Tác giả có lời muốn nói:
Để tránh nhầm lẫn quá nhiều nhân vật trong kịch bản, nhân vật sẽ không được đặt tên, chỉ miêu tả quan hệ.
____________________
Sau khi kết thúc một cảnh quay, mọi người nghỉ ngơi một lúc.
Tiểu Viên ngồi một góc để ổn định tâm trạng, đôi mắt không còn đỏ hoe, bộ dạng như đang suy nghĩ.
Khi cảnh quay vừa kết thúc, niềm vui chiến thắng của Trâu Nhất Nhuỵ hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
Thái Quyển lo rằng Tiểu Viên sẽ bị đả kích quá nhiều, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, Viên nhi, anh nghĩ em đã làm rất tốt”.
Tiểu Viên chu môi, đáng thương nói: “Người ta cũng đã dâng tới miệng, nếu em còn ăn không được thì em tệ quá, đúng không?”.
Quá mất mặt.
Mặc dù Hà Thần Ảnh là đàn chị mạnh hơn cô rất nhiều, nhưng cô cũng quá yếu…!Cô chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, đừng nói tới việc muốn học trộm.
”Này…”, Thái Quyển gãi đầu và nói nhỏ với cô: “Em có biết biệt danh của Hà Thần Ảnh là gì không?”.
Tiểu Viên nhìn anh.
”…!Là hổ mặt cười1!”
1.
Tiếu diện hổ: Là một người bênngoài cười nói vui vẻ, còn bên trong thì vô cùng nham hiểm.
Tiểu Viên: “À! Em biết, chị ấy tuổi hổ, cũng thích cười, mà biệt danh này không có ý nghĩa gì khác chứ?”.
Thái Quyển muốn nói lại thôi.
Trên thực tế, anh cũng có thể thấy rằng Tiểu Viên chưa đạt đến trạng thái tốt nhất, và em ấy chưa hoàn toàn bước vào tình huống đó, hoặc em ấy chưa sẵn sàng thì đã bị Hà Thần Ảnh kéo vào.
Diễn xuất không có vấn đề gì, nhưng một người khắt khe như Tiểu Viên chắc chắn sẽ cảm thấy mất mát và thất vọng.
”Diễn chung với mẹ không giống diễn với em gái, em phải đổi cách diễn…” – Cô lẩm bẩm, nhẹ nhàng khép mi.
”Quả nhiên, có em ở đây khác hẳn, chúng ta đỡ rắc rối hơn” – Trần Vân Tú nhướng mày và mỉm cười.
”Đúng vậy, chị Ảnh, chị tới thật tốt!” – Vĩ Gia Bảo cười toe toét, giọng điệu trìu mến.
Hà Thần Ảnh cùng hai người đứng thành hình tam giác, cô cười tủm tỉm liếc nhìn Vĩ Gia Bảo, “Bạn gái của cậu là ai?”.
Khụ, Vĩ Gia Bảo hắng giọng, “Một người đã không phải nữa rồi”.
Người còn lại thì chưa.
Vẻ mặt của Trần Vân Tú có chút kỳ lạ nhưng ông kìm lại không hỏi.
”Chị, chị cảm thấy cô ấy thế nào?” – Vĩ Gia Bảo hất cằm về phía Tiểu Viên.
Hà Thần Ảnh hỏi: “Thế nào là sao? Cậu hỏi về ngoại hình hay diễn xuất?”.
Vĩ Gia Bảo mỉm cười, “Chị nói thử hết đi”.
”Cô bé này chị lần đầu tiên hợp tác, trước kia cũng không biết”
Trần Vân Tú ở bên cạnh bổ sung: “Từng đóng trong phim “Tiểu Văn” của lão Hạ, đứa trẻ này rất có thiên phú”.
Hà Thần Ảnh là một diễn viên, và góc nhìn của chị hơi khác với bọn họ một chút.
