Đêm Dài Như Sao

Chương 47: 47: Tiếng Pháo Đêm Khuya



“Đưa tài liệu cho phó quan của tôi.” Diệp Giai Chính đứng lên nói, “Nếu ngài Hiya muốn nói mấy chuyện này, như thế tôi cáo từ đây.

Muốn hợp tác xây cảng hay không, trễ nhất cuối tháng tôi chắc chắn sẽ trả lời.”
Hiyagami đứng lên, mỉm cười nói: “Như thế tôi lười biếng một chút, nhờ Sato đưa đến cho ngài.” Ông dừng một chút, nở nụ cười khó mà hiểu được, “Nói đến tề gia, quân tọa cũng đã tới tuổi thành gia, ngoại trừ vị phu nhân mang về từ Bắc Bình, gần đây Lưỡng Giang đều đang đồn thổi Đốc quân thích một nữ sinh viên.

Không biết khi nào có thể uống ly rượu mừng của Đốc quân đây.”
Diệp Giai Chính mỉm cười gật đầu, tránh không đáp: “Như vậy tôi cáo từ trước.”
Lúc xuống từ tầng hai, vừa khéo là thời gian giữa hai bài nhảy, trên sảnh có người biết Diệp Giai Chính liền chào hỏi anh tới tấp.

Diệp Giai Chính lại làm như không thấy, bước chân vừa nhanh vừa gấp, xuyên qua đám người.

Tiêu Thành đưa áo khoác và găng tay, Diệp Giai Chính nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Sato Gen: “Sato tiên sinh bằng lòng ra Tô Giới cùng tôi không?”
Sato Gen gật đầu.
Tiêu Thành tự giác để đoàn xe đi theo từ xa, bảo đảm chung quanh không có người tới gần.
Diệp Giai Chính nhìn về phía trước, thanh âm trầm thấp lãnh đạm: “Sato tiên sinh, tôi nói thật với ông vậy.

Dù cho có kẻ biết quan hệ của ông và Liêu gia hay không, mong ông hãy rời Trung Quốc.”
Sato Gen rũ mắt xuống, thật lâu sau mới nói: “Tôi sẽ rời đi.

Lần này trở về, kỳ thật là tôi muốn thấy…!bọn chúng một lần.

Nhưng không ngờ, hiện tại bọn chúng lại có thân phận thế này.”
Diệp Giai Chính khẽ nâng ngón tay, ngăn lời tiếp theo: “Tôi không muốn biết suy nghĩ của ông.

Tôi chỉ vì thể diện của lão gia tử, nhắc ông thêm một câu.

Nếu ông không rời đi, thì vĩnh viễn sẽ không thể rời đi.”
Sato Gen nâng mắt lên, cười khổ: “Dù không có ai biết bí mật của tôi.

Nếu tôi không muốn đi, cậu vẫn…!sẽ giết tôi à.”
Diệp Giai Chính thở dài: “Trên thế giới này không có bí mật vĩnh viễn.

Sato tiên sinh, sự tồn tại của ông chính là uy hiếp đối với bọn họ.

Hơn nữa, anh em bọn họ không có ông sẽ được sống thoải mái hơn.”
Sato Gen dừng bước, yên lặng nhìn thanh niên có sườn mặt kiên nghị này: “Hy vọng cậu…!sẽ tốt với nó.”
Diệp Giai Chính dường như không nghe thấy, cũng không đáp lại, bước đi về phía trước.
Nơi ra vào cho thuê, dưới ánh đèn rọi, lính Nhật giương lưỡi lê, muốn chặn người thanh niên mặc quân phục Trung Quốc này như thể thị uy.

Phiên dịch nhanh chóng tiến lên nói hai câu, không ngờ vẫn là bị cản lại, nhăn mặt nói: “Đốc quân, tôi đã giải thích với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn nói phải kiểm tra giấy tờ.”
Diệp Giai Chính hơi nhướng mày, nhìn hai binh lính kia cười lạnh, cảnh vệ phía sau đồng loạt móc súng ống ra lên đạn, chĩa vào hai binh lính kia.
Tiêu Thành cầm chắc súng, nhẹ giọng hỏi: “Đốc quân, cần cho bọn chúng một bài học hay không?”
Người đi đường bỗng thấy cảnh như vậy, vội vàng tránh đi.

Sato Gen thấy hai bên đối đầu, vội vàng chạy tới trao đổi.

