Editor – Tử Dương
***
Cố Diễm Sinh cùng bạn bè xuống tầng trệt, sau lại lên tầng hai, thang máy vừa dừng, bọn họ liền vỗ vai anh ta trêu chọc: “Cậu cứ nhìn mãi thế!”
“Ha ha, đừng nhìn bạn gái người ta nữa, nếu không nhờ vợ cậu có mối quan hệ tốt với Bùi đại thiếu thì cậu tới số rồi.”
“Chí lý, lúc nãy nghe anh ta hỏi ‘Cố thiếu có hứng thú với người phụ nữ của tôi sao’ mà tôi sợ muốn chết.”
“Không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu.”
Cố Diễm Sinh bật cười, bạn anh ta cứ làm như Bùi Tứ Trăn là hổ dữ không bằng, nhưng chợt nhớ chuyện Bùi Tứ Trăn răn đe mấy cô nàng lả lơi trong buổi tiệc.
“Bùi Tứ Trăn là người tốt, có tinh thần trọng nghĩa nhưng hơi khó tính.”
“Hơi khó tính?”
“Diễm Sinh nhà ta đúng là chẳng thay đổi gì cả, gặp ai cũng nói tốt.”
“Bảo sao hạng phụ nữ như Bạch Dung còn mót mét được cậu!”
Bạn anh ta đua nhau thở ngắn than dài: “Diễm Sinh, sống ở nước ngoài thì không sao, nhưng khi tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình, cậu phải bỏ cái thói ngây ngô đó đi.”
“Đúng đó, tuy Bùi đại thiếu nhỏ hơn chúng ta hai ba tuổi nhưng đừng quên, anh ta là kẻ được một tay Bùi Kinh Thế nuôi dạy, cách làm việc luôn theo khuôn mẫu nhất định, nếu anh ta thuộc hạng hiền lành thì sao nhà họ Bùi lại phát triển như ngày nay?”
“Đừng nói bậy, trước giờ không hề nghe tin Bùi đại thiếu vướng tai tiếng, có khi đời sống cá nhân còn sạch hơn…”
“Diễm Sinh! Chính nó mới là thứ đáng sợ nhất cậu biết không?”
“Tụi này là dân thường, đôi lúc cuộc sống riêng tư bị xáo trộn là điều không thể tránh, nhưng Bùi đại thiếu không giống cậu, cậu có thể để Bạch Dung ngáng chân, nhưng Bùi đại thiếu thì không, vì anh ta là người có thân phận, muốn đời tư trong sạch thì buộc phải ‘xử lý’ gọn gẽ, hiểu chứ?”
“Đâu ai ngu tới độ đi công bố scandal của Bùi đại thiếu.”
“Nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”
Mọi người đồng loạt khuyên Cố Diễm Sinh nên tỉnh táo, nhưng lực chú ý của anh ta không đặt ở đây mà nằm ở mùi nước hoa quen thuộc kia.
Cửa thang máy lại mở, Cố Diễm Sinh và bạn bè nối đuôi ra ngoài, có người mời Cố Diễm Sinh nán chơi nhưng anh ta từ chối khéo.
“Không được, tối nay tôi có hẹn với vợ.”
Cố Diễm Sinh hẹn Đổng Từ là thật, nhưng lúc hẹn không ai nghe nên bọn họ đều nghĩ anh bận.
Tiệc tan, anh ta liền lái xe rời khách sạn, trên đường đi không quên gọi điện nhắc Đổng Từ.
Nhưng gọi mãi không được.
*
Đương nhiên không gọi được rồi.
Vì điện thoại đã bị Bùi Tứ Trăn tháo pin.
Đổng Từ chỉ được phép dùng điện thoại của Khải Văn, cô gọi cho trợ lý Tiểu Ngư, nhờ cô ấy đón cô ở khách sạn, sau đó qua khách sạn khác.
