Phố phường rực rỡ vừa mới lên đèn, bầu trời đen như mực, giữa không trung điểm xuyết vài viên linh châu, cuộc sống phong phú về đêm chính thức bắt đầu, lúc này trên đường cao tốc dập dìu xe qua lại, có một chiếc xe màu bạc, kiểu mới nhất của Porsche làm người khác chú ý, nguyên nhân không phải xe đắc đến thế, mà là mã lực của xe tương đương với tên lửa không ngừng chạy như điên, có thể lái vững vàng như thế thì chắc rằng tay lái của người điều khiển chỉ thuộc hàng tay đua, muốn không làm người khác chú ý cũng không được.
Bên trong xe, người đàn ông trong làm người ta càng choáng ngợp hơn, ngũ quan[1] anh tuấn phối với màu da mật ong, dáng người to lớn, quân trang chỉnh tề, bên trong cơ thể tản mát ra một cỗ ngay thẳng, tròng mắt đen nhánh nồng nặc sự phiền não, tay dơ lên vững vàng mở dây an toàn.
1 (Ngũ quan chỉ 5 khí quan gồm: tai, mắt, mũi, miệng và thân thể)
Lúc này Lãnh Nhất Thiên cực kỳ phiền não, vốn là anh muốn dẫn thuộc hạ đi thao luyện một chút, thế mà lão thủ trưởng, kiêm chức ông nội của anh lại gọi một cú điện thoại triệu tập anh đến đây, mệnh lệnh cho anh trong ba mươi phút nữa phải về nhà, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Lãnh Thiên nghe được khẩu khí ấy, còn đâu tâm tình để cùng thuộc hạ luyện tập, bỏ lại cái mũ, và một đám thuộc hạ với vẻ mặt ngây ngốc, lập tức lấy tư thế chạy một trăm mét nước rút chạy đến nhà xe, dùng chiếc xe Porsche của mình nhanh chóng chạy về nhà, trí nhớ trở nên hồ đồ tác phong quân đội liền quên.
Nếu hỏi tại sao anh lại sợ ông nội của mình như thế? Nói nhảm! Nếu như hộ khẩu của anh trong tay người khác thì không phải sợ? Nhưng cái ông cụ này lại rất tà ác, lâu lâu lại len lén giữ hộ khẩu của anh, còn thỉnh thoảng uy hiếp muốn tìm một cô gái cho anh kết hôn, mọi người xem một chút đây có phải là ông đang đối xử với đứa cháu đích tôn của mình không? Nếu về muộn một chút, không chừng anh sẽ bị lão già bán đi ngay. Nghĩ tới đây, chân mày Lãnh Nhất Thiên bắt đầu nhíu chặt, dùng lực đạp ga xe, tốc độ lái có thể so với tốc độ ánh sáng, lái như bay về nhà.
Porsche với tốc độ ánh sáng lái vào cửa đại viên, cảnh vệ rất tinh mắt, nhìn thấy xe của thiếu tá đại nhân cũng là cháu nội của lão thủ trưởng, theo bản năng hướng về phía lái xe tới chào theo tư thế hành quân, trong mắt hiện lên một tia vô cùng kính trọng, thầm đoán chừng thiếu tá đại nhân vừa bị lão thủ trưởng gọi trở về giao phó nhiệm vụ.
Chít, chít
Porsche quẹo vào trước một tòa nhà hai tầng độc lập, rồi dừng lại. Ngay cả đỗ xe trước của nhà mình anh đều dùng loại tùy tiện mà ngừng, đoán chừng nếu không phải là vì hộ khẩu của mình trong tay ông cụ, anh sẽ chẳng bao giờ trở về đây. Lãnh Nhất Thiên tắt lửa giận, nhìn một chút đồng hồ đeo tay, không nhanh không chậm, vừa đúng lúc, mở cửa xe đi về nhà.
Khi Lãnh Nhất Thiên đi vào cửa nhà thì kinh ngạc phát hiện trong phòng khách rộng rãi có một cô gái đang ngồi trên ghế salon bằng gỗ lim cao cấp, bên ngoài cô mặt một chiếc áo khoác bằng lông cừu, cái miệng như dát lên hương dạ thảo ngọt ngào, bên trong là một chiếc áo đầm len, kết hợp với một đôi giày cao gót, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, làm cho người ta tìm không ra một khuyết điểm nào, nhưng anh chính là nhìn không bằng lòng, làm ra một bộ mặt khó coi.
