Nghe Hồ Điệp cô nương nói thế, nét mặt Đồ Tú Phong dịu lại dần. Lão im lặng không nói gì, hết nhìn Quách Trung lại nhìn Hoàng Thiên Vũ.
Đồ Sĩ Hào hỏi :
– Nhưng làm sao Quách đường chủ bị khống chế lại xông tới đây liều mạng đấu với Kình Thiên Kiếm?
Hồ Điệp cô nương đáp :
– Chúng đã dùng độc dược làm mê thất thần trí ông ta, sau đó hóa trang thành Dịch Trường Phong, bởi vì tên này và Kình Thiên Kiếm diện mạo rất giống nhau…
Cô ta dừng một lúc rồi nói tiếp :
– Mục đích của chúng là mượn đao Kình Thiên Kiếm Hoàng đại hiệp giết Quách đường chủ, gây nên huynh đệ tương tàn, vừa sát hại kẻ duy nhất còn giữ niềm tin vào nhân phẩm của Kình Thiên Kiếm trong Võ minh, vừa đẩy Hoàng đại hiệp lún sâu vào tội ác khiến Võ minh càng quyết tâm truy sát.
Đồ Sĩ Kiệt hỏi :
– Vì sao chủ hung lại hành động đáng sợ như thế?
Hồ Điệp cô nương trả lời :
– Hiển nhiên hắn với Hoàng đại hiệp có ân oán nào đó, nhưng cụ thể ra sao còn chưa rõ. Chỉ khi nào bắt được chủ hung mới biết.
Đến lượt Đồ Sĩ Hào hỏi :
– Vì sao cô nương lại biết rõ mọi chuyện như vậy?
Hồ Điệp cô nương cười đáp :
– Một mặt do tình cờ mà gặp được, mặt khác là căn cứ vào một số manh mối điều tra được để phán đoán.
Tới đó, cô ta quay sang Đồ gia trang chủ Đồ Tú Phong hỏi :
– Đồ lão anh hùng thấy chứng cứ như vậy là đủ rồi chứ?
Đồ Tú Phong lúc ấy vẫn còn do dự, chưa tin Hoàng Thiên Vũ là vô tội nhưng thái độ không còn gay gắt như trước.
Lão trầm giọng hỏi :
– Việc tiểu nữ bị hại liên quan thế nào đến âm mưu này?
Hồ Điệp cô nương đáp :
– Đương nhiên là có liên quan. Mặc dù đến bây giờ chưa thể chỉ danh kẻ gây án nhưng có thể khẳng định đây là sự vu oan giá họa.
Đồ Sĩ Kiệt vẫn cố chấp nói :
– Hung thủ chưa xác định, như vậy nghĩa là mọi nỗi hoài nghi vẫn nguyên như cũ, không có lý do gì…
Hồ Điệp cô nương ngắt lời :
– Hiện đang có người truy bắt hung thủ. Chúng ta có thể về quý phủ chờ tin tức, theo tôi nhận định thì không lâu nữa đâu!
Đồ Tú Phong hỏi :
– Ý của cô nương là không muốn để người của Đồ gia trang tham gia vào hành động này sao?
Hồ Điệp cô nương nói :
– So với quý phủ thì ân oán giữa tên đầu sỏ của vụ đại âm mưu này với Kình Thiên Kiếm sâu sắc hơn…
Đồ Sĩ Hào hỏi :
– Vì sao?
Hồ Điệp cô nương trầm tĩnh nói :
– Vì việc này bắt nguồn từ mối ân oán với sư môn Hoàng đại hiệp và sự vinh nhục của bản thân đại hiệp. Nếu hoàn thành được âm mưu này, Hoàng đại hiệp sẽ bị toàn võ lâm phỉ nhổ, sống cũng như chết, ngay đến đại danh của Trần minh chủ cũng bị hoen ố… Bởi thế Hoàng đại hiệp giải quyết việc này là hợp lý nhất.