Chị đã ở trong ngành nhiều năm, đã làm việc với rất nhiều người, kể cả những người trẻ tuổi, đến nay chỉ có thể nói là không tệ.
Bộ dạng háo hức muốn chứng tỏ thực lực của bản thân, giống như một con mèo nhỏ đang quơ móng vuốt.
”Sau này nhìn lại đi, còn quá sớm để nói”
Vĩ Gia Bảo nghe họ chỉ bình luận về diễn xuất, ánh mắt anh ta lướt qua và nói: “Em cảm thấy vẻ ngoài của cô ấy trái lại…!rất có hương vị”.
Anh ta cảm thấy mình chưa tìm được từ thích hợp để mô tả nó.
Hà Thần Ảnh liếc nhìn anh ta rồi theo hướng của anh ta nhìn qua.
Ánh nắng vừa vặn điểm một ít lên vầng trán trắng như tuyết của cô gái, phản chiếu lại những sợi lông tơ.
Cô lặng lẽ ngồi, mắt cụp xuống trầm ngâm, người trợ lý bên cạnh cũng trầm mặc, sợ làm phiền cô.
Khung cảnh này có vẻ đẹp của tĩnh vật.
Ngay khi Hà Thần Ảnh muốn thu hồi ánh nhìn, cô gái nhướng mi và ngẩng đầu lên, dường như đang chắc chắn điều gì đó.
Vì ở quá xa, chị không thể nhìn thấy những biểu cảm nhỏ, nhưng có thể cảm thấy toàn bộ khuôn mặt của cô bé như sáng bừng lên, với một đôi mắt sáng ngời.
Sự tĩnh lặng và chuyển động là những cảm giác khác nhau, và chúng cũng có những mỹ cảm khác nhau.
Ánh mắt của Hà Thần Ảnh dừng lại trên không trung một lúc, sau đó duỗi tay ra, hơi ngửa đầu ra sau, kéo dãn cơ thể, “Được rồi, quay phim thôi”.
”Con gái, hiện tại chỉ có con mới có thể cứu em con, tình huống này không thể kéo dài hơn nữa, đây là biện pháp cuối cùng”.
Hà Thần Ảnh đứng, Hướng Tiểu Viên cũng đứng, Trâu Nhất Nhuỵ thì đang ngồi, lông mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, và cô ta đưa tay lên nắm lấy tay của Hà Thần Ảnh.
Hà Thần Ảnh vẫn nhìn Hướng Tiểu Viên, và vô thức kéo tay Trâu Nhất Nhuỵ lại.
Giống như được gợi ý, Trâu Nhất Nhuỵ nắm chặt tay hơn, tìm kiếm an ủi.
Hà Thần Ảnh không thể không nghiêng sang bên, lùi về sau một chút và để Trâu Nhất Nhuỵ dựa vào.
Hai người có cảm giác hỗ trợ nhau và tạo thành một thể.
Không thể không nói chỉ cần Trâu Nhất Nhuỵ có Hà Thần Ảnh diễn cùng, sẽ phát huy diễn xuất tối đa.
Hà Thần Ảnh thực sự rất giỏi trong việc dẫn dắt diễn xuất.
Ánh mắt của Hướng Tiểu Viên quét qua bọn họ, môi cô kéo lên, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”.
Vai Hà Thần Ảnh ngay lập tức sụp xuống rồi lại đứng thẳng, giọng nói khàn khàn: “Nếu thận của mẹ phù hợp thì mẹ đã không nhờ đến con”.
“Nếu bà thật sự phù hợp, bà sẽ không đi tìm tôi sao?” – Đôi mắt của Hướng Tiểu Viên trống rỗng, không phải vô thần, mà là một loại bi thương cùng chua xót, nhìn như trống rỗng, nhìn như bình tĩnh, thực tế là bất an, ẩn nhẫn và che giấu.
