Điều Kiện Để Yêu

Chương 3: Chương 3



Thành Tây và Lục Minh Chí vẫn dành cả buổi tối ở quán cà phê, hai người bọn họ đều không thể tăng ví tiền của mình.

Nhưng Thành Tây vẫn rất vui vẻ, cô có cảm giác như đang mơ, cả thế giới này chỉ có cô và Lục Minh Chí.
Vì vậy, khi trở về kí túc xá lúc 9 giờ sáng hôm sau nhìn thấy ba người nằm liệt trên giường, vô đã trở về thực tại ngay lập tức.

Trong phút chốc cảm giác tươi đẹp biến mất và cảm giác tội lỗi ập đến.
“Đói!” Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni đồng thanh nói, Tiểu Vũ chỉ mấp máy môi như không thể phát ra âm thanh.
Lý Mạn Ni nhìn Thành Tây có vẻ rất có khí lực, hỏi: “Cậu không có ăn giống như chúng tớ?”
Thành Tây nhìn Lý Mạn Ni gật đầu chắc nịch: “Tớ chưa ăn cùng các cậu suốt rồi, amen.”
Tiểu Vũ nhàn nhạt khịt mũi nói: “Trên người cậu có mùi sốt cà chua, không phải là ăn đồ Tây đi.”
“Chà, làm sao có thể!” Thành Tây biện hộ với lương tâm cắn rứt, “chỉ là khi người khác ăn nó trong quán cà phê, mùi vị đó đã truyền cho tớ.” Cô thở dài trong lòng vì Tiểu Vũ có bản năng đoán siêu chính xác.

“Vẫn tới quán cà phê?” Lý Mạn Ni có chút thất vọng “Ồ, thật đáng tiếc.”
“Không sao đâu.” Sự ngọt ngào của đêm hôm qua hiện lên trong tâm trí của Thành Tây, cô lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng mỉm cười nói: “Quán cà phê, rạp chiếu phim, nhà hàng Tây đều rất..” Nhận ra mình lỡ miệng, cô vội tắt đề tài, “Sao buồn ngủ quá, ngủ một lát gần tới giờ nhớ gọi tớ dậy.”
Sau đó Thành Tây ngã xuống giường để cho chị em tốt không thể đứng dậy.
Lâm Huyền Nguyên nhìn Thành Tây giả vờ ngủ say, buồn bã nói: “Tình bạn của chị em chúng ta quá mong manh, gặp một người đàn ông đã trở nên tan vỡ.

Không, tôi phải tìm một người đàn ông.

Sex and break with you.” Sau đó cô ấy bật máy tính đăng nhập vào QQ trò chuyện.
Điện thoại của Tiểu Vũ vang lên, cô uể oải trả lời, bên kia chưa kịp nói thì cô đã nói trước: “Nhân Tri, em không còn thời gian và sức lực để đi chơi với anh, hôm khác đi.”
Không cho Nhân Tri nói câu nào đã trực tiếp cúp máy.
Lý Mạn Ni liếc mắt nhìn Tiểu Vũ, vẻ mặt bất mãn, “Nhân Tri thật sự là bạn trai cậu sao? Tớ cảm thấy anh ta như người hầu của cậu là thế nào? Nếu tớ là anh ta đã chia tay với cậu lâu rồi.”
Tiểu Vũ thở dài lãnh đạm nói: “Thật tuyệt.”
Thành Tây nghe những lời của Tiểu Vũ, cô bật dậy, lớn tiếng hỏi: “Tại sao? Cậu không thích anh ấy à?” Lý Mạn Ni và Lâm Huyền Nguyên phóng ánh mắt giết người, Thành Tây nhắm mắt hợp tác tiếp tục giả vờ ngủ.
Đến gần 1 giờ trưa mọi người mới nhìn thấy tia hi vọng.
Lý Mạn Ni đã bắt đầu trang điểm nhưng chỉ tới bước kẻ lông mày.

Thành Tây thay bộ quần áo của Lý Mạn Ni mặc một chiếc áo phông lớn.