Đại đội binh lính Nhật Bản trong Tô Giới chạy tới, quan quân dẫn đầu vóc dáng không cao, dùng tiếng Hán ngữ cứng nhắc mà nói: “Người Trung Quốc? Náo loạn à?”
Diệp Giai Chính đi tới chỗ quan quân, Tiêu Thành theo cạnh anh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đốc quân đừng qua đó, cẩn thận bọn họ ngấm ngầm giở trò.”
Anh lại không chần chờ sợ hãi chút nào, thanh âm hờ hững mà uy nghiêm: “Ông dám nã một phát súng, tôi cam đoan với ông, trong vòng 15 phút quân đoàn 49 sẽ lật đổ từng tòa nhà ở nơi này.”
Tên kia quan quân rõ ràng nghe hiểu, ánh mắt khẽ động, nhưng vẫn cầm súng không nhượng bộ.
Mấy chục họng khẩu súng đối đầu, Sato Gen thấy muốn sống mái với nhau liền vội vàng chạy tới, nói gì đó với quan quân kia.

Người nọ do dự một lát, cuối cùng khẽ quát một tiếng: “Thu đội!”
Diệp Giai Chính vẫn không dừng lại, đi thẳng ra khỏi Tô Giới mới lên xe.
“Đốc quân, người Nhật có ý gì?” Tiêu Thành cất súng, sắc mặt âm trầm, “Bọn họ không biết Hiyagami mời ngài tới sao?”
“Trò cũ thôi, nói vài lợi ích với tôi trước, rồi trở mặt lại đe dọa một chút.

Vừa đấm vừa xoa.” Diệp Giai Chính quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói, “Bọn họ muốn chơi thế này, khiến cho quân đoàn 49 đêm nay bận rộn.

Truyền lệnh, nã pháo kích miếu cổ.

Tôi nhớ lúc còn sống cha từng nhập một đống đạn pháo từ Đức, không dùng tới cũng sắp quá hạn rồi.”
Tiêu Thành nóng lòng muốn thử: “Miếu cổ ở bên ngoài Tô Giới, ắt hẳn người Nhật sẽ đến kháng nghị.”
Diệp Giai Chính nhẹ nhàng bâng quơ: “Người Nhật kháng nghị, thì nói là đang bắt kẻ đào tẩu.

Nói Dương Tranh căn cho chính xác, đừng để pháo lọt vào Tô Giới.”
Xe lại đi được nửa đường, thấy tuyết càng rơi càng nhiều, anh mơ hồ cảm thấy, có lẽ mùa đông thật sự tới rồi.

Tiếng pháo ở Dĩnh Thành vang hết nửa đêm, lúc Diệp Giai Chính tỉnh giấc sáng sớm, các đường dây riêng từ phòng tham mưu, phòng thư ký cũng vang cả nửa đêm.

Anh đứng trước bồn rửa tay, dội nước lạnh lên mặt, nghe thư ký báo cáo từng chuyện một.
“Được rồi, ngày mai Bộ quân mở họp, các quân đoàn trưởng đều phải tham dự.” Diệp Giai Chính nhìn bản thân trong gương, ánh mắt tĩnh lặng, “Báo chí nhất định sẽ viết gì đó, các cậu cũng theo lời nói với phía Nhật Bản mà thông báo cho bọn họ.”
“Quân tọa, phía Bắc Bình cũng gọi tới.”
Diệp Giai Chính mới ngồi xuống ăn một muỗng cháo, thư ký lại chạy tới hỏi.

Anh ngồi yên: “Chút nữa tôi sẽ gọi lại cho Uỷ viên trưởng.”
Cũng không chỉ phủ soái, bộ quân, công sở rối loạn, gần như mỗi một nơi ở Dĩnh Thành đều ồn ào huyên náo.

Người dân đã trải qua sự kiện “918”* quân Nhật xâm chiếm Đông Bắc, khó tránh khỏi hoảng sợ, hỏi thăm khắp nơi: “Tối qua có chuyện gì vậy? Đánh trận sao?”
(Ji: *Vào ngày 18 tháng 9 năm 1931, quân Nhật cố ý tạo ra và phát động cuộc xấm chiếm tại Đông Bắc, là khởi đầu cho âm mưu chinh phục Trung Quốc bằng vũ lực của chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản, đồng thời là điểm khởi đầu của cuộc kháng chiến chống Nhật Bản xâm lược của Trung Quốc)
Tinh Ý nửa đêm bừng tỉnh bởi tiếng pháo, kết quả lo lắng đến mức không ngủ được.

Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng, cô dứt khoát ngồi dậy.

Ông nội vẫn thường dậy sớm và uống trà dưới lầu, cô liền đi xuống hỏi: “Ông nội cũng nghe tiếng pháo nhỉ? Có phải đã đánh nhau với người Nhật hay không?”
Cô biết tối qua Diệp Giai Chính đến Tô Giới Nhật, sao lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy? Tinh Ý nghĩ đến điều này liền có chút đứng ngồi không yên.
Lão gia tử vẫn chưa trả lời, đã có người gõ cửa cộc cộc, trong sắc trời nhá nhem vào rạng sáng có vẻ chói tai dị thường.

