Đệ Nhất Tướng Công Ngây Thơ (Đệ Nhất Manh Phu)

Chương 8: Phục chế



Edit: Trucxinh

Bắt đầu từ muỗng đá bào đó, Đông Phương phủ sôi sục. Muỗng đá bào kia
thần kỳ cỡ nào chứ, có thể khiến tam công tử mở miệng nói chuyện kể từ
ngày chào đời đến nay! Khụ, tuy chỉ là một chữ “A” ngắn gọn súc tích
nhưng bất kể nói sao, tóm lại cả Quốc Công phủ không còn thấy xấu hổ như trước nữa rồi. Sau này ai dám nói tam công tử câm là quật kẻ đó! Thế
nên, muỗng đá bào đó không mang ý nghĩa đá bào bình thường, mà là một
muỗng đá bào cao quý, một muỗng đá bào tinh khiết, một muỗng đá bào
thoát ly hương vị thông thường, một muỗng… khụ, đá bào có ích cho dân
chúng. Ít nhất, ý nghĩa của nó đối với Trấn Quốc Công phủ tuyệt đối
không bình thường. Cuối cùng cốc đá bào thần kỳ này được liệt vào hàng
ngũ món ăn được hoan nghênh nhất Quốc Công phủ hàng năm. Còn Yến Hồng,
vốn dĩ địa vị vững chãi tăng từng bước nhất thời thuận nước đẩy thuyền
càng lên cao, chịu sự theo đuổi tâng bốc đã lên tới trình độ heo mẹ biết bay, cây sắt nở hoa, hơn nữa còn được đặt ngang hàng, trở thành một
trong tam đại kỳ tích của Di Lăng. (Khục, còn như heo mẹ biết bay và cây sắt nở hoa có thật hay không, không thuộc về nội dung kiểm chứng của
tác giả…)

Trừ Đông Phương Manh phẳng lặng như nước ra, một trong hai nhân vật
chính của sự kiện này cứ hết đau khổ lại vui vẻ. Yến Hồng vui vẻ là vì
nhờ vận cứt chó, Quốc Công phủ từ đó xem yêu cầu của nàng là chuẩn mực,
nàng làm việc không gặp trở ngại nữa. Đau khổ chính là nhóm lãnh đạo dăm ba bữa lại gọi nàng qua cảm khái, cảm tạ một hồi. Khoa trương nhất
chính là lão phu nhân, mỗi lần nhìn nàng ánh mắt cứ như thần giữ của đột nhiên tìm được núi vàng. Khụ, chư vị thần tiên lượng thứ, nàng không cố ý mạo phạm lão nhân gia, cái này là nhận định từ đáy lòng…

Chịu kích thích lớn nhất ngược lại là Đông Phương Tề. Một mặt, hắn vui
mừng không thôi vì cuối cùng tiểu đệ cũng mở lời vàng ngọc, mặt khác lại cảm thấy cực kỳ nuối tiếc vì người lãnh đạo khiến tiểu đệ thay đổi lớn
như thế không phải hắn. Để giải quyết nuối tiếc, người xưa nay luôn thận trọng đáng tin cậy trong mắt người trong phủ như hắn ngày nào cũng bưng một cốc đá bào chạy tới trước mặt Đông Phương Manh lượn qua lượn lại,
còn sống chết đòi đút Đông Phương Manh ăn, mục đích đen tối là muốn Đông Phương Manh cũng hồi đáp lại như thế. Song, mãi mà hắn không thành
công, Đông Phương Manh luôn phớt lờ hắn, vì thế hắn càng sầu muộn không
thôi. Nhìn một màn này khiến Yến Hồng nhịn cười thiếu điều viêm ruột,
hắn còn không chịu thôi ngày nào cũng kiên trì chạy tới, rồi lại chịu
thất bại ủy khuất trờ về.

