Nhưng bây giờ người anh trai tựa như yêu tinh kia lại sợ sệt cúi đầu trước mặt ả, mái tóc dài che khuất quá nửa khuôn mặt, giọng nói lí nhí như sợ ả nổi giận.
“Không sao, anh về phòng trước đây.”
Thấy bộ dạng này của cậu, Thẩm Ngọc có một cảm giác thỏa mãn lạ kỳ.
Nhìn đi, mặt đẹp thì có ích gì chứ? Chẳng phải vẫn khúm núm trước mặt ả sao.
Nghĩ đến tin nhắn Tống Quắc gửi tới, Thẩm Ngọc vui vẻ hiếm thấy, không so đo với cậu mà bảo cậu về lại căn phòng tồi tàn kia.
Thẩm Kiều về phòng mình.
Ngay khi cửa phòng đóng kín, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng cứng cũng thả lỏng.
Căn phòng chật hẹp tựa như một nơi trú ẩn an toàn, chỉ có ở đây cậu mới cảm thấy yên tâm.
Thẩm Kiều lấy điện thoại ra định livestream một lát.
Cậu đã dùng chiếc điện thoại đời cũ này rất nhiều năm, chỉ mở khóa màn hình cũng bị sập nguồn.
Nhưng Thẩm Kiều quen rồi.
Cậu cụp mắt ấn nút mở máy, hồi lâu sau điện thoại mới có phản ứng, hệt như người già lụ khụ, màn hình sáng lên, một đống tin tức loạn thất bát tao thi nhau hiện ra.
Thanh niên kiên nhẫn tắt đi từng cửa sổ.
Ánh mắt cậu rơi vào một bản tin trong số đó, ngón tay đang tắt cửa sổ dừng lại mấy giây.
Đây là tin đến từ nước Y bên kia đại dương, hàng tít rất giật gân nhưng tóm lại chỉ là——
Chủ một cơ sở giải trí tụ tập chơi ma túy ngay trong quán bar của mình, lúc cảnh sát phát hiện cũng sốc nặng.
Dưới tựa đề còn có một bức ảnh.
Người đàn ông thấp bé gầy gò bị cảnh sát áp giải ra khỏi quán bar, tóc vàng, mắt xanh, rất phù hợp với ấn tượng vốn có của Thẩm Kiều về người nước ngoài.
Cậu cảm thán ở nước ngoài loạn thật, sau đó tắt bản tin này đi rồi bật livestream.
–
Nước Y, đêm khuya.
Lục Đình uống thuốc ngủ rốt cuộc cũng ngủ được một giấc ngon, chỉ là anh thức dậy lúc nửa đêm, điều này không mấy tốt đẹp đối với Lục Cửu vốn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ giấc.
Bởi vì hơn nửa đêm ông chủ vô lương tâm gọi điện bảo hắn tới chỗ mình.
Lục Cửu xuất hiện ở trang viên Lục gia với đôi mắt cá chết.
Kỹ thuật pha trà của Lục Đình vẫn chẳng tiến bộ chút nào, lượng trà và nước xấp xỉ nhau, anh vui vẻ đẩy về phía Lục Cửu.
“Cậu nói uống trà đậm làm đầu óc tỉnh táo mà.”
Ba giờ sáng là thời điểm trí mạng, Lục Cửu bỗng dưng bị gọi dậy cảm thấy huyệt thái dương đau âm ỉ.
Hắn nhìn ly trà kia, không từ chối mà bưng lên nhấp một ngụm.
Hương vị vừa đắng vừa chát thành công xua tan nỗi bực bội trong lòng hắn, Lục Cửu đặt ly trà xuống, rốt cuộc nhớ ra mục đích Lục Đình gọi mình tới.
“Làm theo lời anh dặn rồi ạ, Lục Hoài An đã lọt lưới, luật sư của cậu ta nhắn với em rằng muốn gặp anh.”
Lục Đình mặc áo ngủ màu đen, làn da lộ ra ngoài trắng như ngọc. Anh ngồi dựa vào ghế, đôi mắt nhắm hờ, hàng mi rũ xuống che khuất cảm xúc bên trong, giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi.
“Vậy à, thật ra tôi cũng chẳng phải người anh nhẫn tâm gì đâu, nhưng cậu thấy đó, dạo này tôi bận lắm nên thực sự không có thời gian, bảo nó chờ thêm ít lâu nữa đi.”
Lục Cửu cúi đầu không nói gì.
Chờ?
Đến khi cỏ trên mộ Lục Hoài An cao hai mét chắc cũng chưa chờ được Lục Đình.
Lục Đình bưng ly trà lên, hơi nước mờ mịt làn gương mặt lạnh lùng của anh trở nên mơ hồ.
“Sản nghiệp trong nước thế nào?”
Lục Cửu khựng lại rồi trả lời, “Trước mắt mọi thứ đều ổn ạ.”