Tinh Ý vội vàng chạy đến cửa, cẩn thận hỏi: “Ai thế?”
Ngoài cửa có người nói: “Liêu tiểu thư sao? Cô không cần mở cửa, nghe tôi nói là được.

Chủ nhiệm Tiêu phân phó tôi ở đây chờ xem đèn để báo với cô một tiếng, tiếng pháo tối hôm qua là đuổi bắt đào phạm.

Đốc quân không sao, xin lão gia tử và tiểu thư đừng lo lắng.”
Tảng đá lớn trong lòng Tinh Ý rơi xuống, cách cánh cửa khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Tuy nói thế, nhưng lòng bàn tay vịn cửa của cô đã toát mồ hôi, chờ một lúc mới xoay người chậm rãi về phòng.

Lão gia tử dựa vào cây cột ở cửa sảnh, nhìn cháu gái vẫn còn kinh hồn, bất giác có chút đau lòng.

Ông ho khan một tiếng, thở dài nói: “Con muốn ở bên cậu ta, ngày tháng lo lắng hoảng sợ chỉ mới bắt đầu.

Con…!đã chuẩn bị chưa?”
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên ông nội lo lắng cho mình như vậy, trước đây, dù cô biết ông nội không tán thành Diệp Giai Chính theo đuổi mình, nhưng bởi vì mình đã đồng ý nên ông không phản đối nữa.

Cô suy nghĩ, rốt cuộc nên trả lời thế nào ông lão mới có thể thêm yên tâm.

Cuối cùng, cô khẽ cười, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đã chuẩn bị.” Cô ngoan ngoãn chạy đến đỡ cánh tay ông, “Ông nội biết con cũng rất hay gây rắc rối, thế nên cũng sẽ không thiệt thòi đâu.”
Lão gia tử nhìn cháu gái trong ánh sáng lờ mờ, lắc đầu thở dài: “Tốt, chỉ cần con thích là được.”
Buổi chiều là môn thi cuối cùng, Tinh Ý trở lại ký túc xá, Phó Thư Đình còn đang vùi đầu đọc sách, vừa thấy cô trở lại bèn vội vàng hỏi: “Tối hôm qua đánh nhau rồi sao?”
Tinh Ý lắc đầu: “Không có.

Nói là đang đuổi bắt một kẻ đào tẩu.”
“Tớ đọc sách suốt đêm, kết quả từng tiếng pháo vang lên thật sự đã đánh bay cơn buồn ngủ.” Phó Thư Đình nóng lòng mà nói, “Sau đó có một bạn học nam cuối cấp tình nguyện trèo ra tường để xem.”
Tinh Ý hoảng sợ: “Anh ấy thật sự chuồn ra ngoài sao?”
“Có ba người chuồn ra lận.

Sau nửa đêm trở về, nói Tô Giới Nhật kia đang giới nghiêm.

Bọn tớ đều tưởng thật sự đánh với người Nhật rồi.

Kết quả sáng nay tin tức nói chỉ là pháo nổ bên cạnh Tô Giới.” Phó Thư Đình tò mò hỏi, “Rốt cuộc anh Hai của cậu nghĩ như thế nào?”
Tinh Ý đứng trước giá áo thay áo blouse ngắn, như thể không nghe được câu hỏi này.

Phó Thư Đình liền lúng túng: “Không muốn trả lời cũng không sao, tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Đình Đình, cậu biết không? Trước kia tớ cũng không tin anh ấy.” Cô hơi cúi người treo áo khoác lên giá, “Nhưng sau đó có chuyện xảy ra, tớ liền biết mình đã trách lầm anh.

Từ lần đó về sau, tớ đã quyết định phải tin tưởng anh ấy.”
Phó Thư Đình nghĩ: “Cậu nói…!anh Hai của cậu là phái chủ chiến?”
“Tớ có nói gì cũng vô ích.

Tớ hy vọng không cần đánh giặc, những cậu nhìn tình thế giữa Trung Quốc và Nhật Bản, ai cũng cảm thấy sẽ có một trận chiến.” Tinh Ý dọn xong đồ của mình, chỉ lấy sách giáo khoa và bút, “Được rồi, đừng nghiên cứu nữa.

Đi thôi.”

Cuộc thi kết thúc vào ba giờ chiều, chờ giảng viên thu bài, các bạn học tốp năm tốp ba ra khỏi phòng học.

Ba ngày sau, bọn họ phải về trường nhận phiếu điểm.

