Chương 6:
“Đang —— đang —— đang —— “
Tiếng chuông trong giáo đường của người nước ngoài ở gần đó hạ mười sau tiếng.
Toàn bộ kinh đô giới nghiêm ban đêm, ngoại trừ quan binh tuần tra ban đêm, trên đường không có dân chúng đi lại.
Rét, đâm vào cốt tủy lạnh như băng, giống như có thể đông cứng hết thảy thế gian.
Tuyết, lại là tuyết, tuyết lớn như lông ngỗng bay tán loạn đầy trời, bay khắp nơi khiến đỉnh chóp giáo đường nhiễm trắng, toàn bộ thế gian giống như thiên quốc được mạc bạc.
Hắn cuộn mình trước giếng ở hậu viện nhìn trời đổ tuyết lớn, nhìn thế giới dơ bẩn không thể chịu nổi bị trận tuyết này “rửa sạch”.
Lạnh quá, bụng thật đói, khoogn biết khi nào cha sứ có thể trở trở về. Hắn đã đói bụng mấy ngày nhưng trong phòng bếp không có chút đồ ăn, bên trong lu nước cũng không còn chút nước nào, giếng cũng bắt đầu kết băng. Nhiệt độ thân thể hắn bắt đầu giảm xuống, hắn có thể cảm giác được cái rét lạnh thấu xương kia.
“Chân ——.”
Ai gọi hắn? Là có ai gọi hắn sao?
“Chân ——.”
Là ai, là ai gọi tên của hắn. Giọng nói kia thật quen thuộc nhưng lại chẳng thể nào tìm thấy trong trí nhớ. Bóng người mơ hồ đứng trước mặt hắn vươn tay.
“Dương Chân.”
Một bàn tay lạnh lẽo ôm hắn vỗ về trong lòng. Hắn mơ mờ màng mở tỏ mắt, thiếu niên trước mắt tóc dài xõa ngang vai. Thân thể thiếu niên gầy yếu đến bên cạnh hắn, đợi hắn thấy rõ vết sẹo hình chữ thập giữa mi người nọ, hắn đột nhiên bật dậy, thiếu niên đưa cài đầu lông xù thuận thế tựa vào lồng ngực của hắn, hơi thở hổn hển, hô hấp rất không ổn định.
“A A Dịch?”
Dương Chân nâng A Dịch lên, lông mi A Dịch thật dài rung lên vài cái rồi lại nhanh chóng ngừng lại. Nửa đêm khuya khoắt A Dịch không ngủ được chạy đến trên giường hắn làm gì? Dương Chân muốn đẩy A Dịch ra.
“Này! Sao ngươi lại chạy đến trên giường của ta vậy? A Dịch? Trở về phòng của mình!”
A Dịch trước ngực mơ mơ màng màng cũng không biết tỉnh hay mộng, hay là đang nói mớ, hắn túm chặt lấy áo ngủ Dương Chân: “Phòng lạnh, đừng đuổi ta.”
Rất nhanh sau đó A Dịch vốn đang hô hấp dồn dập chợt ổn định dần, thật sự ngủ say trước ngực Dương Chân.
***
Sơ ảnh hoàng tà thủy thanh thiển. Nhất dạ hàn sương dật mãn nguyệt.
Ngoài cửa sổ, trăng treo đầu cành liều. Bóng mai nghiêng nghiêng, hoa mai bay bay, ánh trăng màu bạc trong vắt chiếu lên tựa như trải một tầng sương lạnh mỏng manh lên đình viện. Người nhìn thất thần.
“Chân thiếu gia sao lại không có chút nào giống với lão gia và phu nhân vậy?”
“Này, ngươi nhỏ giọng một chút, không muốn sống nữa hả?”
“Hẳn là “không một chút giống với lão gia”, nghe nói lúc phu nhân vừa mới gả tới, từng có thời gian ở với mã tặc Mãn Châu.”
“Từ hôm nay trở đi con chính là thiếu gia quý phủ, tên là Dương Chân.”
“Tiểu Chân mau tới đây, đến bên cạnh nương này.”
Nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp khuôn mặt có chút tiều tụy ôm hắn vào trong lòng một lần lại một lần nói: “Tiểu Chân, con trở về là tốt rồi, trở về bên cạnh nương là tốt rồi. Hài tử, nương sẽ không bao giờ bỏ lại con nữa.”