“Thiếu gia, cậu đã trở về, lão gia đang ở trong thư phòng chờ cậu.” Lão quản gia mắt tinh chân nhanh nhẹn tiến đến trình báo.
Cô gái vốn đang mang bộ dạng ưu nhã thưởng thức trà, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng của anh lập tức đứng lên, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, ngẩng đầu ngó anh một cái, trong mắt lóe ra một tia si mê, lại nhanh chóng cúi đầu.
Lãnh Nhất Thiên ý thức nhíu mày một cái, thoáng qua trong mắt một tia chán ghét, ánh mắt của lão già này là bị cứt dán hay không, nếu không phải thế thì ông quăng ở đâu rồi, người như vậy cũng dẫn vào trong nhà, cả phòng khách đều bay mùi nước hoa nồng nặc khiến người ta nôn mửa, không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng, anh ngay cả nửa câu không cũng muốn nói, cất bước đi về phía thư phòng lầu hai.
Cốc cốc cốc. . . . . .
Sau khi gõ cửa vài cái tượng trưng, anh đẩy cửa đi vào, một ông lão có vóc dáng hơi phát tướng mặc trên người chiếc áo măng tô [2] , đang đứng trước bàn đọc sách dùng cọ luyện chữ, tinh thần phấn chấn, từ dấu vết trên gương mặt có thể thấy được thời tuổi trẻ ông cũng là một người đàn ông vô cùng anh tuấn. Ông lão nghe được âm thanh gõ cửa thì buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sắc bén trong mắt chớp qua là tính toán khen ngợi.
2 (Áo măng tô (Bành tô): Áo khoác có chiều dài qua gối, chỉ được mặc bởi một vài tầng lớp trong xã hội, được làm đồng phục ở nơi làm việc chuyên nghiệp hay trong quân đội. Mãi cho tới thế kỷ 17, chúng mới được sử dụng rộng rãi và phổ biến cho mọi tầng lớp. Link ảnh)
“Ông nội!” Lãnh Nhất Thiên hướng về phía ông lão gật đầu một cái, mặc dù ở bên ngoài kiêu ngạo bao nhiêu, đến trước mặt ông nội, anh đều phải tỏ ra cung kính mười phần, ông lão trước mắt này đã dùng chính mồ hôi và nước mắt của mình để đi lên, cuối cùng lại để mất đi người thân quan trọng nhất.
Chính ông lão trước mặt – người đang dùng nét viết những đường thư pháp cứng rắn để dạy anh nên người, dạy anh sống thế nào để trở thành một người đàn ông thực thụ, anh xem ông ấy vừa là thầy vừa là người bạn thân thiết của mình.
“Ừ, trở về rất đúng giờ đó, trước kia cũng không thấy cháu về nhà, xem ra người đã già, vẫn cầm quyển hộ khẩu trong tay là quyết đoán.” Lão thủ trưởng quơ quyển hổ khẩu trong tay nói.
“Không phải ông nội đã dạy là mọi việc đều lấy quốc gia làm trọng, con đây đang cùng thuộc hạ của mình luyện tập, nên mới không có thời gian về nhà.” Lãng Nhất Thiên thầm nói, âm lượng của giọng nói mặc dù không lớn, nhưng cũng khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều nghe rõ.
“Miệng lưỡi sắt bén! Quốc gia yêu cầu cháu không được cưới vợ, không được sinh con cái nối giỏi tông đường sao? Nói cho cháu biết, lịch sử nói cho chúng ta nhiều người hợp lại mới tạo nên sức mạnh lớn, cháu nói xem Thiên Thiên, cháu cứ mãi ở trong đám đàn ông kia, khi nào mới có thể sinh con đẻ cái đền đáp quốc gia, chắt trai nhà lão Lý cũng có thể đi bộ được, còn giành nước tương rồi.” Lão thủ trưởng dùng bộ dáng rèn sắt không thành thép nói
“Là dành đi mua tương?” Lãnh Nhất Thiên nhìn bộ dạng giận dỗi của ông nội kiêm thủ trưởng của mình, nghĩ tới cuộc sống sau này của mình sẽ không thể trôi qua bình yên như vậy.
