Năm mới trôi qua thật nhanh, đến đêm Rằm tháng Giêng, lần đầu tiên Hướng Chi Thạch để Tiểu Viên đi theo anh ra ngoài.
“Em lựa đồ trang trọng hơn nhé”
Tiểu Viên gật đầu và thay một chiếc váy đen dài đến đầu gối với đường viền cổ đặc biệt, phía trước hình vòng cung cao và phía sau lưng hình chữ V, phô ra sự mảnh mai và tinh tế của đường cong sau gáy và xương bả vai lúc ẩn lúc hiện.
Cô nhìn vào gương và cầm cọ trang điểm đặt lên mặt mình, chuẩn bị vung vẩy.
“Trời ạ, dừng lại! Đồ kỹ thuật tệ hại này! Để anh làm cho!” – Thái Quyển cầm túi mỹ phẩm theo và bảo cô ngồi xuống.
Tiểu Viên xấu hổ ngồi xuống, “Cũng, cũng đâu tệ lắm ~”.
Thái Quyển phớt lờ cô và hỏi Hướng Chi Thạch: “Anh ơi, có thể trang điểm mắt cầu kỳ được không?”.
Đã lâu rồi không có hoá trang cho cô, hôm nay hiếm khi ăn mặc nghiêm túc, Thái Quyển rất ngứa nghề.
Hướng Chi Thạch, một người đàn ông thẳng tính không biết trang điểm, gật đầu, “Em quyết định đi”.
“Oke!”
“Trang điểm từ dưới lên trên” – Thái Quyển quen thuộc mà mở một hộp phấn phủ và chấm lên hai bên cánh mũi của Tiểu Viên.
Sau đó, nâng mặt của cô lên và trang điểm mắt.
“Mi mắt và mắt của em đặc biệt thích hợp để trang điểm mắt, bất kỳ màu phấn mắt nào cũng có thể kiểm soát được”.
Đầu tiên, anh sử dụng tông màu đất làm lớp lót rồi đánh một lớp màu tím nhạt với một chút tông xám, sau đó tán ra và thêm một chút nhũ kim tuyến.
“Điểm nhấn là đây” – Anh lấy ra bút kẻ mắt và vẽ hai mũi tên nhỏ ở đuôi mắt đến gần đuôi lông mày.
Mascara chuốt mi, Tiểu Viên hé mắt, trang điểm theo kiểu mắt mèo đã hoàn thành.
Nhẹ nhàng và đáng yêu, giữa hàng mi dài đang rung rinh có một sức quyến rũ khó tả.
“Wow!” – Hướng Chi Thạch không khỏi tán thưởng.
“Vẫn chưa xong đâu”
Tóc của Tiểu Viên che mất vành tai, vì vậy anh chọn một chiếc kẹp tóc nhỏ bằng ngọc trai và kẹp lấy tóc mai của cô để vành tai hơi lộ ra.
Sau đó, dùng phấn má hồng đánh lên cánh mũi và lướt nhẹ qua vành tai để lại một ít phấn.
Vẻ nữ tính trang nghiêm và thanh lịch cùng với một chút e thẹn của thiếu nữ.
“Wow ~”, Hướng Chi Thạch kinh ngạc, “Đẹp quá”.
Tiểu Viên đứng dậy, quay người lại, nhìn mình trong gương và cảm thấy mới lạ, “Wow, nhìn em đẹp quá vậy?”.
Thái Quyển: “…”.
Đây chẳng qua giống trang phục dùng để trợ giúp mà thôi, hai anh em này không biết gì về nhan sắc của bản thân mình cả.
Nhìn vào gương thì thấy hai người đều cao ráo, chân dài, mặt mũi trông cũng giống nhau, em gái thì xinh đẹp quyến rũ còn anh trai thì đẹp trai ngời ngời.
Chỉ có anh là đầu tròn, mặt tròn và thân cũng tròn, giống như một củ khoai tây tròn!
Người so với người sao lại khác biệt như vậy! Quá đau lòng!
