Tôi hít sâu một hơi, biết rõ đám sương đó đã trở thành một thứ quái vật ăn thịt người, nhưng đã đi đến đây rồi, không thể không làm gì đã bỏ cuộc, vì vậy tôi cười nói: “Thành ý của bác tôi xin nhận, nhưng tôi chính là người của thôn Giang Kỵ, mặc dù biết nơi đó hung hiểm vô cùng, nhưng cũng muốn vào đó xem thế nào.”
“Ài” ông bác thở dài, không nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Bạch Hồ nhìn tôi, lãnh đạm nói một câu: “Đi thôi!”
Tôi “ừm” một tiếng, cả đám theo sau Bạch Hồ, Giang Tiểu Thơ bọc hậu lần lượt đi ra khỏi trấn, đi được một đoạn, sương mù xung quanh cũng bắt đầu dày đặc hơn.
Lúc này Bạch Hồ ở phía trước đột nhiên “hừ” một tiếng, dường như phát hiện ra điều gì đó, bất ngờ quay người đi theo một hướng khác.
Tôi đi theo xem sao, chỉ thấy một cái cờ màu vàng cắm dưới đất, sau đó đi theo Bạch Hồ xem mấy chỗ khác nữa, cũng nhìn thấy những lá cờ màu sắc khác nhau.
Màu trắng, vàng, đen, đỏ, tím!
“Có người đã động tay chân, hành động này mặc dù có thể giữ cho đám sương mù không tiếp tục lan ra nữa, nhưng cũng cắt đứt khả năng ra ngoài của người bên trong.” Giang Tiểu Thơ nhìn qua rồi nói.
Tôi ngẩn người không biết chuyện gì, chợt nhớ đến trước đây trong thôn có tìm được lão Triệu và em của ông ta, ở nơi này người hiểu về những thứ này chắc chỉ có hai anh em họ mà thôi.
Bạch Hồ hừ lên, “Thứ bàng môn tả đạo, không hiểu lại giả hiểu biết, hại người không ít.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Bạch Hồ, đây có lẽ là câu nói dài nhất mà mấy hôm nay tôi nghe được từ cậu ta.
“Cũng không thể trách người khác, họ chỉ là có lòng nhưng lại làm ra chuyện không tốt.” Giang Tiểu Thơ mím miệng cười, tôi có phần không hiểu, hỏi cô ấy tại sao lại nói như vậy.
“Đám sương mù này vốn chỉ là nhốt người trong thôn lại, chờ người trong thôn chết hết, sương mù cũng tự động tan hết, không ảnh hưởng đến người khác, nhưng bởi ông ta niêm phong lại thế này, sương không tan được, cứ bị kẹt ở đây, sương sẽ phát sinh biến dị, dựa theo thời gian, thứ này đã tồn tại ở đây một khoảng thời gian rồi, đám sương này kể cả gϊếŧ hết người rồi cũng không thể tan ra được, thậm chí khi bị biến chất đến một mức độ nào đó, sẽ lan ra phía bên ngoài.” Giang Tiểu Thơ nhẫn nại giải thích.
Nghe Giang Tiểu Thơ nói vậy, tôi cũng đã hiểu rõ, đây chính xác là ví dụ điển hình cho việc nhiệt tình quá thành phá hoại, trong lòng thở dài, thảm nào người trong trấn cũng bị ảnh hưởng, đều là do mấy lá cờ này gây ra họa.
“Rốt cuộc trong đó có thứ gì? Tôi cảm thấy không chỉ đơn giản là Tú Tú hóa thành quỷ để báo thù.” Tôi nói.
“Thứ gì thì sau này tự nhiên anh sẽ biết, chuyện này liên đới nhiều thứ, trong chốc lát không thể nói rõ được.” Giang Tiểu Thơ nói.
Lúc này Bạch Hồ lại tiếp tục tiến vào bên trong, khi đi vào lạnh lùng nói: “Đi theo tôi, một bước cũng không sai.”
