Mọi người ngẩn ngơ, ai cũng không nghĩ tới Cố Tích Cửu luôn luôn vâng vâng dạ dạ, ngày thường thấy người cũng không nói nhiều, cư nhiên vừa gặp mặt đã nhanh nhẹn hỏi một câu như vậy. Đặc biệt là nàng không gọi cha, mà gọi thẳng là Cố tướng quân……
Vẻ mặt của mọi người rất tinh tế, nhưng không ai có thể nói rằng lời của Cố Tích Cửu nói không có đạo lý.
Trong những gia đình giàu có, đừng nói là đích nữ, ngay cả thứ nữ cũng có từng đoàn nô tỳ bên người, có bảy tám tỳ nữ vú già. Những việc như mở cửa tự nhiên sẽ không bao giờ đến tay thiên kim tiểu thư……
Cố tướng quân Cố Tạ Thiên bối rối, hắn nhịn không được liếc mắt nhìn phu nhân đương nhiệm là Lãnh Hương Ngọc một cái. Trong ánh mắt có ẩn ý trách cứ.
Mặc dù hắn không thích nữ nhi này, nhưng bên người nàng không có một tỳ nữ nào cũng quá kỳ cục! Đặc biệt là ở trước mặt hoàng tử và đồng liêu của hắn……
Lãnh Hương Ngọc là một phụ nữ trung niên, tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn rất quyến rũ, bảo dưỡng rất tốt. Bà ta xuất thân cũng là một tiểu thư khuê các, nhất cử nhất động đều là phong phạm phu nhân.
Thường ngày bà ta hay ngược đãi Cố Tích Cửu, nhưng Cố Tích Cửu căn bản không dám cáo trạng với phụ thân. Hơn nữa, Cố Tạ Thiên ngày thường căn bản không muốn nhìn thấy nữ nhi này, hai năm rồi cũng chưa gặp mặt một lần, cho nên Cố Tích Cửu vẫn luôn chịu đựng.
Hiện tại, bà ta không kịp đề phòng khi gặp mặt Cố Tích Cửu, nàng cư nhiên sẽ nói ra một phen như thế. Đây quả thực là giống như đã tát vào mặt bà ta một cái, cảm giác như trên mặt có chút nóng rát.
Bất quá, bà ta phản ứng rất nhanh, lập tức ngẩng đầu về phía Cố Tích Cửu, dịu dàng nói: “Tích Cửu, đây là ngươi không đúng rồi, ngươi sao có thể xưng hô với cha như vậy? Nương không giao bất cứ nha hoàn hay bà tử nào cho ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi. Thân thể ngươi gầy yếu, cũng không có bất kỳ một kỹ năng phòng thân nào, nếu có thể lao động nhiều hơn một chút, cũng có thể khiến thân thể ngươi mạnh mẽ hơn một chút……” Nhẹ nhàng vài câu là có thể che lấp. Thay vào đó là đổ lỗi cho Cố Tích Cửu không phải.
Cố Tích Cửu cười nhẹ nhàng: “Di nương nói đúng thật là đường hoàng! Có rất nhiều biện pháp rèn luyện thân thể, nhưng di nương lại cố tình chọn phương thức kỳ quặc nhất. Người biết thì sẽ nói rằng di nương là vì muốn tốt cho Tích Cửu, người không biết còn tưởng rằng di nương bởi vì đố kỵ với phu nhân chính phòng lúc trước, cho nên mới nhân cơ hội này mà ngược đãi nữ nhi nhân gia, khiến cho nữ nhi nhân gia ngay cả sống cũng không bằng hạ nhân ——”
Lãnh Hương Ngọc: “……” Nha đầu này ngày thường giống như cái hồ lô không miệng, khi nào thì tu luyện ra được một chiếc răng nhọn như vậy?!
Lần này tiến vào viện chẳng những có người Cố phủ, còn có hai vị hoàng tử, thậm chí còn có Tông Nhân Phủ chuyên phụ trách các vấn đề hoàng gia cũng ở trong đó……
Bị Cố Tích Cửu làm trò và trách móc vài câu trước mặt nhiều người ngoài như vậy, trên mặt Lãnh Hương Ngọc hơi có chút xấu hổ, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm thấy lỗ hổng nào trong lời nói của Cố Tích Cửu, khiến cho khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Cố Thiên Tình ôn nhu cười: “Lục muội, mẫu thân đối với ngươi như vậy xác thật là có ý tốt, tuy rằng người không phái nha hoàn và vú già cho ngươi, nhưng vẫn quan tâm đến ngươi. Đôi khi nhìn thấy ngươi bận rộn người cũng rất đau lòng, thường xuyên phàn nàn với tỷ tỷ, chẳng qua là muốn rèn luyện ngươi, không thể không làm như thế……”
Cố Thiên Tình đúng là nhi nữ của Lãnh Hương Ngọc, năm nay 16 tuổi, vừa sinh đã có dung mạo rất đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng, ăn mặc một thân mềm mại, phất phới giống như thần tiên.
Nàng ta khác với Cố Tích Cửu. Nàng ta là kiêu ngạo của tướng quân phủ, thượng phẩm Mộc Linh Căn, tuổi còn nhỏ mà tu vi linh lực đã đạt tới Luyện Khí cấp 4, là nhân tài hiếm thấy.
Trong số các thiếu nữ quý tộc ở kinh thành, nàng ta là người xuất sắc nhất, được Cố Tạ Thiên rất sủng ái.
Thậm chí, ngay cả khi nàng ta là thiên tài, nhưng lại không kiêu không ngạo, nhẹ nhàng có thiện chí. Nàng ta là ứng cử viên lý tưởng của một thê tử tốt cho những đệ tử hậu duệ quý tộc trong kinh thành. Từ khi nàng ta 15 tuổi đủ tuổi cập kê, bà mối tiến đến Cố phủ cầu thân, cơ hồ là dẫm sụp ngạch cửa Cố phủ.