Khóe miệng nhếch lên một tia cười khổ, hốc mắt có chút ươn ướt. Hắn một tay ôm lấy A Dịch, một tay đỡ đầu A Dịch đặt lên vai.
“Dương Chân? Ha ha, ha ha! A Dịch, A Dịch, tiểu Chân sẽ không bao giờ bỏ lại ngươi. Không bao giờ?”
Đây là nỗi thống khổ nhất dày vò hắn mỗi đêm suốt hai mươi năm qua, chưa bao giờ cảm thấy thống khổ như vậy. Có lẽ chút thống khổ này so với tất cả những gì A Dịch phải nhận lấy còn không bằng một phần vạn. Hắn thực sự rất nhở… rất nhớ… Nhưng hắn lại không biết phải làm như thế nào. Hai mươi năm qua hắn sống cuộc sống đầy đủ ở Dương phủ, ly miêu hoán thái tử, tráo mận đổi đào, mà A Dịch lại giống như cô bé lọ lem trong đồng thoại.
A Dịch, cho dù dốc hết tất cả ta cũng sẽ bồi thường cho ngươi.
***
Sân bắn ngõ nhỏ Thần Cơ Doanh.
Phanh —— phanh —— phanh ——.
Trên sân bắn có không ít người của Thần Cơ Doanh đang cầm súng tiến hành huấn luyện ngắm bắn với bia đạn. Một bên tường cao A Dịch đang ngồi xổm dưới một cây đa đại thụ, một con bọ màu đen khéo léo từ bên trong lỗ nhỏ của cây đi ra, hai râu thật dài di chuyển qua lại cảm thụ xung quanh. A Dịch vươn tay bắt lấy con bọ cánh cứng kia.
Trong không khí tràn ngập hương ngọc đàm nhàn nhạt khiến cho người ta giống như bước vào trong biển hoa. Nam nhân ngồi xổm sau lưng A Dịch vểnh cao chóp mũi, dùng âm thanh mê hoặc tô mỵ đến tận xương tủy nói với A Dịch:
“Dương Chân? Học sinh, có vinh dự được mời một chén trà hay không?”
Sùng Lợi
Sùng Lợi Minh một thân hống y thêu hoa văn thược dược, phù dung hải đường màu vàng trên trường bào, vinh vinh hoa quý, hắn cong người vươn một bàn tay nắm lấy bả cai A Dịch cười hì hì nói:
“Tại hạ “Doro Triết Mẫn” bối lặc, Sùng Lợi Minh —— người lãnh đạo trực tiếp của Dương Chân. Có việc muốn thỉnh.”
Nam nhân? Nữ nhân? Gay? Đây là ấn tượng đầu tiên của A Dịch đối với Sùng Lợi Minh. Bởi vì trong ấn tượng của A Dịch không có một nam nhân nào ăn mặc lòe loẹt như vậy, giống như một con chim trĩ, một thân rực rỡ sắc màu. Lời còn chưa nói hết liền thoáng nhìn thấy có cái gì đó từ đầu tay áo A Dịch rơi xuống, A Dịch thuận thế đẩy Sùng lợi Minh, trở tay quẹt Sùng Lợi Minh một cái để lại một vết máu nhỏ lưu lại trên má. Đến lúc này Sùng Lợi Minh mới nhìn rõ vật trong tay A Dịch là gì. Đó là một tiểu đao mỏng dài chưa đến ba tấc, lưỡi đao sắc nhọn, hàn quang sắc bén, Sùng Lợi Minh chậc một tiếng lắc mình tránh khỏi tiểu đao trong tay A Dịch, sau đó lập tức nhấc chân đá lên trên mặt A Dịch. A Dich vươn cánh tay ngăn cản còn bị Sùng Lợi Minh đá lùi một vài bước. Sau khi đứng vững vàng A Dịch nghiêng đầu muốn trả đòn thì một họng súng liền đặt lên trán hắn.
Vết thương trên mặt Sùng Lợi Minh dần chảy máu, hắn dùng mu bàn tay lau vết máu trên mặt.
A Dịch vẫn như cũ nắm chặt tiểu đao trong tay thản nhiên nhìn Sùng Lợi Minh. Sùng Lợi Minh nâng cằm A Dịch lên ngạo mạn nói:
“Học sinh, niên đại dùng đao đã qua rồi.”
“Dừng tay! Lão đại, các người mau dừng tay!”