Lúc này Quách Trung không giữ được, khuỵu xuống, Hồng Cẩm liền đỡ ông ta dựa lưng vào một trụ cửa.
Hồ Điệp cô nương đến gần cúi xuống lấy trong người ra một viên dược hoàn bỏ vào miệng Quách Trung rồi đến trước Đồ gia huynh đệ nói :
– Phiền hai vị cho người đưa Quách đường chủ về quý phủ, lưu ý là bảo vệ thật cẩn thận bởi vì hiện Quách đại hiệp vẫn được coi là con tin của Lạc Dương đệ nhất thế gia.
Đồ Sĩ Hào lo lắng nói :
– Nhưng tình trạng của Quách đại hiệp như thế…
Hắn lo rằng Đồ gia trang sẽ phải chịu trách nhiệm về Quách Trung trước Võ minh. Dù Lạc Dương đệ nhất thế gia có uy lực đến đâu cũng phải phục tùng tổ chức này.
Hồ Điệp cô nương xua tay đáp :
– Hai vị đừng lo! Chỉ sau một canh giờ là tâm trí và thể trạng Quách đường chủ sẽ phục hồi lại như trước.
Đồ gia huynh đệ nhìn phụ thân chờ ý kiến.
Đồ Tú Phong trầm ngâm một lúc rồi khoát tay nói :
– Cứ mang về! Mọi việc khác tính sau.
Hồ Điệp cô nương đến bên Hoàng Thiên Vũ vẫn còn đứng ngây ra, cười nói :
– Hoàng đại hiệp! Sao còn ngẩn ra nữa? Chắc đại hiệp có gì hứa với Đồ lão anh hùng chứ?
Hoàng Thiên Vũ sực tỉnh, hướng sang Đồ Tú Phong ôm quyền nói :
– Lão anh hùng! Chỉ nội trong ngày mai, vãn bối sẽ bạch rõ vụ án này trước Võ minh và quý phủ!
Đồ Tú Phong không trả lời mà chỉ im lặng, chứng tỏ lão ta không phản đối.
Hồ Điệp cô nương nói :
– Hoàng đại hiệp! Chúng ta lập tức rời khỏi đây thôi!
Cô ta đến bên Hồng Cẩm, rỉ tai nàng nói gì một lúc.
Hồng Cẩm nghe xong liếc nhìn Hoàng Thiên Vũ rồi phi thân lao ra phố, chớp mắt đã mất hút vào màn đêm.
Hồ Điệp cô nương lại đến trước Đồ Tú Phong nói :
– Đồ lão anh hùng! Xin hãy tin vào lời hứa của Hoàng đại hiệp. Hy vọng vụ án sớm kết thúc, hung thủ sẽ phải đền tội.
Rồi quay sang Hoàng Thiên Vũ :
– Hoàng đại hiệp! Chúng ta đi thôi!
Hai người rời con hẻm, chẳng bao lâu khuất trong phố vắng.
* * * * *
Ngôi lều nhỏ cũ nát bên sông, nép dưới gốc liễu giữa bờ cát, trước mặt là bãi lau sậy um tùm cao quá đầu người xa hút tầm mắt chạy dài theo dòng sông Hoàng Hà mênh mông tung sóng mịt mù như biển cả.
Đây là ngôi lều mà dân đánh cá dựng lên sơ sài dùng để trú tạm nhưng đã bị bỏ phế từ lâu, tuy vậy vẫn còn một chiếc giường tre ọp ẹp.
Ngay sau khi vụ thảm án ở Đăng Phong xảy ra, Hoàng Thiên Vũ bị hàm oan nên theo lời khuyên, chàng đến đây tạm tránh mặt người của Võ minh và Lạc Dương đệ nhất thế gia truy bắt mình.
Cũng ở đây, lần đầu chàng đã gặp Hồ Điệp cô nương và đụng độ với Đồ Sĩ Kiệt, sau đó chính Hồ Điệp cô nương đã dụng độc đánh ngã Đồ Sĩ Kiệt giải trừ được cuộc xung đột đầu tiên.