Lâm Huyền Nguyên chải một bím tóc và tạo dáng trước gương.
Tiểu Vũ cảm thấy ở đây cô là người bình thường nhất, bởi vì cô quá bình thường nên trong mắt người khác cô mới là người không bình thường.

Cô chọn một chiếc váy suông, chân đi đôi giày đi biển rất nổi tiếng mà Lâm Huyền Nguyên mua với giá rẻ 9, 9 tệ.
Khi đi trên đường, Lâm Huyền Nguyên nhìn thấy rõ ràng chiếc túi xách trên người Tiểu Vũ rõ ràng như chiếc túi của người dì mua hoa quả bên cạnh.

Nhưng ngay cả khi cô nói với Tiểu Vũ thì Tiểu Vũ vẫn không thèm để tâm, không có gì làm cô ấy (Tiểu Vũ) vui vẻ hay phiền muộn.
Bốn cô gái đang đứng hàng ngang với chiếc ô tô đang chạy ngược chiều trên đường, nhìn đèn giao thông ở phía đối diện.

Ngoại trừ Thành Tây ra, các bụng các cô gái đều phát ra âm thanh “cúc cu”.
Lâm Huyền Nguyên liếc mắt nhìn người đi đường, nhàn nhạt nói: “Ôi, xem ra cả thiên hạ đều là thích idol của tớ!”
Không ai để ý đến cô, Lý Mạn Ni đỡ Tiểu Vũ, ánh mắt trôi đi: “Tiểu Vũ, làm ơn xem giúp tớ có phải đang mang giày cao gót không? Sao tớ cảm thấy không đi nổi nữa?”
“Tiểu Vũ?” Tiểu Vũ cũng bối rối, “Tiểu Vũ là ai? Tớ nhớ tớ giống nữ sĩ thời Tống, Thanh Trang là cái gì, Tớ nhớ rõ tớ đã viết cái gì đó người gầy hơn quả dưa chuột..”
Mắt của mọi người nhìn chằm vào Thành Tây, người toát mồ hôi lạnh muốn vồ lên ăn thịt cô.

Tại thời điểm mạng sống đang bị đe dọa đèn xanh đã bật lên.
Thành Tây cảm thấy ông trời thực sự quan tâm mình quá nhiều, vì vậy chỉ vào đèn xanh phấn khích kêu lên: “Đèn xanh rồi! Không sao đi bộ thêm 10 phút nữa thôi! Cố lên các đồng chí!”
Lúc này khát vọng sinh tồn của mọi người đã hoàn toàn đánh bại sự phẫn uất trong lòng, mọi người không hề cảm thấy xấu hổ vì điều đó và nhanh chân chạy thẳng đến nhà hàng.

Nhân viên tiếp đón của nhà hàng từ lâu đã được đào tạo rất tinh mắt, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết ai đói bao lâu rồi.

Nhìn thấy nhiều người chạy vào nhà hàng một cách tuyệt vọng anh ta thậm chí không nói một câu “Chào mừng”.
Lâm Huyền Nguyên, Lý Mạn Ni và Tiểu Vũ chạy thẳng vào nhà hàng, Thành Tây thì lấy ra vé ăn miễn phí trong khi thở hổn hển đưa cho người phục vụ đang choáng váng.
Lúc này mọi người bắt đầu ăn rồi, thịt nướng quá chậm, hải sản cũng không có dọn ra cho nên ba người tụ tập hướng nhà nấu cơm.
“Tính toán sai lầm!” Thành Tây vỗ trán, “Lần này tớ thua rồi..” Trước khi cô ấy thở dài xong, Thành Tây đã nhìn thấy thứ gì đó thậm chí khiến cô ấy vỡ òa–
Nhân Tri và một cô gái không quen biết đang ngồi ở rìa nhà hàng ăn thịt nướng một cách ngọt ngào.
Họ sẽ sớm hôn nhau!
Họ sẽ hôn nhau!
Họ hôn nhau!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.