Lục gia vốn là người Hoa, vì tránh chiến loạn nên tổ tiên di cư sang nước ngoài, giờ chiến sự lắng xuống, cộng thêm có tiền nên muốn lá rụng về cội.
Nhưng gia sản quá đồ sộ, muốn về cũng không phải dễ.
Từ thời ông nội Lục Đình đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc này, đến thời cha Lục Đình thì sản nghiệp đã dời về hết, chỉ cần về nước nữa thôi.
Kết quả giữa chừng Lục Đình xuất hiện, ông nội Lục chưa kịp thấy mặt trời trong nước thì đã qua đời, cả nhà họ Lục to như vậy nằm trong tay Lục Đình cứ như trò chơi trẻ con, tuyệt nhiên không hề quan tâm nó có thể phát triển hay không.
Theo Lục Cửu thấy thì Lục Đình chỉ hận không thể làm nhà họ Lục táng gia bại sản mà thôi.
Bởi vì hắn cũng muốn vậy.
Không chỉ hắn mà mỗi đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Lục đều có ý nghĩ này.
……
Reng reng ——
Âm thanh không lớn không nhỏ vang lên trong phòng làm Lục Cửu khẽ giật mình, ánh mắt hướng vào chiếc điện thoại Lục Đình để trên bàn.
Bàn tay thon dài của người đàn ông hờ hững cầm điện thoại lên, chỉ thấy một thông báo hiện ra trên màn hình khóa tích hợp hệ thống.
Streamer bạn theo dõi đang phát sóng, mau vào xem nhé!
Lục Đình nhướng mày mở điện thoại ra.
Chốc lát sau, giọng nói ôn hòa của thanh niên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
“Chào mọi người, hôm qua livestream còn dư ít len, hôm nay chúng ta sẽ dùng số len này để đan một đôi găng tay nhé.”
Lục Đình nhìn đôi tay trắng nõn kia cuộn lại những sợi len bị bung ra.
Anh hỏi Lục Cửu, “Cậu nghĩ trong nước thế nào?”
Họ nói tiếng Trung vì lời dạy của tổ tiên Lục gia, đã là người nhà họ Lục thì dù ở đâu cũng phải nói tiếng Trung.
Lục Đình chưa bao giờ về nước, Lục Cửu cũng vậy.
Nhưng nghe giọng streamer, Lục Cửu nghĩ ngợi rồi trả lời anh, “Là xã hội pháp trị ạ.”
Bộp ——
Cuộn len trong điện thoại bị rơi, Lục Đình trông thấy streamer sửng sốt một lát rồi cúi người nhặt lên.
Lúc cúi xuống cậu tránh đi camera nhưng khi ngồi dậy lại sơ ý đụng phải điện thoại làm camera hơi xếch lên, lộ ra chóp cằm thanh tú và miếng băng cá nhân như ẩn như hiện.
Lục Đình uống một ngụm trà đậm.
Nước Y cũng tự xưng là xã hội pháp trị, nhưng nửa đời trước của anh toàn liếm máu trên mũi đao.
Anh nhìn chóp cằm trong điện thoại, tuy chất lượng hình ảnh khá kém nhưng trông vẫn trắng trẻo mịn màng, tựa như chỉ cần véo nhẹ là có thể in dấu.
Chắc là xã hội pháp trị thật.
Anh nghĩ.
Nếu không một người yếu ớt như vậy sao có thể sống yên ổn đến giờ chứ?
Có lẽ vì ngủ đủ giấc nên tâm trạng Lục Đình khá tốt, cầm điện thoại lên gõ chữ.
【 Streamer bị thương à? Sao trên mặt dán băng cá nhân thế?】
Người trong video sửng sốt một hồi mới phát hiện cằm mình lọt vào màn hình, cậu dời camera xuống rồi lắp bắp giải thích.
“Sơ…… Sơ ý đụng trúng thôi.”
Nghe giọng người này có vẻ không lớn lắm, nói dối cũng lắp ba lắp bắp, Lục Đình chỉ nghĩ cậu sơ ý va vào đâu đó.
【 Người chơi Lu đã ném cho streamer mười khúc xương.】
【 Phải cẩn thận chứ, bị đụng cằm đau lắm.】
Một khúc xương là mười tệ, mười khúc là một trăm.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều nhận được phần thưởng ba chữ số từ khi livestream đến nay nên rất bất ngờ, nhưng cậu không biết bắt chước cách nói chuyện của các streamer khác, chỉ cầm cuộn len do dự nói, “Cảm ơn phần thưởng của Lu, thật ra vết thương cũng không nặng lắm, không cần tốn kém vậy đâu.”
Lục Đình hỏi Lục Cửu, “Một trăm tốn kém lắm à?”
Anh bố thí cho mèo chó ngoài đường còn nhiều hơn thế nữa.
Lục Cửu đứng sau lưng anh nên thấy được livestream trên điện thoại.