Cứ nghĩ mình đã vun đắp được chút tình cảm với mẹ, sau này cũng sẽ ở bên cạnh bà, được bà yêu thương.
Vì thế hai mẹ con phải cố gắng hòa thuận mà sống, xóa bỏ những xa lạ trước kia.
Hoá ra chân tướng chính là muốn cô hiến thận cho em gái?
Lấy máu của cô đi xét nghiệm lúc nào vậy?
Ồ, là lần đầu tiên gặp lại nhau sao? Nói muốn kiểm tra tổng quát cho cô, mang cô đến bệnh viện để khám sức khỏe, rồi đem đi xét nghiệm đúng không?
Đôi mắt của Hướng Tiểu Viên buồn bã, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười kỳ lạ, đầu hơi lùi về phía sau xem xét.
Trong mắt có gì đó bi thương, nhưng khóe miệng lại mỉm cười mỉa mai, có phải đang chế nhạo chính mẹ đẻ và em gái của mình không? Hay đang chế giễu số phận của chính mình? Cuộc sống đã bị huỷ hoại này, một chút hy vọng và hạnh phúc cũng không dành cho cô! Keo kiệt như vậy! Tàn nhẫn như vậy! Động tác này, ánh mắt này, là phẫn nộ, là tức giận hừng hực.
Bà nói cho rõ! Bà không có ý định tìm tôi sao! Tìm tôi chỉ vì tôi là hy vọng cuối cùng cho con gái của bà thôi sao!!!
Nếu bạn muốn nhập vai, trước tiên bạn phải là cô ấy.
Và hãy chắc chắn rằng bạn là cô ấy!
Đây là niềm tin mà diễn viên phải có! Đây là điều cần thiết trong diễn xuất nếu muốn người khác bị thuyết phục và đồng cảm.
Viên nhi lần này khác hẳn!
Không chỉ Thái Quyển mà tất cả nhân viên có mặt đều nhận thấy điều đó.
Phim trường vô cùng yên tĩnh, lúc này đang tiến vào tâm trạng của cô con gái lớn!
Đúng vậy! Nói cho rõ! Rốt cuộc là có phải hay không?
Tâm trạng Hà Thần Ảnh âm thầm chuyển động, hả?
Với lời buộc tội này người mẹ nào có thể chịu được, Hà Thần Ảnh môi run run, một giây sau mới cố nén xúc động, lẩm bẩm: “Đương nhiên không phải, mẹ, mẹ có đi tìm con, mẹ đã tìm rất lâu…”.
Cả cơ thể của bà đều mềm nhũn, như không đứng vững được nữa, “Mẹ đã tìm rất nhiều nơi…!Mẹ đã đi tìm…”.
Dòng này cứ ngắt quãng và lặp đi lặp lại, tựa hồ không dám nói rõ ràng, nhưng thật sự là không rõ ràng, qua bao nhiêu hy vọng có bao nhiêu thất vọng, về sau bà không tìm nữa, chịu không nổi.
Lại sau này, bà có một đứa con mới sinh, trong vô thức chuyển trọng tâm qua đứa bé đó.
Bà muốn tiếp tục tìm kiếm, nhưng là…!
Không dám, có lẽ bà không muốn đặt quá nhiều hy vọng.
Đúng vậy, bà tự nhủ rằng đây là lý do chứ không phải bà không muốn tìm ra con gái lớn.
”Mẹ…”.
Hà Thần Ảnh dường như không thể nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn ra, thân thể lảo đảo, bà cúi đầu, che môi, hai vai run rẩy.
Rốt cuộc là mắc nợ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Ôi…!khó quá!!
Quần chúng bên ngoài nhíu mày nhìn người mẹ.
Bà ta cũng khổ lắm! Bà ta cũng không muốn như vậy! Bà ta đã cố gắng hết sức!
Trâu Nhất Nhuỵ sững sờ, hai người này đang diễn sao? Wow! Thật sự không phải trở thành nhân vật luôn chứ?