“Bố nó là đánh đấm giành nước tương, thằng bé nghe nói thứ hạng của mình thấp hơn ba, mọi thứ cũng kém hơn ba, hay là ông ta ám chỉ mỉa mai ông, nói muốn chắt trai dáng dấp giống như ba, dù sao có cũng tốt hơn không có; lão già ấy đi tới khắp nói với người khác nói lão là cháu trai của BL, vừa nghe ông đã biết đây không phải là lời tốt, quả nhiên, khi ông bắt được người hầu của lão đem về hỏi, người ta nói cho ông biết đây là người đàn ông có bệnh đồng tình luyến ái, rồi ông hỏi lại ông lão kia khiến ông tức đến phát điên, ông sống đến từng tuổi này chưa nghe đến cái chuyện buồn cười như thế bao giờ, lão Lý mới là người thân của BL, bọn họ đều là người nhà của BL. Còn vóc dáng của ông nội thì sao? Thời trẻ ông nội cũng là một Nhất chi hoa [3] . Ông, hay ông nên tìm một cô gái xinh đẹp cùng sinh một đứa bé đi, sẽ khiến cho lão Lý tức chết đó.” Lão thủ trưởng hướng về phía nhà lão Lý hét gầm lên, ngực run lên một cái, đoán chừng là bị tức đến không nhẹ.
Lãnh Nhất Thiên nghe được lời này, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân chính, thì ra là bị người ta kích thích, BL? Đám người lớn tuổi này có trí tưởng tượng đủ phong phú, liền tìm tất cả các từ ngữ trên in-tơ-nét, Nhất Chi Hoa? Ông nội xác định muốn dùng từ như vậy sao?
Lão Lý à lão Lý, đây chính là chuyện không có phúc, ông lại đi lừa gạt chắt trai, không có chuyện làm sao mà kích thích ông nội của anh đây?. Hiện tại lại khiến cho anh khó xử, nếu anh không đem mối thù ra hành hạ cháu trai nhà họ Lý, anh liền không mang họ Lãnh.
“Nếu như cháu nhớ không lầm, ông nội thường nói dáng dấp của cháu giống như ông nội, một chữ là “đẹp trai”, đẹp trai như vậy không sợ không tìm được cháu dâu cho ông? Bao nhiêu cô gái xinh đẹp bên ngoài kia, làm gì mà phải vội vã kết hôn.” Lãnh Nhất Thiên nhìn ông lão trước mắt bởi vì nghe lời của anh mà ánh mắt càng phát ra sự đắn đo cùng đắc ý.
“Tất nhiên, nhớ năm đó, hàng trăm cô gái theo đuổi ông nội. . . . . .” Lão thủ trưởng hả hê nói, đột nhiên để ý đến cái gì hét lớn một tiếng: “Thằng quỷ nhỏ, dám để ông của con sập bẫy, ông dạy con đến độ con leo lên đầu ông ngồi luôn à?” .
“Binh bất yếm trá [4] , chiến trường không phân biệt cha con, đây là ông nội nói quân tử nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy [5] .” Lãnh Nhất Thiên nói ra, lòng không hề hối cải.
4 (Binh bất yếm trá: có thể dịch là Chiến tranh không ngại lừa dối, việc quân cơ không nề dối trá, một nhà quân sự luôn phải biết lừa địch)
5 (Nhất ngôn ký xuất: Một lời nói đã phát ra. Tứ mã nan truy: Xe bốn ngựa kéo khó đuổi theo kịp. Túm lại ý nói lời nói thoát ra khỏi miệng không thâu lại được, có hối cũng không kịp.)
“Vậy ông nội có phải hay không đã dạy con nên nghe lời cấp trên, người cũng dạy con làm mọi để sống, ngoan ngoãn nghe theo lời ông, không được tranh cãi đây là mệnh lệnh!” Lão thủ trưởng nghiêm túc nói, thoáng qua trong mắt một tia tính toán, cùng cháu so công phu nói chuyện, không có cửa đâu.
Nghe xong lời này, Lãnh Nhất Thiên nóng nảy: “Không phải ông nội muốn còn cùng với cô gái dưới lầu kết hôn đó chứ? Ông nội có nhìn rõ cô gái kia chưa?”. Ông nội sẽ không thật vì tức giận với lão Lý, mà đem anh bán đi, đoán chừng ở trên đường tùy tiện kéo một cô gái về đây.
Trên người cô gái đó xịt bao nhiêu nước hoa, người đần độn mới cưới một người như thế về nhà để ngột chết, nhưng đó lại là mệnh lệnh, nếu ông nội thật bắt anh cưới, vậy số mạng anh chẳng thể thoát được việc cưới ấy.