Mới đầu tôi không hiểu anh ta nói vậy là sao, nhưng nhanh chóng hiểu rõ, đường anh ta đi hoàn toàn không phải là đường mà người bình thường đi, có lúc tiến lên hai bước, rõ ràng vẫn còn đường đi, nhưng lại bước sang bên cạnh đi hai bước, rồi có lúc đang đi lại phải lùi lại vài bước, nếu như anh ta không sớm nhắc nhở để chúng tôi tập trung chú ý bước đi của anh ta thì tôi chắc chắn sẽ không nhớ được phải đi như thế nào.
Đi được khoảng mười phút chúng tôi cũng đi được không bao xa, phần lớn thời gian lãng phí vào việc đi vòng vèo, nhưng trong lòng tôi lại có một dự cảm, hình như đây mới đúng là con đường để đi vào thôn, khoảng cách đến thôn đã ngày càng gần lại rồi.
Lúc đó Giang Tiểu Thơ lên tiếng: “Đường vào thôn đã bị sương mù làm rối loạn hoàn toàn rồi, sương mù đang chuyển động, chỉ có thể theo sương mù tiến lên, mới có thể tìm được đúng đường, về mặt này Bạch Hồ là chuyên gia, trên thế giới này không gì có thể giữ chân được Bạch Hồ.”
Tôi gật đầu, tôi đã sớm biết Bạch Hồ không phải là người đơn giản, có bản lĩnh như vậy không hiếm hay sao.
Ngay lúc đó Bạch Hồ đi ngay đằng trước đột nhiên dừng lại, tôi giật mình, đang định hỏi dừng lại làm gì thì bị khung cảnh phía trước làm cho sợ hãi, chút nữa thì kêu thành tiếng.
Phía trước là hai thi thể mặc trang phục cảnh sát, thi thể lõa thể, trên da dày đặc những lỗ thủng, còn có những con trùng nhỏ màu đen không ngừng bò ra, chính là mấy con trùng trước đó bò ra từ thi thể trôi ở sông. Mấy cái xác này khuôn mặt rất hung tợn, có thể thấy là trước khi chết đã trải qua sự đau khổ lớn thế nào, tôi hít sâu một hơi, nhớ ra vừa rồi ông bác nói có cảnh sát đi vào đây, nhưng không thấy ai quay lại, có lẽ đây chính là mấy người cảnh sát mà ông ta kể.
Tôi hít một hơi, mặc dù trong lòng muốn chôn hai người đó, để người chết có thể về với đất yên ổn, nhưng nhìn Bạch Hồ vẫn tiếp tục tiến về phía trước nên không động vào nữa, dù gì lúc này cứu người mới là chuyện cấp bách.
Đi được một đoạn, đột nhiên Bạch Hồ đưa tay ra phía trước, nhanh tay bắt được một thứ, tôi cũng chú ý đến ngón tay dài của anh ta hình như đang giữ cái gì, vội vàng ngó lên.
Chỉ nhìn thấy một con bướm lớn đang đập cánh điên cuồng trên tay anh ta, toàn thân con bướm đều màu trắng, đôi cánh to rộng hình như có một hình mặt người, trông rất đáng sợ.
Bạch Hồ nhìn con bướm lớn đó, chau mày không nói năng gì hồi lâu.
“Bướm trắng mặt người, thứ này tại sao lại xuất hiện ở đây?” Giang Tiểu Thơ đi phía sau tôi cất tiếng kinh ngạc, hiển nhiên thứ bướm này xuất hiện ở đây là rất kỳ lạ.
“Cô đoán không sai, quả nhiên là do hai người họ làm ra.” Bạch Hồ lạnh lùng nói, vứt con bướm xuống dưới đất, một chân dẫm lên nát bét.
“Bướm trắng mặt người này là thứ gì?” tôi tò mò hỏi.