Bây giờ chính Hồ Điệp cô nương lại dẫn Hoàng Thiên Vũ tới đây, không hề nói cho chàng biết nhằm mục đích gì.
Trời còn chưa sáng, hai người ngồi gần sát nhau trong ngôi lều chật chội đến nỗi nghe được cả tiếng hơi thở của nhau.
Sau một lúc im lặng, Hoàng Thiên Vũ lên tiếng trước :
– Nhu Nhu cô nương! Chúng ta đến đây làm gì vậy?
Hồ Điệp cô nương đáp :
– Ở đây yên tĩnh và rất an toàn, không lo có người quấy nhiễu, có thể yên tâm nghỉ ngơi chốc lát.
Cô ta cười nói thêm :
– Hơn nữa chỗ này đối với muội có ý nghĩa đặc biệt…
Giọng cô ta rất đỗi dịu dàng.
Hoàng Thiên Vũ bật hỏi :
– Ý nghĩ gì?
Vừa buột miệng, chàng biết mình lỡ lời liền im bặt.
Hồ Điệp cô nương đáp :
– Vì đây là nơi mà chúng ta gặp nhau lần đầu.
Tuy câu đó bày tỏ tình cảm một cách lộ liễu nhưng không hiểu sao Hoàng Thiên Vũ không cảm thấy cô ta lẳng lơ phóng đãng như trước mà có gì đó đáng trân trọng.
Tuy vậy, trong lòng chàng vẫn không thấy rung cảm.
Thậm chí chàng có phần e ngại.
Bởi vì dù sao nữ nhân ngồi bên cạnh đối với chàng còn rất bí ẩn.
Cô ta đã nói gì đó để Hồng Cẩm đi nơi khác, còn cô ta lại dẫn mình đến nơi hoang vắng này, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Dọc đường chàng nghĩ hoài về Trương Nhược Huyền, bây giờ Hồ Điệp cô nương gợi chuyện, chàng lại nghĩ về nàng và lập tức bình tĩnh lại.
Trương Nhược Huyền hận chàng, định giết chàng xong rồi chính mình cũng tự vận, chứng tỏ nàng vẫn còn yêu chàng như trước.
Nay bỗng dưng mất tích, không biết nàng ra sao? Có gặp chuyện gì bất trắc không? Nếu nàng gặp sự cố gì thì chàng sẽ ân hận suốt đời.
Vì chàng mà nàng chờ đợi suốt mấy năm đằng đẵng, qua đi thời xuân sắc của một người thiếu nữ. Và cũng vì chàng mà Trương Nhược Huyền tới đây, mắc vào vòng tai vạ, thử hỏi sao chàng yên tâm cho được?
Nay Hồng Cẩm đi đâu? Hẳn là đi tìm sư thư nhưng liệu có tìm được không?
Hồ Điệp cô nương chợt hỏi :
– Vũ đại ca đang nghĩ gì thế?
Hoàng Thiên Vũ đang chìm trong suy tư lúng túng đáp :
– Tôi… không có gì!
Hồ Điệp cô nương cười hỏi :
– Huynh đang nghĩ về Trương cô nương có phải không?
Nụ cười của cô ta không được tự nhiên.
Hoàng Thiên Vũ không biết nói dối đành thừa nhận :
– Quả là tôi… nghĩ đến sự mất tích đầy bí ẩn của cô ấy. Có phải vừa rồi Hồng Cẩm đi tìm…
Hồ Điệp cô nương không trả lời mà hỏi lại :
– Huynh yêu cô ta lắm phải không?
Hoàng Thiên Vũ đỏ mặt đáp :
– Đó là chuyện… trước đây. Chúng tôi xa nhau mấy năm rồi, nhưng bây giờ cô ấy vì tôi mà liên lụy nên không thể không quan tâm được.
Hồ Điệp cô nương nói :
– Theo muội thấy thì Trương cô nương vẫn còn yêu huynh tha thiết, và trái lại huynh cũng còn yêu cô ta.
