Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 8 - Chương 11: Chúng ta về nhà đi (Đại kết cục)



“Lão đại, chúng ta cũng trở về đi.”

Ánh mặt trời rải vào, Tiểu Vũ nhìn phương hướng bọn người Tiểu Thôi biến mất, chợt mở miệng nói ra những lời này.

Lưu Quang có chút kinh ngạc, hếch mày lên nghi ngờ nói: “Trở về? Hiện tại?
Không phải nàng vẫn luôn kêu la nói muốn ra ngoài chơi, tại sao lại quay về? Không phải nàng sợ sau khi trở về lão già sắp chết lại tìm chúng ta gây phiền toái?”

Hắc hắc, Tiểu Vũ nhếch miệng cười một tiếng: “Ông ấy không dám!”

Ô? Nghe ba chữ này, ngược lại Lưu Quang rất hăng hái: “Ông ấy không dám??
Nhưng ông ấy là Thiên đế, thế gian này cũng chưa có chuyện ông không dám làm.”

Tiểu Vũ liếc nhìn ánh mắt không tin của Lưu Quang, cũng lười cùng hắn nói nhảm. Trực tiếp kéo tay Lưu Quang che ở bụng của mình.

“Có nghe qua một câu nói, trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất chưa!
Thiếp cũng không tin hắn dám làm gì phụ nữ có thai như thiếp!”

… Phụ nữ có thai?

Nụ cười Lưu Quang cứng ngắc ở trên mặt, bình thường phản ứng cực kỳ nhanh nhưng chính hắn vào thời khắc này hoàn toàn bối rối.

Tiểu Vũ thấy Lưu Quang có chút lâm vào trạng thái hóa đá, trong lòng nhất thời nổi lên vui mừng.

“Này! Làm gì mà không nói lời nào? Không muốn có đứa bé này, thiếp đi phá là được! Dù sao bệnh viện cũng gần đây.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, người hóa đá trong nháy mắt từ tảng đá bật đi ra.

“Đùa gì thế! Hài tử của ta nàng cũng dám phá! Nàng… nàng… nàng… khi nào thì phát hiện mang thai?”

Tiểu Vũ xem thường nhún nhún vai: “Mấy ngày trước khi ở bệnh viện, thiếp cảm thấy thân thể có chút không thoải mái liền hiện nguyên hình đi làm kiểm tra. Sau đó bác sĩ liền chúc mừng thiếp.”

Lưu Quang hoàn toàn không nói gì, lôi kéo tay Tiểu Vũ đi về phía trước.

“Đi đâu?” Tiểu Vũ không hiểu, lên tiếng hỏi.

“Trở về! Bây giờ nàng là phụ nữ có thai, không thể chạy loạn khắp nơi. Cũng
nên nói với nương, để người tạm thời cũng đừng rời đi. Lưu lại chăm sóc
nàng. Nếu nàng cảm thấy nhàm chán, ta có thể đi Thiên giới bảo Bạch
Nhược xuống chơi cùng nàng. Còn nữa…, Tiểu Cẩn tu luyện cũng không tệ
lắm, có thể đi ra ngoài thời gian dài cùng nàng nói chuyện phiếm.”

Lưu Quang một đường nói lảm nhảm, Tiểu Vũ sau lưng hắn cười tươi tắn. Đây
chính là nam nhân của nàng, vô luận lúc nào cũng thay nàng đem toàn bộ
chuyện tình suy tính tốt nhất, chăm sóc tốt nhất. Sợ nàng trở về sẽ cảm
thấy nhàm chán, lập tức liền nghĩ đến Bạch Nhược cùng Tiểu Cẩn.

“Đúng rồi! Lão Đại, chàng họ Lưu đúng không?” Tiểu Vũ chợt nghĩ tới điều gì, mở miệng hỏi.

Lưu Quang không kịp phản ứng, thật lâu mới nói: “… Sao lại hỏi như thế?”

“Bởi vì phụ thân của chàng gọi là Cô Diễm, còn chàng lại gọi là Lưu Quang. Ai biết chàng rốt cục họ gì.”

Lưu Quang bất đắc dĩ mà lắc đầu, giải thích: “Thiên giới không có dòng họ.
Hơn nữa đối với tên mà nói, đều chỉ cho rằng đó là danh hiệu mà thôi.
Nàng cảm thấy cái gì dễ nghe liền lấy họ đó, không có hạn chế gì.”

Tiểu Vũ gãi gãi lỗ tai, cau mày nói: “Như vậy sao. Vậy thật không tốt! Thiếp mặc kệ, con của chúng liền theo họ Lưu của chàng, tốt lắm.”

Lưu Quang nghe vậy cười cười: “Không sao cả. Họ Lưu cũng tốt vô cùng.”

Ừ! Tiểu Vũ gật đầu một cái, đầu nhỏ bắt đầu suy tư. Trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm.

“Họ Lưu nha… Nên kêu là Lưu gì mới tốt đây? Lưu Thủy?”

Lưu Quang ném tới một cái liếc mắt: “Tục!”

“Vậy… Lưu Liên?”

“Sầu riêng??? Hài tử của ta tại sao có thể lấy cái thứ đồ thối để đặt tên
chứ!” (Quả sầu riêng trong tiếng Trung gọi là lưu liên quả viết là榴莲,
còn Lưu Liên mà Vũ tỷ nói viết là流连 nghĩa là tiếp nối, cả hai đều đọc
như nhau nên Quang ca bị nhầm. Thật ra thì chẳng ai đặt tên con mình là
sầu riêng đâu ca ơi!)