Anh đến tủ giày của Tiểu Viên để chọn giày.
“Thái Quyển, đừng chọn giày cao quá, em không mang được!” – Tiểu Viên hô lên.
“Biết rồi”, anh lấy một đôi giày búp bê bằng nhung đen, “Nhưng em vẫn phải học cách đi giày cao gót”.
Có sao nữ nào không đi giày cao gót đâu?
Mà anh cũng không thể chọn cao hơn.
Giày của Tiểu Viên rất ít và đa số là giày thể thao.
Khi có nhiều tiền hơn, phải mua một đôi giày hàng hiệu mới được.
Hoặc khi Tiểu Viên nổi tiếng, sẽ có nhãn hàng sẵn sàng tài trợ cho họ…!
Anh tin chắc rằng sẽ có một ngày như vậy!
Khách sạn năm sao Quý Đảo của thành phố Thân được xây dựng ở ven sông vô cùng sang trọng.
Tiết trời mùa xuân se lạnh, thành phố Thân trong hoàng hôn sâu thẳm rực rỡ ánh đèn và màn đêm vô cùng quyến rũ.
Hướng Chi Thạch gọi một chiếc xe hàng hiệu, vừa đến cửa khách sạn, đứa bé giữ cửa đã nhanh chóng bước tới mở cửa cho họ và bảo vệ đi tới chào đón họ.
Bên trong xe có mở hệ thống sưởi rất ấm, vừa bước xuống xe đã cảm thấy hơi lạnh, Tiểu Viên khoác lên người chiếc áo vest đen, khoác tay anh trai bước vào cửa.
Người quản lý đại sảnh mỉm cười và chào hỏi, “Anh Hướng và cô Hướng phải không? Xin mời đi cùng tôi”.
Anh ta dẫn họ vào trong.
Một tay Tiểu Viên cầm chiếc túi xách Chanel duy nhất của cô, tay kia khoác tay Hướng Chi Thạch, đôi mắt nhìn quanh không để lộ dấu vết, “Anh hai, làm sao anh ta biết anh vậy?”.
Hướng Chi Thạch nhẹ nhàng nói, “Khách quen của khách sạn này đều là người trong giới kinh doanh, anh đã đến đây vài lần rồi nên không phải là gương mặt xa lạ”.
“Nhưng mà anh ta nhớ được anh cũng quá lợi hại” – Tiểu Viên ngạc nhiên.
Hướng Chi Thạch khẽ mỉm cười, “Đây cũng là một trong những khách sạn trực thuộc “Tập đoàn Đồng Hoa”.
Và một trong những yêu cầu cơ bản của một khách sạn năm sao là phải làm cho khách hàng cảm thấy như đang ở nhà”.
“Lại là Đồng Hoa…” – Hướng Tiểu Viên thì thầm.
Khi họ đến khu vực thang máy, quản lý đại sảnh và nhân viên đón khách trực tiếp dẫn họ vào một thang máy và ấn nút thang máy.
Tiểu Viên quét mắt một vòng.
Tổng cộng có mười thang máy chở khách.
Cô đoán là mỗi thang máy đi đến một tầng khác nhau.
Có một thang máy đặc biệt, ở trước cửa có một nhân viên mặc đồng phục đang đứng, một anh chàng đẹp trai.
Lúc này thang máy tới, quản lý đại sảnh hơi cúi đầu chào, nhân viên đón khách đưa họ vào thang máy.
“Anh hai, chúng ta đi gặp ai vậy?” – Tiểu Viên tò mò hỏi.
“Gặp một vài nhà sản xuất và nhà đầu tư”, Hướng Chi Thạch vỗ tay cô, “Chỉ cần chào hỏi và trò chuyện vài câu là được.
Sau đó em có thể tự đi dạo”.
Khách sạn năm sao đều có nơi nghỉ ngơi và giải trí, cô sẽ không cảm thấy nhàm chán.
“Vâng ạ” – Cô ngoan ngoãn đáp.