Giọng nghe thật chua chát, nói xong buông tiếng thở dài.
Hoàng Thiên Vũ hiểu tâm sự của nữ nhân này nên lặng im không nói. Chàng biết làm gì trong hoàn cảnh này?
Trong lều lặng đi hồi lâu.
Cuối cùng Hồ Điệp cô nương bình tĩnh lại nói :
– Vũ đại ca! Bây giờ chúng ta bàn tới chính sự thôi!
Hoàng Thiên Vũ được gỡ khỏi thế bí liền đáp :
– Cô nương nói đi!
Hồ Điệp cô nương lấy trong túi ra tấm mặt nạ nói :
– Cái này chính là da người thật, hơn nữa của chính Dịch Trường Phong. Việc đó chứng minh một điều…
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
– Có phải cô nương muốn nói rằng người bị tôi giết hôm trước không phải là Dịch Trường Phong không?
Hồ Điệp cô nương gật đầu :
– Đương nhiên là không phải, vì Dịch Trường Phong đã bị giết từ trước. Đó là một trong những tên giả mạo hắn mà thôi. Sau khi bị giết, Lam Thạch Sinh đã bóc lấy tấm da mặt, việc đó đã được Bành đại cô phát hiện.
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói :
– Như vậy là bí ẩn đã được làm sáng tỏ. Nhưng việc này chứng tỏ đối phương đã vạch ra âm mưu từ trước và hết sức kỹ lưỡng. Nhưng tôi còn chưa hiểu mình chỉ là nạn nhân tình cờ hay đã được tính toán?
Hồ Điệp cô nương nói :
– Đương nhiên là đã được tính toán. Thứ nhất, vì Dịch Trường Phong rất giống huynh nên chúng chọn hắn làm nạn nhận để lột lấy da mặt. Thứ hai, chính Bạch phát lão nhân và tên bị giết đã nói rằng có hận thù rất sâu sắc với huynh…
– Không biết hắn là ai?
– Hắn là ai thì không lâu nữa sẽ có lời giải đáp. Bây giờ nói đến nhi tử của Triệu đại nương, tuy thần trí không tỉnh táo nhưng nó đã nói sự thật.
Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi :
– Cô nương định nói Tiểu Bảo chứ gì? Chẳng phải nó đã…
Hồ Điệp cô nương ngắt lời :
– Để muội kể lại tất cả sự thật với huynh. Khi huynh và Hồng Cẩm đến nhà Triệu đại nương thấy Tiểu Bảo nói năng không được bình thường, nhưng thật ra lời của hài tử đó đều đúng cả đấy!
Hoàng Thiên Vũ càng kinh ngạc hỏi :
– Làm sao cô nương biết?
Hồ Điệp cô nương cười đáp :
– Không có gì, bởi vì lúc đó muội cũng có mặt ở đó truyền tin cho huynh và Hồng Cẩm đến biệt thất của Dịch gia trên núi. Hai người không chữa được cho Tiểu Bảo, nhưng muội thì chữa được…
Hoàng Thiên Vũ nghĩ thầm: “Thì ra cô ta còn là một thần y nữa!”
Nhưng nhớ lại bản lĩnh dụng độc phi phàm của Hồ Điệp cô nương nên chàng chỉ nói :
– Thế mà tôi cứ tưởng ai truyền ngôn… Vậy thì bây giờ Tiểu Bảo ở đâu?
– Muội đã đem giấu hai mẹ con vào một nơi an toàn rồi!
– Còn vết máu trên giường là của ai?
– Đó chỉ là máu từ miệng hài tử ộc ra trong khi chữa thương, chuyện bình thường trong y thuật.
Như vậy là bí ẩn đó cũng được giải đáp.
Hoàng Thiên Vũ thở phào một hơi nói :
– Thế mà tôi cứ nghĩ rằng hai mẹ con họ mất tích, vì có dấu máu nên có nhiều khả năng đã bị thủ tiêu.