Đổng Từ là quỷ lười, còn Tiểu Ngư là trợ lý lâu năm của cô, ngoài các ngày nghỉ phép thì lần nào đóng phim hay ra nước ngoài đều dẫn cô ấy theo. Lần này tới Hương Giang, Tiểu Ngư cũng có mặt, nhưng không ở Thái Bình Sơn mà ké khách sạn của đoàn làm phim.
Qua đêm nay, Đổng Từ tự thấy bản thân không còn cùng một chiến tuyến với Cố phu nhân, vì vị đại thiếu gia kia đã ép bà ta vào đường cùng, chính thức trở mặt thành thù.
Dù tâm trạng vô cùng phấn chấn nhưng Đổng Từ sẽ không vì thế mà đắc ý vênh váo, tạo cơ hội cho Cố phu nhân nắm thóp.
Đến cha ruột còn nhẫn tâm bán con gái thì không có ai có thể bảo vệ cô mãi mãi.
Chung quy chỗ dựa chỉ là nhất thời.
Bùi Tứ Trăn biết Đổng Từ không muốn về nhà họ Cố, nhưng việc cô ngủ ở đâu anh lại bắt đầu ý kiến: “Chúng ta có thể ở căn hộ bên đường Barker(1).”
(1) Là một con đường nằm trên đỉnh Victoria – Hồng Kông.
“Em nói rồi, trên núi nhiều khu dân cư, dễ gặp người quen, mà toàn là khách tiệc không đấy.”
“Không đi thật sao?”
Bùi Tứ Trăn nắm tay Đổng Từ, yêu thương ngắm nhìn, tựa như bảo vật quý giá nhất thế gian.
Lý Khải Văn sợ hai kẻ điên này lại chơi trò kích thích, đành căng da đầu nhắc nhở: “Thiếu gia, tối nay chủ tịch Lê cũng ở đó.”
Câu chuyện nên đến hồi kết, không thể để một buổi tối mà bị bắt gian những hai lần.
Đúng lúc có chiếc Nanny Van(2) lái tới, cửa xe hạ xuống, người ngồi trên ghế là Dư Tiểu Ngư.
(2) Hay còn gọi là xe buýt trẻ em hay xe buýt trường học, là một loại dịch vụ xe buýt thường thấy ở Hồng Kông.
Dư Tiểu Ngư ngạc nhiên, nhưng không phải ngạc nhiên do thấy màn hóa trang của Đổng Từ, vì có che kín hơn nữa, Tiểu Ngư cũng nhận ra bà chủ.
Điều làm cô ngạc nhiên là người đàn ông đứng cạnh Đổng Từ.
Hai người còn tay trong tay!
Tiểu Ngư nghe người đàn ông đó nói: “Nào về nhớ ăn cơm, cơm nước xong nhớ ngủ sớm, có sốt hay gì thì gọi anh.”
“Em đâu yếu dữ vậy.”
“Em lúc nào mà chẳng yếu.”
Cuối cùng còn sờ đầu Đổng Từ: “Ngoan.”
Quan trọng hơn, tính Đổng Từ rất ghét bị người khác quản thúc, nhưng cô lại không từ chối người đàn ông này…
Mãi đến khi Đổng Từ lên xe, Dư Tiểu Ngư vẫn ngoác mồm vì quá kinh hãi, vừa ra khỏi khách sạn, Tiểu Ngư mới sực nhớ hôm nay là đêm tổ chức sinh nhật.
Sinh nhật một tuổi của ‘con trai’ Đổng Từ.
Miệng Tiểu Ngư hết mở lại khép, hồi lâu bèn nhìn qua kính chiếu hậu, lấm lét hỏi: “Chị, hình như người hồi nãy không phải là Cố tiên sinh?”
Đổng Từ vui vẻ: “Đương nhiên không phải.”
Dư Tiểu Ngư cũng thấy không phải, tuy chỉ gặp người chồng trên danh nghĩa của Đổng Từ đúng hai lần, nhưng cô vẫn nhớ mang máng đó là một người đàn ông hiền lành nhã nhặn, không giống như người lúc nãy, dù quan tâm nhưng cách nói như phát hiệu lệnh.