Nhân vật chính số một trong chuyện này, Đông Phương tam thiếu Manh công
tử bình tĩnh nhất, ngoại trừ ngày hôm đó phát ra một tiếng như sét đánh
giữa trời quang ra, không có thêm âm thanh nào nữa, làm bà con đỏ mắt
mong chờ hắn mở lời vàng ngọc lần nữa thiếu điều muốn mòn con mắt. Chỉ
có Yến Hồng với Noãn Nguyệt là khá bình tĩnh cho rằng đó đơn thuần là
trùng hợp. Vì thế Yến Hồng nên làm gì thì vẫn tiếp tục làm. Muốn Đông
Phương Manh mở miệng đã khó khăn như thế, nếu làm hắn nói trọn vẹn một
câu, tiến tới nói chuyện giống như người bình thường, không thể dùng hai chữ “gian khổ” để hình dung chuyện này. Cách mạng chưa thành công, Hồng Hồng vẫn cần cố gắng nhé.

Đang là ngày nóng, phong cảnh trong Lạc Phong Uyển lại tuyệt vời, đình
các nhà sàn nhỏ thấp thoáng giữa cây cối xanh um rậm rạp, cứ như thiếu
nữ thẹn thùng ôm tỳ bà che nửa mặt hoa. Yến Hồng nhất thời ngứa tay, sai Tập Nhân đi tìm than tới chế thành bút than, ngồi ở một góc vắng vẻ
trên lối đi vẽ phác họa lên giấy. Thật cảm tạ thời đại này đã có giấy,
hơn nữa chất lượng cũng rất khá. Hết sức chăm chú, hoàn toàn không chú ý một bóng người chậm rãi lại gần. Chỉ thấy cái bóng thon dài đó đi mấy
bước thì dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ một lát lại đi tiếp, lặp đi lặp
lại như thế, ngắn ngủn mấy trượng mà đi nửa khắc mới xong! May mà Yến
Hồng chỉ lo mải mê vẽ không chú ý, bằng không nhất định sẽ dở khóc dở
cười với “tốc độ thần sầu” này.

Yến Hồng lướt bút soạt soạt, phác họa bóng mờ của đình bát giác, đưa
ngón cái và ngón trỏ hai tay ra, tạo một khung vuông chuẩn bị vẽ cảnh,
đột nhiên phát hiện bên người tăng thêm cảm giác mát lạnh, ngạc nhiên
quay đầu, nhìn thấy ánh mắt trong veo của ai đó. Đông Phương Manh, hắn
lẳng lặng ngồi xổm bên người nàng hơi dựa ra đằng sau, hai tay ngoan
ngoãn bắt chéo trên đầu gối. Rõ ràng Yến Hồng cảm thấy hắn rất tò mò với thứ trong tay nàng nhưng lại không chủ động tìm hiểu, ánh mắt và vẻ mặt luôn trong trẻo thuần khiết như trẻ thơ. Yến Hồng cười rạng rỡ, hắn
không đề phòng nàng như thế khiến nàng luôn không tự chủ được mà bày tỏ
thiện ý của mình.

“Manh Manh, nhận ra thiếp vẽ nơi nào không?” Yến Hồng nói chậm rãi, nhả
từng chữ từng chữ một. Cảm xúc của hắn ngưng đọng từng chút từng chút
trong mắt, cái gọi là “nghi hoặc” từ từ dâng lên, Yến Hồng hỏi lại lần
nữa. Ánh mắt hắn liền nhẹ nhàng chuyển sang bàn vẽ trong tay nàng, tập
trung nhìn một lát, lại ngước lên nhìn phía trước mặt, chừng một lúc,
hắn tìm thấy đình bát giác cổ kính mà Yến Hồng phác họa. Hắn ngoẹo đầu
nhìn Yến Hồng, trải qua một thời gian Yến Hồng “lẳng lặng không tiếng
động” xâm nhập vào cuộc sống của hắn, hắn đã không tránh né ánh mắt Yến
Hồng nữa, thậm chí khi nàng lơ đễnh sơ sót, hắn còn chủ động tìm nàng.
Nét mặt hắn có phần cứng ngắc, giống như không biết làm cách nào diễn
đạt ý nghĩ của mình, lại giống như có thứ gì đó đột nhiên đông lại trong óc, lưỡng lự nửa ngày cũng chỉ hơi mim mím môi, cuối cùng nhấc tay lên
chỉ vào phía trước chỗ hắn tìm được.