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài xã giao với anh trai, trong lòng có chút không thoải mái nhưng ngoài mặt không thể nhìn ra.
Cô đang vào vai một cô em gái lễ phép và thùy mị, đi theo anh trai.
Điều khiến cô ngạc nhiên là Hướng Chi Thạch rất thoải mái và hòa thuận với những người được gọi là ông trùm giới giải trí này.
Một lúc sau, cô lấy cớ đi ra ngoài.
Sảnh tiệc ở lầu một rất sôi động, hình như có tiệc tùng gì đó, cô đi tới.
Nhân viên phục vụ ở cửa nhìn thấy cô mặc váy liền mở cửa cho cô.
Tiểu Viên xua tay, xoay người quay lại bước đi.
Bên cạnh có một tòa hoa viên nhỏ, cũng không có người, vừa bước vào đã thấy cửa sổ kính từ sàn đến trần và hướng ra cảnh sông…!
Tiểu Viên quên mang theo áo khoác nên cũng không đi xa, lấy trong túi xách ra một viên kẹo dừa, ngồi xuống và kiểm tra điện thoại.
Chơi được một lúc thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
“…!Vâng, chị ơi, em chưa về được.
Đây không phải chỉ là dự tiệc mà còn về cuốn sách “Tuý Tiêu Dao1″…!Vâng, chính là cuốn đã được mua…!Tất nhiên, em muốn làm biên kịch rồi, em không muốn người khác làm loạn sách của em!”
1.
Tuý: say mê.
Tiêu dao: ung dung tự tại.
Ánh đèn trong hoa viên không mờ, cô nhìn thấy người tới có lẽ chưa đến 30 tuổi, tuổi trẻ đẹp trai, với một đôi mắt đào hoa vô cùng sâu thẳm, không có lưu manh mà thay vào đó là tia nắng ấm ấp của một thiếu niên mới lớn.
Anh ta đang nghe điện thoại và nhìn thấy cô thì ngẩn ra.
Tiểu Viên chớp mắt.
Anh ta liếc nhìn cô vài lần, vẫy tay và mỉm cười, xem như chào hỏi.
Anh ta tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Phải rồi, chị ơi, Đường Đường ngủ rồi à? Ồ, Đường Trù đang ở với con bé à, vậy được rồi…”.
“Khoan đã, đừng cúp máy…!Em đã nhớ ra một chuyện…!Lần trước tã lót em mua cho Đường Đường có thấm tốt không?”
Không biết đối phương nói gì, vẻ mặt anh ta cứng đờ, sờ sờ mũi rồi xấu hổ nói: “À, học tiểu học rồi nên không cần tã lót sao…!làm sao em biết được…”.
“Được rồi, được rồi, em sẽ trở lại thành phố Dương và đến chơi với Đường Đường, vâng, vâng, không làm phiền gia đình ba người nữa! Em có thật sự là cậu không vậy?”
“Cúp đây, Bye!”
Người đàn ông cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi rồi nhìn về phía Tiểu Viên, “Hi!”.
Giống như rất quen thuộc.
Tiểu Viên cũng gật đầu chào và mỉm cười.
Cô đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã, đợi đã”, người tới đánh giá cô, với ánh mắt ngạc nhiên không che giấu được, “Xin lỗi, tôi muốn hỏi cô một câu, cô có phải là diễn viên không?”.
Ánh mắt anh ta đơn thuần trong sáng, không có cảm giác thô tục, khi đến gần còn có mùi nước hoa Eau de Cologne2 nhàn nhạt.
Tiểu Viên đáp: “Xem như vậy đi”.
Thấy cô thừa nhận, ánh mắt anh ta sáng lên, “Xin chào, tôi tên là Thi Hải, có thể cho tôi xin danh thiếp của cô được không?”
…!
“Các tác giả đều rất kỳ quái như vậy sao?” – Hướng Tiểu Viên bước ra khỏi hoa viên và lên mạng tìm kiếm “Thương Hải Nhất Túc3”.
