đi tới bên cạnh Giang Thiếu Hiền đang bị bịch mặt, cởi áo khoác của Giang Thiếu Hiền xuống, tiếp theo tự cởi áo khoác của mình ra, sau đó ném lên người Giang Thiếu Hiền, còn mình mặc chiếc áo khoác rách nát của anh vào, sau đó hướng về phía cửa phất tay một cái.
Động tác ấy khiến cho sắc mặt của năm người áo đen có chút kinh ngạc, sau đó giống như không có chuyện gì, nhanh chóng biến mất.
Ba người đàn ông trên mặt đất nhìn tình cảnh này, trái tim đập càng thêm lợi hại, cái đàn ông vô cùng lợi hại này sao lại giúp người đàn ông kia cởi trói, nếu như vậy có lẽ anh là người có phẩm chất tốt, trong lòng suy đoán xem anh có cho bọn họ một cơ hội sống hay không, may mắn là mới vừa rồi bọn họ chưa gây ra sai lầm gì.
Trong lòng Sở Chiến đánh giá một lúc lâu, sau đó đi tới chỗ ba người đàn ông nhát gan kia, cong môi lên nói: “Đem thi thể này ném ra ngoài.” .
Ba người đàn ông quỳ trên mặt đất nghe xong lời nói này, ngơ ngác nhìn nhau, một lúc sau mới hiểu ra đây là mệnh lệnh bắt bọn họ làm việc, sau đó liều mạng bỏ qua đau đớn, nhanh chóng đứng lên, đem người đàn ông đã bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài.
Ba người đàn ông kia mang anh ra phía sau, nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, Đao Ba Nam nhỏ giọng nói với đồng bọn: “Hiện tại chúng ta trực tiếp chạy trốn đi? Dù sao người kia cũng không thể nhìn thấy chúng ta” .
“Chạy trốn làm sao được, ông không thấy năm sáu người áo đen kia đầy bản lĩnh sao, chúng ta dù chạy tới chân trời góc biển, đoán chừng cũng sẽ bị bắt trở lại.” Một người đàn ông khác lên tiếng nói, giọng nói mang theo sự sợ hãi
“Nhưng chúng ta không trốn được, chẳng lẽ cả đời là đầy tớ sao?” Đao Ba Nam thở phì phò nói, sáng sớm hôm nay cho đến bây giờ đúng là xui xẻo chết đi được.
“Nếu như chạy trốn mà bị bắt lại thì khẳng định con đường duy nhất mà chúng ta đi là chết, nếu giữ được cái mạng này sợ gì sao này không trốn thoát?”
Ba người cuối cùng vẫn nhất trí quan trọng nhất là lưu lại cái mạng nhỏ của mình, đi nhanh vào trong cửa một căn phòng bỏ hoang.
Sở Chiến thoải mái và trầm tĩnh nhìn ba người đàn ông đang rụt rè trở vào, cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: “Chờ một chút làm theo chỉ thị của tôi.”, sau khi dứt lời, mày đẹp cau lại, ngồi xuống một bên, tự đem sợi dây ban nãy trói Giang Thiếu Hiền trói chặt tay mình lại.
Ba người bên cạnh nhìn động tác của anh trợn mắt há mồm, đây là ý gì? Ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, không tìm ra đáp án.
“Nên làm gì thì làm đi, chờ một chút ngoan ngoãn thu tiền, không cho phép làm tổn thương người, nghe rõ chưa?” Sở Chiến đưa một ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng tới bọn họ, nói lời cảnh cáo, ba người ngu xuẩn này ngàn vạn lần không làm hư chuyện của anh, nếu không nhất định sẽ chém bọn họ.
“Hiểu, hiểu.” Ba người gật đầu như bằm tỏi, trong lòng thầm nghĩ thì ra là người đàn ông này cũng muốn chia một chén súp, xác thực năm trăm vạn hơi nhiều, có ai không động lòng, một góc nhỏ trong đó cũng có thể giúp bọn họ duy trì gia đình trong mười năm, chỉ là bọn họ nắm được nhược điểm của người đàn ông này, đến lúc xong chuyện giải quyết anh cũng chưa muộn? Ba người thầm nghĩ như vậy.
—
. . . . . . Văn sủng về cán bộ cao cấp 《 đổi chồng: cưng chiều em đến nghiện! 》 đường ranh giới. . . . . .
—
Đại khái nửa giờ sau, Đường Tố Khanh lái xe đi tới nơi đám người kia hẹn, nhìn khu nhà hoang vắng vẻ trước mắt, trong lòng cô có chút hối hận không nên đánh mất lý trí, sớm biết vậy phải báo cảnh sát trước khi tới đây, nếu không ở chỗ hoang sơ và yên tĩnh như thế này, đám người cướp bóc kia làm gì, họ lấy tiền như thế nào? Lấy xong có chịu thả người không?, cô – một cô gái thì làm sao đối phó nổi.
Đường Tố Khanh lập tức sờ chiếc điện thoại trong túi, liếc nhìn bốn phía chung quanh, không thấy ai ở xung quanh, dựa vào trình độ nhắn tin thành thục của mình, tùy tiện để điện thoại trong túi và nhắn vài chữ ngắn gọn, sau đó đè xuống phím gửi, rồi mới vững tâm mang theo chiếc valy đựng tiền đi vào trong khu kỹ nghệ bỏ hoang.
Hi vọng người đó kịp thời nhận được tin nhắn của cô, sau đó giúp cô báo cảnh sát.