Chàng chợt nhớ ra một điều liền hỏi :
– Cô nương vừa nói Tiểu Bảo nói sự thật gì?
Hồ Điệp cô nương đáp :
– Hài tử đó nói rằng mình đã chứng kiến vụ huyết án, nhưng chỉ là phần sau thôi. Tuy vậy, chuyện đó hết sức quan trọng.
Hoàng Thiên Vũ vội hỏi :
– Tiểu Bảo đã kể lại với cô nương những gì?
– Tiểu Bảo nói rằng hơn nửa tháng trước có hai người tìm đến biệt viện của Dịch gia, một Bạch y thiếu nữ và một Lam y thiếu niên…
Hoàng Thiên Vũ mắt chợt sáng lên nói :
– Lại Bạch y thiếu nữ…
Hồ Điệp cô nương kể tiếp :
– Nhưng chỉ có Bạch y thiếu nữ vào biệt viện, còn Lam y thiếu niên thì nấp ngoài rừng. Tiểu Bảo tò mò nên chui vào lùm cây rậm vạch lá theo dõi. Không lâu, Bạch y thiếu nữ dẫn theo một người, hài tử thường đến chơi ở biệt viện nên nhận ra Dịch Trường Phong…
Hoàng Thiên Vũ hỏi :
– Chúng cũng là đồng bọn sao?
– Không. Chỉ là một vụ giết người.
Hoàng Thiên Vũ “à” một tiếng hỏi :
– Sự việc thế nào?
Hồ Điệp cô nương nói :
– Dịch Trường Phong bị bất ngờ nên không phòng bị kịp nên bị đôi nam nữ đó dễ dàng hạ thủ. Chúng giết xong còn lột da mặt Dịch Trường Phong, Tiểu Bảo thấy vậy nên sợ quá ngất đi…
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói :
– Thì ra thế… chẳng trách nào hài tử đó sợ đến kinh hồn lạc phách. Vậy nấm mồ phía đông biệt viện tất là của Dịch Trường Phong…
Hồ Điệp cô nương xác nhận :
– Chính Bành lão gia thẩm tra, người chết dưới mộ bị bóc mất da mặt, điều đó không phải nghi ngờ.
Hoàng Thiên Vũ lại nói :
– Hung thủ là Bạch y thiếu nữ thì không sai, nhưng còn Lam y thiếu niên đích thị là Lam Thạch Sinh rồi… Nhưng việc đó đã xảy ra hơn nửa tháng trước thảm án ở Đăng Phong…
Hồ Điệp cô nương nói :
– Bởi vì bọn chúng đã sắp sẵn kế hoạch từ trước. Đại ca thấy đấy, để tìm một người có diện mạo như huynh đâu phải chuyện tình cờ mà gặp được?
Hoàng Thiên Vũ nhìn đăm đăm vào đêm tối, nghiến răng nói :
– Thì ra chúng ta đã nghi oan cho Dịch Trường Phong. Điều này chứng tỏ bọn chúng đã theo dõi tôi từ mấy năm nay, khi biết tôi rời khỏi nơi ẩn cư, xuất hiện ở Lạc Dương là lập tức thi hành độc kế. Không biết song phương có thâm cừu đại hận gì mà chúng dốc hết tâm huyết.
Hồ Điệp cô nương chợt ngắt lời :
– Muội có nghe nói đến chuyện lệnh sư Trần minh chủ mất tích một cách bí ẩn hơn ba năm trước, đến nay có tin tức gì không?
Hoàng Thiên Vũ thở dài lắc đầu :
– Từ đó, tại hạ theo nghiêm lệnh của lão nhân gia tìm nơi kín đáo luyện võ, chừng như lão nhân gia đã tiên liệu điều bất trắc sắp xảy đến với mình, việc điều tra…
Chàng định nói thêm Quách Trung bí mật điều tra nhưng không có kết quả, nhưng vì không muốn tiết lộ việc này nên ngừng lại.