3.
Thương hải nhất túc: Nghĩa là một giọt nước trong biển cả.
“Ồ, thật sự là đại thần”
Cũng không phải là một đại thần bình thường.
Anh ta là một đại văn hào cấp bạch kim của hongxiu.com4, và các tác phẩm của anh ta chủ yếu là đề tài võ hiệp và giả tưởng.
Hai cuốn sách trước đây của anh ta đã được chuyển thể thành phim và đạt được thành công lớn.
Rất nhiều diễn viên trẻ trở nên nổi tiếng và nhiều diễn viên lớn tuổi cũng được chú ý hơn nhờ kịch bản của anh ta.
Trước giờ cô chỉ muốn đóng phim điện ảnh và không mấy để ý đến phim truyền hình nên không biết những thông tin này.
Cô bấm vào Douban để xem đội hình của hai bộ phim truyền hình này, trên chuyên mục biên kịch có bút danh của anh ta.
Anh ta có vẻ rất hứng thú với cô, kéo cô lại và nói chuyện hồi lâu, sau đó hỏi xin danh thiếp của cô và nói rằng nếu có vai diễn thích hợp, anh ta muốn cô đi thử vai.
Vừa rồi cô cũng bán tín bán nghi, trong túi nhỏ có danh thiếp của Hướng Chi Thạch nên đưa cho anh ta một cái.
Hiện tại tài nguyên của cô đã bị phong tỏa, cho nên cô cũng không quá hi vọng.
Đang suy nghĩ, chợt có một người nhìn hơi quen mắt nhảy vào tầm mắt của cô.
Là Vương Tập.
Chàng trai trẻ tuổi có dáng người như siêu mẫu, nước da trắng ngần, sơ mi trắng dưới áo vest đen không cài cúc, trong người có một loại hormon nam giới giữa thanh niên và trưởng thành.
Anh ta đi theo sau một phụ nữ mặc một bộ vest cao cấp với mái tóc và trang điểm tinh tế, cả hai cùng rẽ vào một phòng nghỉ khác.
Tiểu Viên không do dự mà trực tiếp đi theo.
Hai người không đi vào mà đứng ở sảnh bên cạnh nói chuyện.
Tiểu Viên không dám đến quá gần, vì vậy cô lặng lẽ quan sát dưới tán cây xanh bên cạnh, một cây dừa cảnh cao hơn cô một chút.
Người phụ nữ có chiều cao trung bình, đi giày cao gót, tóc chải ngược trông rất gọn gàng.
“Người ta nói Vương Tập là người tình của Vĩ Trang” – Cô nhớ đến những lời buôn chuyện mà Lục Tĩnh Niên đã nói với cô.
Vương Tập ở đây? Vậy người kế bên là Vĩ Trang trong truyền thuyết?
Nói như thế nào nhỉ? Cảm thấy hơi bình thường và không giống Vĩ Gia Bảo.
“Trợ lý Cao, tôi muốn nhờ chị thu xếp cho tôi với tổng giám đốc Vĩ gặp mặt” – Vương Tập biết mình quá cao, lúc này đang cầu người nên không đứng thẳng dậy, còn giọng điệu của anh ta cũng rất chân thành.
“Anh Vương, theo tôi biết, tổng giám đốc Vĩ không có ý định gặp anh” – Trợ lý Cao cười chuyên nghiệp.
“Trợ lý Cao”, Vương Tập không muốn từ bỏ, “Tổng giám đốc Vĩ chỉ mới gặp tôi một lần”.
Thực tế là chỉ có năm phút.
Không, không biết đã được năm phút chưa?
Vương Tập nghĩ đến đêm đó, cơ hội từ trên trời rơi xuống, anh còn không biết người bên kia là ai, chỉ được quản lý thông báo đi đến một phòng tổng thống.
Anh đi tắm, tẩy rửa rất cẩn thận và sạch sẽ rồi thay đồ ngủ.