Đâu ai ngờ đường đường là người cầm quyền Lục gia mà lại xem livestream thủ công, hơn nữa còn là kênh chẳng mấy ai xem.
Cũng không phải Lục Đình thích thủ công.
Thật ra nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản, Lục Đình mất ngủ cực kỳ nghiêm trọng.
Càng mất ngủ lâu thì tính tình anh càng kém, trong công ty ai cũng thấp thỏm bất an.
Lục Cửu hết cách đành phải dẫn anh đến gặp bác sĩ tâm lý.
Một trong những đề nghị của bác sĩ là xem nhiều video hỗ trợ giấc ngủ. Thế là Lục Cửu tải app livestream cho anh, trong lúc rảnh rỗi không biết làm sao Lục Đình tìm được kênh livestream này.
Giọng thanh niên không nhanh không chậm, nhẹ nhàng êm ái, còn làm thủ công khó hiểu, Lục Cửu đứng sau lưng anh xem một lát thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, cảm thấy ly trà lúc nãy uống cũng như không.
Nghĩ đến câu hỏi của Lục Đình, hắn suy tư một lát rồi dè dặt trả lời, “Chắc số tiền này rất lớn đối với cậu ấy đó ạ.”
Dù sao từ khi kênh livestream này được Lục Đình khai quật, Lục Cửu chưa bao giờ thấy nó đông khách mà lúc nào cũng vắng đến đáng sợ.
Thậm chí hắn còn sợ streamer chạy mất, tự hỏi sau này Lục Đình biết đi đâu tìm một streamer giỏi thôi miên như vậy.
Cũng may streamer chẳng những không chạy mà thậm chí ngày càng livestream lâu hơn, có thể gọi là hình mẫu trong giới.
Hình mẫu trong giới livestream cho đến một giờ chiều.
Cậu thoát khỏi kênh rồi cất đôi găng tay bằng len, nhìn thấy một trăm tệ trong tài khoản thì hai mắt cong cong.
Cậu ra ngoài tìm đồ ăn, không ngờ lại nhận được tin nhắn từ Thẩm Ngọc.
Ả sắp dẫn bạn về chơi, Thẩm Kiều vẫn là một sự tồn tại không thể lộ ra ánh sáng nên ả cấm cậu xuất hiện trước mặt bạn mình.
Cũng may lần này Thẩm Kiều đọc tin nhắn sớm nên có đủ thời gian ăn cơm.
Nghĩ đến tình huống trong nhà vệ sinh hôm đó, Thẩm Kiều cố nén xấu hổ lấy cái bô, quyết định ở trong phòng mình đến khi địa lão thiên hoang.
Nhưng sự đời không như mong muốn.
Lần này Thẩm Kiều không xảy ra sự cố, nhưng cửa phòng cậu bị gõ.
Âm thanh không nhanh không chậm vang lên cách cậu chưa đầy một mét, cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp của nam sinh truyền vào tai cậu.
“Thẩm Kiều đúng không? Tôi biết cậu đang ở trong đó.”
Thẩm Kiều nắm chặt tay vịn, âm thầm lùi lại.
Cậu đã nhận ra giọng nam sinh hôm đó.
Cậu mím môi, vô thức thở nhẹ hơn, cố giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Thật ra Tống Quắc rất nóng tính, nhưng giờ phút này hắn lại kiên nhẫn có thừa.
Hắn ung dung giơ tay gõ cửa ba lần, một dài hai ngắn, cách gõ rất lịch sự nhưng lời nói thì không.
“Nếu cậu không ra thì Thẩm Ngọc sẽ tới đấy.”
Thẩm Ngọc……
Lại là Thẩm Ngọc.
Vì Thẩm Ngọc nên cậu phải nấp trong phòng giả vờ như mình không hề tồn tại.
Vì Thẩm Ngọc nên cậu bị một nam sinh không quen biết ép ra ngoài.
Trong miệng Thẩm Kiều nhai nuốt cái tên này, sợi dây nào đó trong đầu từ từ kéo căng, càng lúc càng dài……
Tiếng đập cửa bên ngoài lại vang lên như bùa đòi mạng, từ từ đập vỡ nội tâm người bên trong.
Cuối cùng cửa mở ra.
Thanh niên vẫn ngồi trên xe lăn, khuôn mặt ló ra sau cửa, hàng mi dài rậm, vẻ mặt khiếp đảm như thỏ con bị hù dọa, bị thợ săn trêu chọc thì rất sợ hãi nhưng không thể không lấy hết can đảm ra đối mặt.
Yết hầu Tống Quắc vô thức nhấp nhô.
Trước khi đến hắn đã hút một điếu thuốc, giờ lại muốn hút tiếp.
Hắn tới gần Thẩm Kiều, chắc vì mùi thuốc trên người hắn nồng quá nên Thẩm Kiều quay đi hắt hơi một cái.
Thế là hắn hung hăng tiến lại gần hơn.
“Trốn tôi à?”