Hồ Điệp cô nương nói :
– Rất có nhiều khả năng bọn âm mưu hãm hại Vũ đại ca cũng liên quan đến việc thất tích của lệnh sư trước đây. Nếu vậy hy vọng lão nhân gia còn sống…
Hoàng Thiên Vũ nghe nói đứng bật lên hỏi :
– Cô nương nói gì? Gia sư còn sống?
Hồ Điệp cô nương lắc đầu đáp :
– Đó là muội chỉ suy đoán chủ quan vậy thôi…
Hoàng Thiên Vũ lại ngồi trở xuống trầm ngâm nói :
– Rất ít khả năng. Vì nếu gia sư còn sống, vì sao mấy năm nay không có tin tức gì?
– Nếu khả năng ấy xảy ra thì lão nhân gia nằm trong tay bọn âm mưu. Chỉ sau khi chúng hoàn tất âm mưu đó, giết được đại ca thì mới hạ thủ đối với lệnh sư…
Hoàng Thiên Vũ không nói gì, trong đầu trào lên bao nhiêu ý nghĩ.
Lát sau, chàng chợt hỏi :
– Nhu Nhu cô nương, Hồng Cẩm đi đâu vậy?
Hồ Điệp cô nương đáp :
– Phối hợp với Bành lão gia điều tra một địa điểm khả nghi. Hy vọng họ đạt được kết quả nào đó…
– Nơi nào vậy?
Hồ Điệp cô nương chợt dùng khuỷu tay hích nhẹ vào sườn chàng, thấp giọng nói :
– Có người đến!
Quả nhiên có tiếng rẽ lau sậy xào xạc, rồi hai bóng người một đen một trắng từ trong đám sậy hiện ra.
Hai người đi về phía căn lều, thì thầm nói gì nghe không rõ.
Hoàng Thiên Vũ và Hồ Điệp cô nương căng mắt nhìn. Người đi trước tầm vóc cao lớn, còn người đi sau mảnh dẻ, giống như là nữ nhân.
Họ đi thong thả, nói chuyện râm ran, không chút phòng bị.
Hoàng Thiên Vũ đã nhận ra đó là ai, máu trong người chàng sôi lên.
Nguyên người đi trước là Bạch phát lão nhân từng giả mạo Thiên Huyền công tử ở trong núi Tung Sơn, còn người đi sau là Bạch y nữ nhân.
Rốt cuộc thì đại cừu nhân đã xuất hiện!
Hoàng Thiên Vũ thì thầm :
– Đó là Bạch phát lão nhân và Bạch y nữ nhân. Nhu Nhu cô nương, lần này thì quyết không để chúng thoát!
Hồ Điệp cô nương thấp giọng đáp :
– Muội cũng đã nhận ra rồi. Hình như chúng định vào đây.
Đúng thế, cả hai cùng đi về phía ngôi lều.
Hồ Điệp cô nương kéo áo Hoàng Thiên Vũ nói :
– Vũ đại ca! Chúng ta lùi ra sau lều xem.
Sau ngôi lều là một khu rừng liễu khá rậm, hai người nhẹ nhàng theo cửa hậu ra ẩn mình trong đó.
Hai bóng trắng dừng trước lều một lát rồi cùng bước vào.
Lát sau nghe giọng nữ nhân nói :
– Lão tiền bối! Chúng ta đến đây làm gì?
Tiếng Bạch phát lão nhân đáp :
– Ở đây vắng vẻ, chúng ta bàn kế hoạch một chút.
Trong lều lặng đi chốc lát.