Từ diện mạo đến khí chất đều tỏ rõ tính xâm lược, vừa nhìn liền biết anh ta là người có tính chiếm hữu cao.
Dư Tiểu Ngư chớp mắt nhiều chuyện: “Chị, anh ta đang theo đuổi chị à? Nhưng em thấy anh ta không dễ chọc đâu.”
“Lý do?”
Đổng Từ nhướng mày, lâu rồi mới có người dám đánh giá vị thiếu gia này.
Dư Tiểu Ngư theo Đổng Từ mười năm nên ít nhiều gì cũng hiểu tính cô, Tiểu Ngư chắc như đinh đóng cột: “Bởi vì anh ta là loại đàn ông mà chị ghét nhất.”
“Tại sao lại nói thế?”
“Chị quên anh Chu rồi à?”
Dư Tiểu Ngư cười hì hì: “Chẳng phải lúc anh Chu theo đuổi chị, trông anh ta lúc nào cũng vênh váo tự đắc, thích quản chị thế này bắt chị thế kia sao? Nói chuyện chưa được hai câu đã tự gán cho mình cái danh bạn trai, kết quả chị chỉ nói mấy câu mà anh ta phải đứng hứng mưa suốt một đêm, từ từ suy nghĩ…”
Đổng Từ lờ mờ nhớ tới sự kiện kia, dù chú Ngụy đã nhiều lần ngăn cản, nhưng xung quanh cô luôn có hoa đào bám đuôi, đặc biệt là đào nát. Đối phó loại người này, cô thật sự không có tính kiên nhẫn, và nếu cuộc sống của cô bị ảnh hưởng thì cô sẽ giải quyết theo cách riêng.
“Chị, chị định tính sao với người này?”
“Anh ta khó đối phó hơn bọn họ.”
”Cũng đúng thôi, với nhan sắc và dáng người nổi trội như thế, nếu là em thì em cũng đối xử khác biệt.”
Dư Tiểu Ngư làm mặt quỷ.
Đổng Từ cúi đầu, bật cười.
Cô đối xử khác biệt với Bùi Tứ Trăn phần vì anh quá hấp dẫn, phần vì hai người cùng chung đẳng cấp. (*Đẳng cấp ở đây không nói về địa vị xã hội, mà nói đến đầu óc và cách ứng xử)
Hai mối quan hệ gom thành bàn cờ.
Người cùng đẳng cấp gặp nhau mới tạo thành luồng lửa.
Từ khi gặp lại, không biết hai người đã đấu đá rồi hợp tác với nhau bao nhiêu lần, đương nhiên không thể thiếu chút mạo hiểm kích thích, càng làm càng thạo, càng ngày càng nghiện.
Nếu đổi thành người khác, chắc thuyền đã sớm lật.
Đổng Từ bỗng dưng cảm thấy, nếu đối thủ là Bùi Tứ Trăn, hẳn cô sẽ có cả một trình học hỏi, kết quả thắng thua chỉ là chuyện thứ yếu.
*
Về tới khách sạn, Đổng Từ vừa lắp pin dự phòng vào thì thấy cuộc gọi nhỡ của Cố Diễm Sinh.
Nhìn thời gian cuốc gọi cũng đủ hiểu tại sao Bùi Tứ Trăn lại quăng mạnh như vậy.
Tính tình ‘đại thiếu gia’.
Bọn họ hẹn tối nay ghé chỗ cũ uống vài ly, sẵn bàn vụ sửa lại căn lâm viên và thỏa thuận sang tên.
Đổng Từ mệt lã người, chỉ muốn ngủ nên hẹn Cố Diễm Sinh trưa mai.
Ngày kế, lúc Đổng Từ xong việc bên đoàn làm phim thì đã giữa trưa, thế là từ buổi hẹn ăn trưa với Cố Diễm Sinh biến thành buổi trà chiều.
Chờ Đổng Từ lên xe của Cố Diễm Sinh thì cô mới biết họ sắp uống trà ở một bảo tàng nghệ thuật.