A? Tiểu Vũ nháy mắt. Đầu toát ra dấu chấm
hỏi. Đồ thối? Cái gì đồ thối? Thôi thôi, nếu cha không thích, vậy thay
đổi tên khác vậy.

“Lưu… Lưu… Lưu Manh…” (Ôi! Mẹ ơi! Mai mốt ai có con đừng để chị đặt tên nhé! Nghe mà phun nước như vòi hoa sen)

Lưu Quang dừng bước lại, xoay người nhìn về vẻ mặt vô tội của mỗ Vũ.

“Ta nói này, mẹ của bọn trẻ, nàng ít nhiều cũng bình thường một chút có
được hay không? Nào có ai gọi con mình là Lưu Manh chứ hả? Cái người này không phải rõ ràng làm cho hắn sau khi lớn lên đi làm xã hội đen sao?
Nhà chúng ta đã có cha là thủ lĩnh xã hội đen bị người ngoài chán ghét
rồi, ta không nghĩ tới hài tử của ta về sau cũng giống ta” (Chú thích:
xã hội đen chỗ này hãy hiểu là Ma giới)

Tiểu Vũ cong miệng lên,
bất mãn nói: “Thật sao, thật sao, không gọi là Lưu Manh cũng được. Vậy
chàng biết thưởng thức, chàng đặt đi?”

Lưu Quang bị Tiểu Vũ một
câu hỏi phản lại, nín thật lâu mới quật cường nói: “Nàng đột nhiên nói
cho ta biết nàng mang thai, làm sao ta có thời gian suy nghĩ tên của hài tử! Thôi thì giao lại cho Tiểu Thôi suy nghĩ! Không nghĩ ra thì ta liền trừ tiền lương cùng ngày nghỉ của hắn!”

Hai người tay trong tay, bóng dáng dưới ánh mặt trời dần dần biến mất không thấy gì nữa. Chỉ còn lưu lại tiếng cười đùa.

“Cắt…”

“Nàng cắt cái gì… Có ý kiến sao?”

“Thiếp nào dám…! Chàng là Diêm vương đại nhân nha!”

“Ta thấy nàng chính là một bộ dạng rất bất mãn!”

“Thiếp nào có! Tốt lắm, tốt lắm. Bé con cười với chàng một cái! Lão công nhà
chúng ta tốt nhất, lợi hại nhất, thông minh nhất rồi!”

“… Cái này thì không sai.”

………

Tiểu Thôi dẫn Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi đi dọc đường đến Địa phủ, chợt hắt
hơi một cái. Trong lòng nhất thời nổi lên một loại dự cảm bất thường. Mẹ nó! Hay là lão Đại lại muốn tìm hắn gây phiền toái?

Lục Tử Ngôn tò mò nhìn Tiểu Thôi, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Á, xin hỏi anh rốt cục là…?”

Tiểu Thôi chu mỏ, lười biếng nói: “Ta là phán quan của Địa phủ, Thôi Liên Quân”

Cái gì?! Phán quan??

Lục Tử Ngôn và Lâm Tâm Nhi giật mình trợn to cặp mắt, chợt nhớ tới cái gì,
vội vàng hỏi: “Kia, Lưu Quang và Tiểu Vũ. Bọn họ là ai?”

Tiểu
Thôi nhún nhún vai, bình tĩnh nói: “Một người nhàn nhã ở Địa phủ của
chúng ta đi chơi, cả ngày không có việc gì, nhìn mặt cười đến ngây thơ,
kì thực trong lòng tràn đây hắc tâm Diêm vương đại nhân! Một người còn
lại thì đi gây chuyện, cả ngày ăn no rỗi việc, cuối cùng thế nhưng bắt
cóc Diêm vương đại nhân làm chỗ dựa, chính là Diêm vương phu nhân!”

Cái gì! Bọn họ lại là…

Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi có chút không dám tin, không nhĩ đến mấy ngày
nay trợ giúp bọn họ lại là Diêm vương đại nhân của Địa phủ? Thật là
không nghĩ đến. Vừa mới bắt đầu nhìn thấy Lưu Quang thì còn tưởng rằng
hắn là vị quan cấp cao của nơi nào đấy…

Tiểu Thôi nâng lên khóe
môi cười cười: “Các ngươi cũng coi là phúc khí tốt, trước khi chết gặp
được quý nhân. Yên tâm đi, kiếp sau của các ngươi đã an bài xong rồi,
không cần lo lắng gì cả. Chỉ là ngàn vạn lần không được cảm tạ Diêm
vương đại nhân của chúng ta, muốn tạ cũng nên tạ tiểu nha đầu thích gây
chuyện bên cạnh hắn. Nếu không có nàng, đại nhân của chúng ta tuyệt đối
sẽ không ra tay chõ mõm vào.”

Lục Tử Ngôn cùng Lâm Tâm Nhi mỉm
cười không nói. Mấy ngày nay ở chung, bọn họ biết Lưu Quang tuyệt đối
không phải là loại người máu lạnh như trong miệng Tiểu Thôi.

Thật ra thì, có chút bất tri bất giác bị cuốn hút, bị cải biến.

Tin tưởng người thiện lương cuối cùng sẽ được kết quả tốt, tin tưởng hạnh
phúc thuộc về nhau sẽ luôn luôn kéo dài mãi. Tin tưởng quấn quýt nắm tay nhau sẽ không buông ra, tin tưởng mưa gió đi qua, nhất định sẽ xuất
hiện ánh sáng hồng xinh đẹp.

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.