“Là loại trùng độc do một người bạn của chúng tôi chuyên nuôi dưỡng, thế gian này chỉ có cô ấy mới nuôi được nó, có lẽ anh cũng biết người đó…” nói được nửa câu, Giang Tiểu Thơ như ý thức được điều gì, vội ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Tôi ngẩn ra, không biết ý của Giang Tiểu Thơ là gì, gì mà người tôi cũng quen biết? bạn của Giang Tiểu Thơ sao tôi có thể biết được chứ.
Nhưng không biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ lại bức ảnh tập thể trước đây đã thấy trong phòng Bạch Hồ, và giấc mơ kỳ lạ ngày hôm đó…
Tôi vừa suy nghĩ, cơn đau đầu lại tới, tôi ôm chặt lấy đầu ra sức cắn chặt răng không để cho mình phát ra tiếng kêu, lúc đó Giang Tiểu Thơ cũng để ý tới bộ dạng kỳ lạ của tôi, vội vàng đến bên hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi lắc đầu, không nói gì, đau đầu một lúc rồi cũng dần dần dịu đi, chỉ là không biết tại sao nhìn con bướm trắng mặt người bị dẫm nát dưới đất lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Bạch Hồ quay đầu lại dùng đôi mắt lạnh lùng với đồng tử màu vàng nhìn tôi có phần hiếu kỳ, muốn nói gì đó, cuối cùng ngừng lại, “Nghỉ ngơi đủ chưa? Tiếp tục đi về phía trước.”
Tôi ừm một tiếng, tiếp tục đi theo Bạch Hồ, càng đi về phái trước sương mù càng dày đặc hơn, rất nhanh sương đã dày đến mức chỉ có thể thấy được Tiết Dương đi trước tôi, đến Bạch Hồ cũng không thấy rõ nữa rồi.
Tôi chỉ có thể đi theo bước đi của Tiết Dương, mấy lần tôi suýt nữa thì bước sai, vẫn là Giang Tiểu Thơ đi phía sau nhắc nhở.
Cũng không biết chúng tôi đã đi trong sương mù bao nhiêu lâu, tôi để ý trời cũng dần tối, cũng có thể nói là quãng đường vốn dĩ chỉ cần nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi đã đi ít nhất bốn năm tiếng rồi, phải biết là lúc chúng tôi xuất phát mới chỉ hai giờ chiều, mặt trời vẫn còn trên cao sáng sủa.
Nhưng xem tình hình này, đến đoạn trung tâm chúng tôi cũng chưa đi tới, hay nói là đến nửa quãng đường chúng tôi cũng chưa đi hết, vì tôi nhớ là, nằm giữa thôn của tôi và thị trấn có một từ đường, hoặc gọi là miếu thờ, gọi là gì tôi cũng quên mất rồi, mỗi năm đến tết đều phải đến đó lễ phật, nhưng giờ đừng nói là miếu thờ, đến cả cái bóng cũng chưa thấy đâu!
Hơn nữa bình thường càng đến phần trung tâm sươngg lại càng dày, ở phần rìa thì sẽ nhạt hơn, với tình hình chúng tôi càng đi sương càng dày như này, chắc chắn còn chưa đi đến một nửa.
Nhưng cũng may có Bạch Hồ dẫn đường, cả quãng đường mặc dù có hơi quanh co, nhưng lại không gặp phải nguy hiểm gì, tôi có thể khẳng định trong sương mù tuyệt đối có nguy hiểm tồn tại, nếu không thì hai viên cảnh sát kia không thể chết ở đây được!
Cũng coi như số chúng tôi may mắn, khi trời sắp tối thì đã đi đến chỗ miếu thờ, coi như tối nay có chỗ dừng chân, ở cái vùng đất quỷ quái này làm sao biết được sẽ gặp phải thứ gì.
Mấy người chúng tôi đi vào trong miếu, vừa bước vào trong, sắc mặt Bạch Hồ lạnh băng, nghiêm giọng nói: “Ai ở trong đó?”