Lại vang lên tiếng của Bạch phát lão nhân :
– Tiểu Xảo! Nghe ta nói đây! Thạch Sinh không những bị phế mất võ công mà còn mất đi năng lực của một nam nhân… Nàng còn trẻ tuổi, lại rất xinh đẹp nữa…
Hoàng Thiên Vũ nghe vậy nghĩ thầm: “Tiểu Xảo nào? Chẳng lẽ Bạch y thiếu nữ chính là nữ nhi của Đỗ quả phụ? Rất có khả năng! Lần ấy mình đã thấy cả hai mẹ con bị giết, đoạn khí rồi, thế mà sau đó Đỗ quả phụ sống lại, bị mình giết nhầm lần nữa! Không biết cả hai mẫu nữ đều là cao thủ thặng thừa luyện đến cảnh giới tự phong bế hô hấp hay cũng bị kẻ khác lột da thật thay thế như Dịch Trường Phong? Bản lĩnh của nữ nhân này không kém, nhất là khinh công thì đã thuộc hàng tuyệt đỉnh võ lâm… Đã mấy lần cô ta bám theo nói chuyện với mình, nhưng chưa bao giờ lộ diện nên không biết mặt mũi ra sao. Bây giờ thì tối quá…”
Tiểu Xảo nói :
– Với bản lĩnh của tiền bối mà không chữa cho anh ấy được hay sao?
Bạch phát lão nhân đáp :
– Kình Thiên Kiếm dùng thủ pháp độc môn, nay kinh mạch đã bị phá cả rồi, đến thần tiên cũng không cứu được. Nếu được thì lão phu đã làm từ lâu.
Tiểu Xảo ngập ngừng hỏi :
– Vậy ý của tiền bối…
– Tiểu Xảo! Chồng của nàng nay đã tàn phế, không thể đem lại cho nàng khoái lạc nữa. Chẳng lẽ nàng chịu hy sinh suốt đời?
Giọng nữ nhân đầy kiên quyết :
– Vãn bối sẽ ở vậy suốt đời để phụng dưỡng cho anh ấy!
Hoàng Thiên Vũ dùng Truyền Âm Nhập Mật nói với Hồ Điệp cô nương :
– Đúng Lam Thạch Sinh và Bạch y nữ nhân là một đôi phu thê như Bành đại cô đã nói. Tuy bọn thủ hạ gọi Bạch phát lão nhân là chủ nhân, còn đôi phu thê đó là thiếu chủ và thiếu phu nhân, nhưng theo cách xưng hô và ý tứ của Bạch phát lão nhân vừa rồi thì họ không phải là phụ tử!
Hồ Điệp cô nương gật đầu.
Giọng Bạch phát lão nhân lại vang ra :
– Nàng biết thủ tiết như vậy là tốt. Nhưng sống một đời người chứ không chỉ một vài ngày. Lão phu có một ý…
– Tiền bối có cao kiến gì?
Bạch phát lão nhân cười một tràng, đắc ý nói :
– Quách Trung chắc giờ đây đã về tới Quỷ Môn quan rồi, Hoàng Thiên Vũ dù mọc cánh cũng không thoát được Lạc Dương này nữa, tuy không chết nhưng thân bại danh liệt chẳng dám nhìn mặt thiên hạ. Sự nghiệp của Trần Cửu Chân như vậy là tiêu vong, chẳng còn ai nhắc đến sư đồ chúng nữa. Đó là “Hoàng quy hoàng tuyền”. Lão phu không màng danh lợi, việc bá chủ giang hồ để cho người khác, cốt báo thù rửa hận xong sẽ về Hào Sơn túc ẩn vui hưởng vinh hoa, dùng kho báu để tiếu ngạo công hầu…
Tới đó đột nhiên ngừng lại.
Hoàng Thiên Vũ nghĩ thầm: “Thì ra là câu mà Bành lão gia nghe được: “Hoàng quy hoàng tuyền, thời tiếu ngạo công hầu không xa nữa” Nghĩa là như vậy! Hắn là ai và có thù hận gì với mình? Còn việc bá chủ giang hồ nhường cho người khác là ai? Chẳng lẽ đằng sau hắn còn có một thế lực nào nữa? Như vậy là phu thê Lam Thạch Sinh chỉ vì kho báu ở Hào Sơn mà bán mình… giá hắn phải trả là quá đắt, và bây giờ chắc hẳn lão quái vật này không chịu để yên cho Bạch y nữ nhân thê tử của hắn đâu…”
Bạch phát lão nhân nói tiếp :
– Lão phu tuy tuổi hơi lớn một chút, nhưng thân thể tráng kiện, nhất là sinh lực rất dồi dào. Nàng cứ giữ danh phận là thê tử của Lam Thạch Sinh, còn lão phu… Hắc hắc hắc…
Tới đó hắn cất tràng cười đầy dâm đãng.