Dương Chân thở hồng hộc từ đằng xa nhanh chóng giữ chặt Sùng Lợi Minh, một tay đè súng trong tay hắn, sợ hắn khai ngòi. Sùng Lợi Minh nở nụ cười một tiếng hậu triệt xoay tay thu súng vào trong túi, lấy từ trong túi quần đôi mắt kính đeo lên vỗ vỗ tay sau đó vỗ vỗ bả vai Dương Chân xoay người rời đi, còn vừa đi vừa cười nói:
“Nhìn vị đồng học này của ngươi rất cũng nhắc, chỉ đùa một chút thôi, đừng coi là thật! Ha ha, ta có việc đi trước.”
Bước ra ngoài được vài bước, Sùng Lợi Minh nghiêng người thưởng thức tơ vàng mật sáp chấu xuyến trong tay nói với Dương Chân:
“Tiểu Chân a, nay thế đạo không yên ổn, chớ nghĩ đến chuyện dẫn sói vào nhà.”
Sùng Lợi Minh đưa lưng về phía bọn họ khoát tay tiêu sái bỏ đi. Hắn tránh ở phía sau một gốc cây, nhanh chóng kéo áo xuống bả cai, trên áo lót màu tuyết trắng thêu hoa nhiễm một mảng máu đỏ sẫm, miệng vết thương dưới gáy nhỏ hẹp, cắt không sâu nhưng nếu sâu thêm một chút cái mạng này của hắn cũng không còn. Hắn tự tay lau lau vết máu tươi âm trầm mắng:
“Ngoan độc, lưu loát, thân thủ như vậy còn tự xưng là cái gì mà đệ tử quân giáo? Lừa quỷ sao?”
***
Đợi đến khi Sùng Lợi Minh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Dương Châ mới quay đầu lại nhìn A Dịch lại phát hiện trên mặt A Dịch có máu, bước qua chỉ tay hỏi:
“Ngươi bị thương sao?”
Khuôn mặt A Dịch không chút thay đổi nói:
“Không phải của ta, là người kia.”
“A Dịch!”
Không đợi A Dịch nói xong Dương Chân liền nổi giạn nhéo A Dịch một phen, xách hắn đến trước mặt, chóp mũi đối diện chóp mũi, lớn tiếng quát:
“Sao ngươi lại động thủ với lão đại? Nếu như bị hắn phát hiện thân phận của ngươi nhất định sẽ bị bọn họ…”
“Người Thần Cơ Doanh”, A Dịch nhẹ nhàng vung tay thoát khỏi cánh tay đang túm lấy cổ áo của Dương Chân, “Thấy liền ghê tởm.”
Thấy ánh mắt trong suốt giống như sơn tuyền của A Dịch chợt hiện lên một tia chán ghét, Dương Chân nghiêng mặt cúi đầu tựa lên bả vai của A Dịch nghẹn ngào nói:
“Thật xin lỗi, những thứ đáng ra vốn thuộc về ngươi, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Gió lạnh thổi tới cuốn mái tóc A Dịch bay lên không trung tạo thành hình cung xinh đẹp. Trường y bay lượn trong gió tuyết tựa tinh linh. A Dịch đứng phía sau Dương Chân giơ tay lên, do dự một chút, sau đó ôm lấy Dương Chân. Ngón tay Dương Chân luồn vào trong mái tóc dày, đầu hắn chen vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
“Ngu ngốc —— .”
Bầu trời giữa trưa đột nhiên trở nên u ám, ánh quang nhạt màu chiếu rọi trên khuôn mặt A Dịch, ấm áp, giống nhưu thanh bạch, có một loại mị hoặc tươi đẹp, con ngươi nâu phiếm thủy sắc mỏng manh khiến cho người ta liên tưởng đến một loại yêu thú trong truyền thuyết —— Sơn Tiêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy A Dịch là một tháng trước. Một tháng trước, cũng tại nơi đây, dưới ánh mặt trời chói mắt, Dương Chân mở cửa lần đầu tiênnhìn thấy A Dịch, đôi mắt bé nhỏ khép lại, mí mắt hạ xuống, thản nhiên như bóng ma. A Dịch đứng trước cửa nói với Dương Chân:
“Ta là Dương Chân, tới giết cả nhà ngươi.”
____________________
Cuối cùng cũng hoàn thành hồi 2. Bắt đầu hành trình của hồi 3 nào ><