Dù gần như tất cả mọi người đều thấp thỏm về điểm thi của mình, nhưng thi xong vẫn khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng, mọi người nói nói cười cười cùng nhau đến nhà ăn.
Phó Thư Đình chậm chạp tới người cuối cùng mới ra khỏi cửa, lúc Tinh Ý đang chán chường chờ cô ở cửa, liền thấy thư ký của Vương Hữu Luân đứng ở hành lang khác đang vẫy tay với mình.

Cô theo vô thức nhìn trái nhìn phải, phát hiện trên hành lang đúng thật chỉ có mình cô, đành phải căng da đầu đi qua: “Ngài đang gọi tôi sao?”
“Đúng vậy, tìm em đấy.

Đến phòng hiệu trưởng với tôi một chuyến.”
“Vụ kiện không phải đã giải quyết rồi sao?” Tinh Ý có chút khóc không ra nước mắt.
Thư ký lại mỉm cười với cô: “Đừng căng thẳng, không phải chuyện gì xấu.”
Tinh Ý chỉ đành chào Phó Thư Đình, theo thư ký Trương đến tòa nhà hành chính.

Hai người vừa ra khỏi viện khoa học, liền thấy phía trước có người bước xuống từ xe hơi, xem biển số xe là của Tô Giới Nhật.

Thư ký Trương nói với cô: “Người đó muốn lập học bổng ở trường chúng ta.”
“Người Nhật?” Tinh Ý có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, còn tài trợ rất nhiều dụng cụ y học.” Thư ký Trương chỉ vào chiếc xe tải vừa đi qua, “Thừa dịp kỳ nghỉ đã đưa tới, năm sau có thể ở sử dụng viện khoa học mới rồi.”
Trường Y Bác Hòa đầu tiên do người Đức sáng lập, sau đó được chính phủ tiếp quản, về mặt học thuật thì theo hệ của Đức.

Nhưng trường học phát triển đến nay, ngày càng trở nên toàn diện, hiệu trưởng Lương cũng thường xuyên mời giáo sư y học Nhật Bản để toạ đàm, dạy học.

Không thể không nói, dù cho quan hệ hai nước căng thẳng, nhưng đối với sự giao lưu học thuật mà nói, những học giả bác sĩ Nhật Bản kia vẫn tận tâm tận lực giảng dạy.

Cho nên vẫn thường thấy vài người Nhật đang làm việc trong trường.
Người cuối cùng xuống xe chính là người quyên tặng kia, nhìn từ góc độ của Tinh Ý, ông là một trung niên cao gầy với bộ râu đặc trưng của người Nhật Bản, tây trang giày da trông có vẻ hào hoa phong nhã.

Tinh Ý nhìn sườn mặt của ông, vô thức bước chậm lại, bất giác cảm thấy có chút quen thuộc.
Tinh Ý theo thư ký Trương đến tòa nhà hành chính, các nhân vật quan trọng đều đang họp tại văn phòng hiệu trưởng, cô đợi rất lâu, cuối cùng hỏi: “Thư ký Trương tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thư ký Trương đang sắp xếp tài liệu trên bàn làm việc: “Tiên sinh đó muốn gặp người đạt được học bổng.”
“Tôi sao?” Tinh Ý lắp bắp, “Nhưng tôi không có khả năng có được học bổng.Tôi đã bị ghi lỗi mà.”
“Tiên sinh đó muốn lập một học bổng mới ở trường, đặc biệt giúp đỡ sinh viên nữ, cổ vũ bác sĩ nữ hành nghề.” Thư ký Trương giải thích, “Lần này được chọn dựa theo thành tích.”
Tinh Ý hào hứng: “Đã có điểm thi rồi sao?”
Trương thư ký rút một tờ phiếu điểm cho cô, cười nói: “Ngoại trừ môn thi chiều nay của các cô.”
Tinh Ý vừa mở phiếu điểm, liền nghe thấy có người hỏi trên lầu: “Sinh viên đại diện tới rồi à?”
Thư ký Trương vội vàng đưa Tinh Ý lên lầu vào văn phòng hiệu trưởng.

Từ lúc nhập học tới nay, đây là lần đầu tiên Tinh Ý gặp hiệu trưởng.

Cô cung kính chào hỏi hiệu trưởng và Vương tiên sinh trong văn phòng, sau đó an tĩnh đứng sang một bên.
Hiệu trưởng vừa thấy cô liền vẫy tay ra hiệu đến bên cạnh mình, nói với vị khách kia: “Sato tiên sinh, Liêu tiểu thư chính là tân sinh viên ưu tú nhất của bọn tôi.

Nếu ngài cũng đồng ý chọn em ấy làm sinh viên nhận học bổng, ngài có thể nói chuyện với em ấy một chút.” Lão tiên sinh lại giới thiệu với Tinh Ý, “Vị này chính là Sato Gen tiên sinh đến từ Nhật Bản.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.