Hoàng Thiên Vũ thấy máu trong người sôi lên.
Thì ra Bạch phát lão nhân mang Tiểu Xảo đến đây với mục đích… Thật là một kẻ vô sỉ, một tên đại ma đầu dâm ác…
Tiểu Xảo hỏi :
– Sao lão tiền bối có thể nói những lời như thế?
Bạch phát lão nhân hỏi :
– Thế nào? Tiểu nương tử! Nàng không đồng ý sao?
Giọng Tiểu Xảo vang lên tức giận :
– Ông coi tôi là hạng nữ nhân thế nào?
– Tiểu nương tử! Không nên để mình phải chịu thiệt thòi như thế! Sống trong đời, chuyện nam nữ âm dương kết hợp là lẽ tự nhiên. Nàng còn trẻ tuổi, sao phải chịu hy sinh…
Tiểu Xảo chợt quát lên :
– Câm miệng! Thạch Sinh phải chịu tàn phế là vì bán mạng cho ông. Chỉ hận anh ấy mê muội, tham kho báu nào đó ở Hào Sơn mà phải chịu kết cục thảm khốc như thế…
Bạch phát lão nhân cất giọng hiểm độc hỏi :
– Nàng không chịu chấp thuận sao? Vậy đành quên đi mối thù của lệnh đường mà không báo hay sao?
– Đó là việc của tôi!
Bạch phát lão nhân cười “hắc hắc” nói :
– Có vẻ như người định rời bỏ lão phu?
Tiểu Xảo đáp :
– Không sai! Chính tôi đang muốn thế!
Bạch phát lão nhân cười vang một tràng nói :
– Ha ha ha! Tiểu nương tử! Bây giờ nàng đâu thể quyết định được số phận mình nữa? Số phận chúng ta đã gắn bó với nhau rồi, không có lực lượng nào thay đổi được đâu!
Hắn dừng một lúc rồi thấp giọng nói :
– Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau hưởng lạc một phen. Trời sắp sáng rồi, đừng bỏ phí một đêm xuân…
Tiếng Tiểu Xảo kêu lên…
Bạch phát lão nhân trấn an :
– Tiểu nương tử! Hãy ngoan nào…
Tiểu Xảo rít lên :
– Tên quỷ dâm dục! Ta…
Bị phản kháng, Bạch phát lão nhân nghiến răng nói :
– Ngươi dám động thủ ư?
Trong lều vang lên âm thanh hỗn loạn chừng như Tiểu Xảo chống cự quyết liệt, sau đó tiếng soàn soạt của y phục bị xé rách.
Hoàng Thiên Vũ không nén được, đứng bật dậy xông vào lều.
Vừa quét mắt nhìn quanh chàng đã nhận ra ngay Bạch y nữ nhân bị Bạch phát lão nhân đè xuống giường, thân thể lõa lồ không một mảnh vải trên người, cứ nhìn cô ta chừng như đuối sức không phản kháng được nữa…
Cùng lúc đó, Hồ Điệp cô nương cũng lao tới, không hẹn mà gặp cùng với Hoàng Thiên Vũ vây hai đầu.
Nhưng Bạch phát lão nhân quả không hổ danh là tay lão luyện giang hồ, vừa thấy có người xuất hiện liền bật tung mạnh người thẳng lên, hai tay chắp lại như mũi thuyền xuyên qua mái tranh, từ đó chao mình nhảy xuống khu rừng liễu phía sau lều lao đi nhanh như ánh chớp.