Bảo tàng này chỉ tiếp hội viên, không tiếp khách lạ, không gian riêng tư và bầu không khí giữa hai người tương đối thoải mái. Chắc do bên nhà có tin tốt lại sắp thoát khỏi gông xiềng nên mối quan hệ ‘vợ chồng thỏa thuận’ cũng đỡ gượng gạo hơn.
Đổng Từ và Cố Diễm Sinh vừa đi vừa thưởng thức tác phẩm hội họa, tranh của Isaac Ilyich Levitan, Joseph Mallord William Turner làm hai người nổi hứng phân tích, đề tài trò chuyện như dài vô tận.
Lát sau do hơi khát nước nên ghé qua tiệm cà phê trong bảo tàng, Cố Diễm Sinh gọi cho Đổng Từ một ly cà phê, riêng mình uống nước lọc.
Cố Diễm Sinh khẽ cười: “Nhớ năm nào còn ở Châu Phi chúng ta cũng hay ghé bảo tàng thế này.”
Ba năm trước, hai người họ quen nhau lúc đóng phim bên Châu Phi, nhưng lần đầu tiên gặp mặt không phải ở đoàn phim mà là một bảo tàng nhỏ.
Trên mảnh đất Nam Phi, từ khu đô thị sầm uất đến thị trấn nhỏ lẻ đều có ít nhất một viện bảo tàng. Ngoài bán các tranh sơn dầu phong cảnh, tranh màu nước, họ còn bán cả tranh điêu khắc, tranh in và hàng thủ công mỹ nghệ.
Cố Diễm Sinh vẫn nhớ dáng vẻ lúc Đổng Từ đứng ngắm bức tranh sơn dầu, mái tóc xoăn dài xõa bung trước ngực cùng góc nghiêng hoàn mỹ, chẳng sợ ăn mặc bình thường hay trong tay cầm mấy tấm vải bố cũng đủ tỏa ra một sức hấp dẫn vô cùng đặc biêt.
Chợt quay đầu, hai người nhìn nhau, cô cười.
Gương mặt cô phơi trong ánh nắng chiều hồng đượm, nơi khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều hòa trong tiếng gọi của gió, bụi mịn bay lơ lửng giữa không trung, như mơ như thực, đua nhau thắp sáng hình ảnh xinh đẹp nơi đây.
Nhìn một lần ắt không bao giờ quên.
“Anh cũng thích bức họa này sao?”
“Thật ra… tôi là người đã đặt mua bức tranh.”
“Ồ, vậy à, thật tiếc quá.”
Đổng Từ nói chuyện rất lịch sự, dù trời sinh có chất giọng mạnh mẽ nhưng khi phát ra từ miệng cô lại như ‘trong nhu có cương'(*), thay đổi liên tục. (*Trong cứng có mềm)
Một câu nói rất đỗi bình thường nhưng chất chứa biết bao ưu tư phiền muộn, đến đối phương cũng bị cô cảm hóa, nóng lòng không thôi.
Rõ ràng Cố Diễm Sinh cực kỳ vừa ý bức họa này, nhưng sau lại nhường nó cho Đổng Từ dù chẳng biết địa chỉ liên lạc.
Cả tên cũng là tên giả.
Giống như mấy lần lời chưa kịp lên miệng hay thậm chí nói ra thì đã bị nụ cười của cô cuốn mất, chỉ để lại một cơn gió khẽ lướt, hệt như lông chim gãi ngực, không bao giờ phai…
Cố Diễm Sinh thất thần, thu hồi dòng suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt dừng ngay đối diện, nơi ký ức đang chồng chéo đan nhau.
Có ai ngờ, cô lại trở thành vợ của anh.
Đổng Từ quan sát bốn phía chung quanh: “Nếu đem nơi này ra so, thì nơi đó chỉ được coi là cửa hàng.”
Cố Diễm Sinh bưng ly nước: “Mỗi nơi mỗi vẻ.”
Đổng Từ chạm tách cà phê vào ly anh ta, chân thành nói: ”Cảm ơn anh đã niệm tình bạn bè giữa hai chúng ta mà nghĩ cách giúp em lấy lại căn lâm viên của Đổng gia.”