Đồ ngủ được đặt may riêng, toàn bộ đều là lụa, thoang thoảng hương thơm cao cấp.
Anh hồi hộp chờ rất lâu nhưng đối phương mãi vẫn chưa đến.
Anh nhìn vào gương và nghĩ về những gì người đại diện đã nói với anh, “Hãy làm tất cả những gì cậu có thể để làm hài lòng người đó.
Chỉ cần người đó có ý, cậu không phải lo lắng về bất cứ điều gì, cái gì cũng sẽ có”.
Lời nói của người đại diện không thể che giấu được sự kích động khiến cho lòng anh cũng sôi trào.
Anh bước đến tấm gương cao từ trần đến sàn nhìn mình dưới lớp đồ ngủ, bình thường anh rất tự tin vào tướng mạo của mình, nhưng ngay lúc này, anh trở nên bất an.
Tóc có dài quá không, râu có vẻ hơi dài, và hình dáng của cơ bụng có vẻ không đủ đẹp.
Vừa lúc đó, có người bước vào phòng.
Anh nhìn ra cửa.
Dưới ánh đèn pha lê, một người phụ nữ đứng đó.
Chị ta mặc một bộ vest nam màu đen, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt đen huyền, khóe môi hơi nhếch lên, cảm giác như xem thường mọi thứ.
Đầu óc của Vương Tập hoàn toàn trống rỗng và hơi thở của anh như ngừng lại.
Chị ta đang nhìn anh, nhưng dường như không nhìn anh, chị ta không đi qua mà chỉ đứng đó.
Vương Tập sững sờ hồi lâu rồi mới vội vàng đi lên, “Ngài, ngài…”.
Thậm chí anh không thể nói ra được những từ ngữ cơ bản.
Không đợi anh nói chuyện, người phụ nữ đó đã xoay đi.
Khí thế của chị ta quá mạnh, Vương Tập do dự không dám đuổi theo, chỉ có thể nhìn đôi chân vô cùng thon dài bao quanh bởi chiếc quần tây đen đi xa dần.
Mười phút sau, trợ lý Cao đi vào và cho anh một “Hợp đồng bí mật”.
Trong hợp đồng có viết, chỉ cần anh không nói tối nay xảy ra chuyện gì thì anh sẽ có hai tài nguyên điện ảnh và truyền hình đầu tư tầm trung, anh không có quyền lựa chọn tài nguyên, chỉ có quyền nhận chúng.
Anh đã ký.
Sau đó, một nhà sản xuất phim truyền hình tìm đến cửa.
Bổ sung thêm:
2.
Eau de Cologne là loại nước hoa có nồng độ thấp, chứa khoảng 2-5% tinh dầu thơm, thời gian giữ mùi cũng không cao nên không được nhiều người trưởng thành lựa chọn.
Thế nhưng đây lại là dòng hương thơm tinh tế, mát mẻ và nhẹ nhàng, sẽ thích hợp cho những ai đã có sẵn mùi thơm của cơ thể và chỉ cần điểm chút hương nhẹ nhàng thanh thoát nữa mà thôi.
4.
Được thành lập vào tháng 8 năm 1999, hongxin.com (Hồng Tụ Thiêm Hương) là một trong những nhà khai thác bản quyền kỹ thuật số hàng đầu thế giới về văn học phụ nữ và là thương hiệu số một Trung Quốc về sách của phụ nữ.
Hongxin.com cung cấp cho hơn 2,4 triệu người dùng đã đăng ký dịch vụ viết và đọc chất lượng cao bao gồm tiểu thuyết, văn xuôi, tạp văn, thơ ca, lời bài hát, kịch, nhật ký và các thể loại khác, đồng thời chiếm vị trí cao trong lĩnh vực sáng tác và xuất bản văn học dành cho phụ nữ như tiểu thuyết lãng mạn và công sở.
Trang web có tổng cộng hơn 1,92 triệu tác phẩm (bài báo) gốc dài và ngắn, với lượng truy cập trang hàng ngày là hơn 56 triệu lần..