Chờ đã, cô cũng đang ở trong máy quay!
Trâu Nhất Nhuỵ có chút luống cuống, nhịp điệu hỗn loạn, vậy mà vẻ mặt bối rối ấy lại phù hợp hoàn cảnh.
Lúc này, lòng bàn tay bị bóp nhẹ, cô kịp thời phản ứng, cũng khóc to lên: “Mẹ!”.
Dù sao chỉ cần khóc theo là được rồi!
Hướng Tiểu Viên vẫn đứng thẳng, ý cười trên khóe môi cũng thu lại, trong mắt dần dần hiện ra nước mắt, chậm rãi lan ra, tâm trạng buồn bã bao trùm lấy cô.
”Tôi đã hỏi qua bác sĩ.
Cô ta được ghép thận, nếu không có phản ứng đào thải thì cơ hội sống sót rất cao.
Còn tôi thì mất một bên thận, nếu có biến chứng, không thể sống được.
Tôi sợ chết.
Tôi còn muốn sống.
Chuyện này cũng không được sao?”
”Mẹ ơi, hay là quên đi, con không muốn thận của chị, con không muốn!” – May mắn thay, Trâu Nhất Nhuỵ vẫn nhớ lời thoại, kéo cánh tay Hà Thần Ảnh và hô lên.
”Mẹ biết con đang trách mẹ nhưng em gái con vô tội.
Mang thai con bé là niềm vui bất ngờ, mẹ vốn không muốn sinh thêm nữa bởi vì tuổi mẹ đã lớn, thân thể cũng không tốt…!Con bé sinh non nên từ nhỏ cơ thể ốm yếu, đều do mẹ không chăm sóc tốt cho nó, sau này bố nó mất, mẹ cũng chỉ còn nó thôi.
Mẹ không còn cách nào trốn tránh được nữa, mẹ càng phải chăm sóc thật tốt cho con bé…”
Bên trọng bên khinh, bà ta chắc chắn phải mắc nợ một đứa.
Hà Thần Ảnh tràn đầy cảm xúc, kiềm chế đau khổ và ngoan cường.
Lời thoại của chị rất rõ ràng, từng chữ từng chữ, cố ý che giấu sự bình tĩnh nhưng không thể che giấu, vì muốn thuyết phục con gái, nên chẳng khác nào lấy dao cạo lại vết sẹo đã đóng vảy.
Dù mắt bà ta đã rưng rưng và cả người run rẩy, bà ta vẫn nắm chặt tay đứa con gái nhỏ của mình, nhìn đứa con gái lớn van xin.
Thực sự bất công cũng thực sự khó xử.
Trong căn phòng khách ngăn nắp, ba người phụ nữ đang phải vật lộn giữa tình cảm gia đình, đan xen giữa sự bảo hộ và ruồng bỏ.
Nhân vật chính là Hà Thần Ảnh, diễn xuất của chị đã hút chặt tâm trí khán giả, và hoàn toàn đưa khán giả vào nội tâm của mình, đấu tranh và rối rắm cùng nhau.
Một bên cảm thấy rằng người mẹ thật ích kỷ, một bên lại cảm thấy bà ta thực sự cũng không dễ dàng gì.
Cảnh này đẹp quá, vẽ ra ranh giới đối lập giữa hai người.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về Hướng Tiểu Viên, chờ xem cô ấy diễn như thế nào.
Hướng Tiểu Viên cảm thấy áp lực chưa từng có.
Đây là cuộc giao tiếp cưỡng ép, mặt đối mặt.
Mặc dù bề ngoài là người mẹ cầu xin cô con gái lớn, mặc dù diễn xuất của Hà Thần Ảnh khá “yếu” nhưng cơ mặt của chị từng chút co rúm lại, trong mắt có sự khao khát với những giọt nước mắt long lanh, âm thầm và dày đặc, trói buộc cô.