Vẻ mặt Cố Diễm Sinh cứng đờ, anh ta mím một hớp: “Vì nó vốn thuộc về em, và hôn nhân không nên có sự thương lượng.”
Đổng Từ bâng quơ đáp: “Thương lượng cũng chẳng sao, dựa trên tinh thần là chính.”(^)
Cố Diễm Sinh biết cô có ẩn ý, nhưng không biết cô đang ám chỉ điều gì, nói chung đây là một đề tài khá khó chịu, càng nấn ná càng mất thời gian.
Anh ta hỏi ngược: “Trước đó người bên anh đã tìm thấy mấy bức họa của viện trưởng Đổng, lúc về Hương Giang mẹ anh có nói với em không?”
Đổng Từ sửng sốt: “Anh là người tìm bức họa?”
Cố Diễm Sinh cười dịu dàng: “Em quên rồi sao, hồi còn ở Nam Phi anh thấy em có vẻ tiếc mấy bức họa đó. Vả lại anh cũng không biết nhà họ Đổng từng qua hai đời viện trưởng là cụ ngoại và ông… may mà còn tìm được, đúng là duyên phận.”
Quả là duyên phận!
Đổng Từ nghe anh ta kể đầu đuôi câu chuyện hồi còn ở Indonesia xong, tự dưng cô thấy nếu không nhờ Cố Diễm Sinh thì có khả năng những bức họa này sẽ bị thất truyền, và không bao giờ có ngày về lại tay nhà họ Đổng, càng miễn đến chuyện hoàn thành di nguyện của ông ngoại là tổ chức một buổi triển lãm tranh.
Cảm giác mất mát đó như nhắc cô nhớ lại cảnh Cố phu nhân giở trò với bức họa nhưng bị cô phá đám giữa chừng.
Đổng Từ thành khẩn nói: “Cảm ơn anh, Diễm Sinh.”
Cố Diễm Sinh lẳng lặng nhìn cô, nhẹ giọng đáp: “Em là vợ anh nên không cần cảm ơn.”
Một câu nói hết sức đường hoàng.
Và cũng là sự thật.
Đổng Từ không biết diễn tả tâm trạng này thế nào, cô chỉ biết cảm giác này rất quen thuộc, thậm chí còn dễ dàng gắn bó với chúng.
Thẳng đến khi Cố Diễm Sinh chuyển giao toàn bộ căn lâm viên của nhà họ Đổng cho cô mới thôi.
Nếu là trước đây, rất có thể Đổng Từ sẽ làm như vậy, vì nhà họ Cố và Kỷ Bảo Hoa chính là kẻ bày mưu gài cô, đã vậy còn không giữ đúng lời hứa.
Ăn miếng trả miếng không có gì đáng trách, thậm chí đối phó với cha ruột mà cô còn không nương tay, huống chi là người chồng trên danh nghĩa.
Nhưng hiện tại, Đổng Từ không muốn hại Cố Diễm Sinh, anh ta không giống người nhà họ Cố, mặc dù mọi nguồn cơn đều do anh mà ra.
Còn kẻ đứng sau thúc đẩy mọi chuyện là ba cô và Cố phu nhân.
Cho nên, Đổng Từ muốn nói luôn một lần: “Chờ căn lâm viên về lại tay em thì cũng là lúc cuộc hôn nhân của chúng ta chính thức hạ màn, anh biết chứ?”
Cố Diễm Sinh cười gượng.
“Anh biết, ngay từ đầu mối quan hệ này đã không có sự công bằng, anh không muốn hôn nhân giữa anh và em cũng như vậy.”
“Đương nhiên, anh xứng đáng có một nửa kia tốt hơn.”
“Ừ.”
Còn một câu mà Cố Diễm Sinh chưa dám nói, anh đang chờ đến ngày hai người họ cắt đứt mối quan hệ thỏa thuận, địa vị ngang hàng rồi nói sau.
Nếu không lời này sẽ biến thành uy hiếp.
Đổng Từ như trút được gánh nặng,