Yến Hồng hiểu ý mỉm cười, nhỏ nhẹ: “Manh Manh thông minh ghê, chỉ một
lát đã tìm thấy rồi.” Người gần như chưa từng mở miệng, hắn cơ hồ chưa ý thức được cổ họng mình còn có khả năng phát ra âm thanh, phải từ từ dẫn dắt hắn sinh ra khát vọng nói chuyện, để hắn phát hiện thân thể mình kỳ diệu ra sao. Mắt hắn cong cong, dáng vẻ rất nghiêm túc, bắt chước bộ
dạng Yến Hồng, ngồi lên thảm cỏ, sau đó tiếp tục dán mắt lên bàn vẽ
trong tay nàng, không chịu dời đi. Yến Hồng nhét bút than vào tay hắn
rồi đặt bàn vẽ trước mặt hắn, đè lại từng nét bút trên tờ giấy ban nãy,
lấy ra một tờ giấy trắng khác, sau đó nắm tay hắn, tùy ý vẽ vài nét,
trên giấy xuất hiện đường nét đơn giản của một quả táo. Mới đầu tay Đông Phương Manh có hơi cứng ngắc thế nên nét vẽ không tròn trịa, còn hơi
thô, quả táo vẽ ra meo méo, rất hiển nhiên đây là một quả táo dị dạng
thiếu dinh dưỡng. Kế đó Yến Hồng buông tay hắn ra, để hắn tự mình tập
vẽ.

Ban đầu hắn chưa kịp phản ứng, quay đầu ngơ ngác nhìn nàng, dường như
không hiểu vì sao nàng bỏ tay hắn ra không nắm nữa. Dưới nụ cười cổ vũ
của nàng, lại mím môi, lúc này mới quay lại vẽ loạn trên giấy, vừa vẽ
vừa liếc đuôi mắt tự cho là người khác không biết nhìn trộm phản ứng của nàng. Phát hiện nàng vẫn dịu dàng nhìn hắn như cũ, hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, đổi bút từ tay phải sang tay trái. Yến Hồng kinh ngạc,
hắn muốn khai phá tay trái của mình sao? Kế đó sự kinh ngạc của nàng
biến thành chấn động ngập tràn, miệng há thành chữ O lúc nào không hay.
Thì ra hắn thuận tay trái… Chỉ thấy bạn nhỏ Đông Phương Manh thâm tàng
bất lộ (Không để lộ tài năng), dùng tay trái điêu luyện lướt một nét tạo thành một quả táo tròn trịa (giống như lúc chúng ta học mỹ thuật ở tiểu học vẽ nét đơn giản ấy), nếu không phải ban nãy mình dạy hắn vẽ nó, Yến Hồng gần như cho rằng thằng nhãi này cũng đến từ thời không xa xôi kia
như nàng. Rất nhanh, cả bản vẽ đều là táo, ngay cả lề và góc giấy Đông
Phương Manh cũng không chịu tha, cố chấp vẽ từng quả táo nhỏ, đến khi cả tờ giấy trắng không còn chỗ trống. Vẽ xong, hắn quay đầu bình tĩnh nhìn Yến Hồng, không chớp mắt, nét mặt nghiêm túc mà cố chấp, tựa như rất để ý cái nhìn của nàng. Yến Hồng cảm động, lại có phần chua xót. Trước đây có lẽ chưa có ai dẫn dắt hắn làm những chuyện vụn vặt tỉ mẩn thế này,
mà dẫn dắt nho nhỏ như thế đối với hắn mà nói lại quan trọng cỡ nào.