Đang lúc tâm của Lãnh Nhất Thiên nguội lạnh, lão thủ trưởng lên tiếng nói: “Ông cũng chẳng thể không phân rõ đúng sai, cho con hai cách lựa chọn, một là con đi xuống lầu dưới lập tức cưới cô gái kia, hai là cho con treo nhiệm vụ này lại một năm, trong một năm đó phải tìm một cô gái kết hôn cùng. Nếu đến lúc đó tự mình không tìm được, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời sắp đặt của ông nội.”, dứt lời lấy từ trong ngăn kéo ra một túi tài liệu đặt lên bàn. Bộ dạng không cho phép người đối diện tùy ý chọn hay trốn tránh
“Cháu biết rồi.” Lãnh Nhất Thiên cầm túi tài liệu lên, đáp án rất rõ ràng rồi, anh rất sáng suốt chẳng thèm phản bác, kết hôn, chuyện cười, ngày ngày gặp bộ dáng của cô gái kia, để cho anh tránh cũng không kịp, nhưng mà trước mắt có thể kéo dài liền trì hoãn, một năm có rất nhiều biến cố.
“Ừ, không có việc gì thì trở về đi, chớ quên chuyện chính.” Lão thủ trưởng vẫy vẫy tay nói.
Lãnh Nhất Thiên liếc mắt một cái, anh là rời đi trong giờ huấn luyện, còn không phải là do ông triệu tập gấp sao, lúc này rốt cuộc nhớ tới chuyện luyện tập quan trọng kia, xem ra lão già này là ở nhà cho nên xin ra buồn bực, thỉnh thoảng muốn trêu chọc anh đây mà, thật giống một đứa bé à nha. Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân vẫn là ngoan ngoãn ra đi ngoài.
Lão thủ trưởng ngồi ở trên ghế nhìn đứa cháu của mình rời đi, trong mắt có vô hạn cảm giác tự hào, lão quản gia ở cửa thư phòng nhìn thấy tình hình như vậy, hướng tới Lãnh Nhất Thiên cung kính gật đầu một cái, sau đó đi vào trong thư phòng.
“Thời gian trôi qua thực vui vẻ, trong nháy mắt đứa nhỏ này đã lớn thành như vậy, thật là càng lúc càng giống ba của nó.” Lão thủ trưởng cảm thán mà nói.
“Tất nhiên, cậu chủ cùng tiểu thiếu gia đều giống như lão gia, vô cùng anh tuấn ạ!” Lão quản gia cười híp mắt nói, giống như đang khen đứa cháu của mình.
Lão thủ trưởng nghe lời quản gia nói, cũng không lên tiếng, trong mắt xuất hiện hài lòng cùng kiêu ngạo, ông đã giáo dục đứa bé này một cách đúng đắn.
“Chỉ là lão gia, mới vừa rồi tại sao ngài chắc chắn tiểu thiếu gia chọn con đường thứ hai ạ? Nếu tiểu thiếu gia chọn con đường thứ nhất. . . .” Lão quản gia lại không dám nhớ lại.
“Một tay tôi dạy dỗ đứa bé này nên tôi phải hiểu rõ, cái loại phụ nữ kia tới cuối cùng cũng chỉ là một hầm cầu không được dọn dẹp sạch sẽ, đứng bên cạnh cô ta còn khiến tôi ngứa mũi, cưới về chỉ làm khổ thân mà thôi?” Lão thủ trưởng xì mũi coi thường, bộ dáng khinh ghét cô gái kia.
Lão quản gia vừa nghe vừa nghĩ thầm cảm thán gừng càng già càng cay, tiểu thiếu gia nghĩ cũng không nghĩ ra đây là lão gia ra tay bày mưu tính kế, muốn anh tâm cam tình nguyện kết hôn, càng nhìn càng kính phục ông chủ, nhưng không nhịn được nhắc nhở: “Khụ, lão gia, đó là mùi nước hoa, được các cô gái ngày nay rất ưa chuộng.”, Ở trong lòng bổ túc một câu, chỉ là cô gái lầu dưới phun lên người thật sự quá nhiều.
“Tóm lại tôi không thích, cháu dâu sau này của tôi sẽ không thối giống như thế.” Lão thủ trưởng hừ một tiếng.