Cô cảm thấy không khí dường như bị hút đi…!
”Bùm!”.
Hà Thần Ảnh bất ngờ quỳ xuống đất, thậm chí còn đem Trâu Nhất Nhuỵ bổ nhào xuống đất, “Đứa nhỏ! Cầu xin con!”.
Hướng Tiểu Viên sắc mặt tái nhợt, phản xạ có điều kiện hơi lảo đảo về phía sau.
Hà Thần Ảnh không đợi cô có thêm phản ứng, bà ta kéo Trâu Nhất Nhuỵ đang bối rối cúi mặt xuống, “Đứa nhỏ, mẹ và em gái con cầu xin con! Là mẹ có lỗi với con, em gái con vô tội, cầu xin con…!Con bé là em gái ruột của con…”.
Lúc này, bà ta ngẩng mặt lên, máy ảnh quay cận cảnh, lệ rơi đầy mặt, “Con là chị gái duy nhất của con bé, chẳng lẽ con có thể trơ mắt nhìn người thân của mình chết trước mặt mình hay sao?…”.
Trâu Nhất Nhuỵ nghĩ cũng không thể ngăn cản mẹ, liền khóc lôi kéo, “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng như vậy, không sao đâu, con…”.
Cô ta quên lời, mà cũng không quan trọng, lúc này cô ta đang khóc.
Hai mẹ con quỳ gối, ôm nhau khóc lóc thảm thiết.
”Mẹ…”
”Đứa bé đáng thương…”
Cái gì gọi là dao mềm giết người2? Chính là đây!
Cái gì gọi là thao túng cảm xúc3? Cũng chính là đây!
2.
Dao mềm giết người: Là một phép ẩn dụ cho việc vô tình làm hại, bào mòn và tra tấn một người.
Nó được dùng với ý nghĩa châm biếm.
3.
Thao túng cảm xúc (Emotional Blackmail): Là khái niệm mà nhà tâm lý học nổi tiếng Susan Forward đã đưa ra trong cuốn sách cùng tên “Thao túng cảm xúc” thường xuất hiện trong các mối quan hệ giữa con người với con người: giữa bố mẹ con cái, vợ chồng, bạn bè, đồng nghiệp, cấp trên và cấp dưới, v.v…!Kẻ thao túng cảm xúc có thể vô tình hay cố ý sử dụng các biện pháp “thao túng” trực tiếp hoặc gián tiếp như yêu cầu, đe dọa, gây áp lực, chiến tranh lạnh, v.v…, khiến người bị thao túng sản sinh các loại cảm xúc tiêu cực, ví dụ như cảm giác thất bại, cảm giác tội lỗi, sợ hãi…!Những cảm giác này sẽ nhen nhóm trong lòng họ, khiến cho họ bất an và lo sợ.
Vì vậy, để xoa dịu chúng, người bị thao túng sẽ phải thuận theo yêu cầu của đối phương, lâu dần sẽ hình thành một vòng luẩn quẩn.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều cảm thấy đau khổ và nghẹn ngào, như thể đang bị một ngọn núi lớn đè nén.
Từ kiểm soát từng bước ban đầu cho đến màn biểu diễn bùng nổ cuối cùng, mọi bước đều nằm trong kế hoạch của Hà Thần Ảnh.
Nhìn vào như một màn biểu diễn nhẹ nhàng nhưng nó đã được tính toán kỹ lưỡng, chỉ chờ bạn thả lỏng cảnh giác, sẽ há to mồm nuốt chửng lấy bạn, một mảnh vụn cũng không còn.
Đây là ý nghĩa thực sự của biệt danh “Hổ mặt cười”! Thái Quyển nắm chặt tay, không đành lòng đưa mắt nhìn, tim đau nhói.
Kiểm soát hiện trường, cảm xúc khuếch đại, tiết tấu của toàn bộ cảnh quay hoàn toàn nắm trong tay..