“Manh Manh giỏi quá, vẽ rất đẹp!” Yến Hồng đương nhiên không keo kiệt mà khích lệ hắn, lại bồi thêm một câu: “Hồng Hồng rất thích đó!” Đến khi
nàng nói xong câu cuối, nét mặt nghiêm túc của Đông Phương Manh mới
thoáng thả lỏng, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh có phần ngây ngốc nhưng lại
khiến Yến Hồng cảm giác được một chút vui vẻ khó phát hiện của hắn. Hắn
cố chấp đợi trong thế giới một người, cô quạnh đã bao lâu, nàng xông vào thế này, chắc hẳn đem lại cho hắn chút an ủi? Song ngạc nhiên mừng rỡ
lớn hơn nữa còn ở đằng sau. Yến Hồng tiện tay vẽ đại thứ gì đó lên giấy, Đông Phương Manh liền dùng tay trái bắt chước vẽ lại thật nhanh, thậm
chí góc độ dùng bút, nặng nhẹ, đường nét thô mảnh, bóng ảnh mờ đậm không lệch lấy một chút, Yến Hồng nhìn hoa cả mắt. Nàng dứt khoát sai Tập
Nhân lấy một bàn vẽ nữa, cùng Đông Phương Manh mỗi người một bàn, sau đó ở trước mặt hắn, bắt đầu vẽ tranh tĩnh vật.

Nàng chọn một cái ghế đá hình dạng không phức tạp lắm ở gần đó, trên ghế điêu khắc rất nhiều hoa văn áng mây lớn phong cách cổ xưa. Muốn vẽ đẹp
cần rất nhiều công sức, chẳng những phải tính được tỷ lệ chính xác, còn
phải nắm chắc kết cấu, đứng từ góc độ phân tích thấu thị, phác họa các
dạng kết cấu chuyển tiếp, chú ý sự giao thoa hình dáng, tránh sự đơn
điệu và trống trải, ngoài ra còn phải vận dụng ánh sáng linh hoạt, phân
bố không gian, đi sâu vào xây dựng hình dạng chân thật mà có tính lập
thể.

Yến Hồng có kiến thức vẽ phác họa căn bản đương nhiên không nói, nhưng
khiến nàng sửng sốt chính là sau khi nàng vẽ xong, Đông Phương Manh cơ
hồ chỉ chậm hơn nàng một chút, cũng bắt đầu cầm bút, bố cục, phác họa,
giống nàng y như đúc, nếu không phải hai người vẽ trên hai tờ giấy khác
nhau, suýt nữa Yến Hồng đã nghi ngờ liệu có phải hắn dùng tay trái vẽ
thật hay không. Sao có khả năng chứ?! Nên biết, cho dù là người có nền
tảng hội họa mười mấy năm như nàng cũng không có khả năng trong thời
gian gần như trùng khớp vẽ ra một bức phác họa giống hệt người ta! Không thể tin nổi! Yến Hồng cố tình vẽ một nét hỏng thật lớn, nếu là người
chân chính biết vẽ, rành phác họa chắc chắn sẽ phát hiện mấy nét bút bất hợp lý của nàng. Thế nhưng, Đông Phương Manh chỉ chăm chú nhìn tay
nàng, lúc nàng ngừng lại, không cần đắn đo chiếu theo cách vẽ của nàng
hoàn toàn phục chế lại nét bút hỏng đó! Thậm chí bao gồm cả hình chiếu
nhỏ xíu mà nàng cố ý vẽ đậm hơn! Yến Hồng đờ đẫn nửa ngày rốt cuộc hoàn
hồn lại, thằng nhãi này là cái máy photocopy nhân tạo siêu cấp đây… Còn
Đông Phương Manh, sau khi “copy” cứ cầm bút than ngơ ngác nhìn Yến Hồng, dường như không rõ vì sao nàng đờ người, bỏ tranh qua một bên, còn
không mau vẽ tiếp đi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.