Quỳnh ngồi dậy, mở ba lô, cố gắng không để tiếng sột soạt nhỏ nào phát
ra. Mới chín giờ tối nhưng khắp phòng chỉ còn tiếng ngáy nho nhỏ, tiếng
thở đều đều. Tất cả đã trải qua một ngày vất vả. Riêng Quỳnh, dù rất mệt sau sáu bảy tiếng đồng hồ liên tục khuân đất đá ở khu vực sạt lở, cô
vẫn không tài nào ép mình vào giấc ngủ. Cô không đói, suất ăn lúc chiều
gồm bát mì nấu suông và nửa bắp ngô tuy chẳng thịnh soạn gì nhưng cũng
đủ để dạ dày ngừng sôi réo. Cô không bị muỗi hay bất cứ loại côn trùng
nào khác tấn công, cũng không lạ chỗ ngủ. Thứ làm cô trằn trọc không yên lại chính là sự im lặng, sự im lặng của tất cả đám con gái, kể cả
Phương.
Sáng nay, khi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Hằng- người đem theo nhiều đồ
đạc đắt tiền nhất- phát hiện ra mình bị mất hai trong ba chiếc thẻ nhớ.
Sau một hồi lục lọi, hai miếng nhựa nhỏ mỏng dính buộc với nhau bằng
chun ấy được tìm thấy ở một góc phòng, khuất sau chiếc ba lô của Quỳnh.
Nếu suy luận một cách thiện chí, đây có thể chỉ là kết quả của chuỗi sự
việc trùng hợp ngẫu nhiên, chẳng hạn như hai chiếc thẻ nhớ bị rơi rồi bị đá vào góc phòng trước, sau đó Quỳnh không để ý, quẳng ba lô đè lên…
Nói chung, đồ thì đã trở về với chủ, mọi người thì đang bận dọn dẹp để
rời bản cho sớm, chuyện thật ra chẳng có gì đáng nói. Thế nhưng, sẵn đã
bằng mặt mà không bằng lòng với Quỳnh từ lâu, Hằng làm toáng lên, ầm ĩ
đến nỗi đám con trai cũng phải ùa sang xem.
Đúng thời điểm tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào một mình mình như vậy,
Quỳnh sững sờ nhận ra rằng tình bạn giữa cô và Phương đã rạn nứt quá
nhiều. Trước cảnh tình ngay lý gian của Quỳnh, Phương chẳng hé môi lấy
nửa câu bênh vực, đến ánh mắt cũng không còn chút tin tưởng nào nữa.
Ngay cả khi thầy trưởng đoàn vào phân xử và ra kết luận chấm dứt việc
“đấu tố” Quỳnh, Phương cũng không biểu lộ sự mừng rỡ hay chia sẻ, chỉ
hành động giống những người khác: im lặng, quay lại với đống hành lý
chưa sắp xếp xong. Và đã mười hai tiếng trôi qua, bức tường im lặng vô
hình mà Phương cùng mọi người dựng quanh Quỳnh vẫn sừng sững hệt như
đống đất đá sạt lở đang án ngữ giữa đường, không cách gì lay chuyển.
Quỳnh lục ba lô lấy điện thoại, ngón tay cái nấn ná trên bàn phím mãi
vẫn không biết phải nhắn gì cho Phương. Chuyện gẫu ư? Suốt một tuần nay, những tin nhắn nói chuyện tầm phào của Quỳnh chỉ được đáp lại một cách
gượng gạo, miễn cưỡng. Tâm sự ư? Những câu tâm sự luôn bị tổng đài ngắt
thành hai, ba tin nhắn liên tiếp của Phương và những lời quân sư quạt mo cũng lê thê không kém của Quỳnh đã ngừng bặt kể từ một tuần trước. Giải thích ư? Quỳnh biết giải thích sao nữa đây? Chuyện hai chiếc thẻ nhớ
thì cô chẳng biết gì để phân bua, còn chuyện một tuần trước với Đăng thì cô đã mất cả đêm và non nửa tiền trong sim điện thoại để vừa kể tường
tận vừa trấn an rồi mà Phương…
Nếu như không có sự cố thẻ nhớ vừa rồi, chắc Quỳnh vẫn đinh ninh là
Phương đã hiểu và tin lời giải thích của cô, rằng cô và vị giảng viên
tương lai đẹp trai mà nó hết sức ngưỡng mộ chẳng có chút cảm tình nào
với nhau, rằng việc cô đứng sát bên anh ta, sát một cách bất thường, chỉ là một khoảnh khắc tình cờ. Mãi đến sáng nay, khi Phương im lặng vào
đúng lúc cô cần nó lên tiếng nhất, Quỳnh mới vỡ lẽ, thì ra cô đã suy
nghĩ quá đơn giản. Cô đã vô tư đến mức vô tâm, chẳng biết những lời giải thích quá thật thà của mình đã đưa đến cho bạn những cảm xúc ấm ức, hờn ghen. Cũng phải thôi, một đứa vẫn bị chê là tồ và hâm hấp như cô làm
sao thấu hiểu được tâm trạng của Phương- một thiếu nữ giàu tình cảm đã
bắt đầu biết thế nào là rung động.
Giờ thì mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Quỳnh. Sự im lặng,
giống như lời kết tội nặng nề treo lơ lửng trên đầu chẳng biết bao giờ
thì rơi xuống, làm cho mọi mạch máu trong đầu cô căng lên, mệt mỏi rã
rời nhưng lại không thể ngủ, dù chỉ là một giấc ngắn chập chờn.
– Ngột ngạt quá! – Quỳnh nói một mình trong bóng tối.
Ngay sau đó, giống một kẻ mộng du, cô vùng dậy, đi như chạy ra khỏi phòng.