Vừa mới băt đầu dẫn dắt, sắc mặt Bối Bối lập tức trở nên ngưng trọng. Hoắc Vũ Hạo ngộ tính rất cao, lại còn thông minh nữa. Nhưng thân thể của hắn thật sự quá yếu. Hồn lực của Bối Bối vừa vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo liền phát hiện kinh mạch của hắn hết sức nhỏ bé và yếu ớt, có nhiều chổ mỏng đến nỗi không thể mạnh mẽ khai thông. Thậm chí một số kinh mạch ở gần nhau còn có dấu hiệu rối loạn.
Lúc này Bối Bối mới hiểu Hoắc Vũ Hạo có thể tu luyện đến cấp bậc này, đạt được đệ nhất Hồn Hoàn, đã phải gian nan như thế nào. Sau khi đạt được hồn hoàn đầu tiên, ít nhất thân thể sẽ được cải thiện một chút, nhưng kinh mạch hắn lúc này vẫn còn yếu ớt thế này, có thể nói thiên phú của hắn không hơn người bình thường là bao. Thế nên, để tu luyện đến Hồn Sư cấp mười, phải cần rất nhiều nghị lực a!
Tính tình Bối Bối vồn trầm ổn nên cho dù phát hiện chuyện này hắn cũng không có chút thất vọng với Hoắc Vũ Hạo, người lại càng thêm quý trọn. Với tuổi tác của Hoắc Vũ Hạo, hắn đã có thể có tâm tính kiên định thế này, thiên phú tuy kém nhưng tương lai thì không nói trước được. Nguồn truyện:
Hồn lực từ từ di truyển trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, Bối Bối đoán, Linh Mâu Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo sở dĩ mạnh mẽ như thế chắc chắn là Vũ Hồn biến dị, mà biến dị này càng mạnh thì lại càng gây nhiều tổn hại cho thân thể nhỏ bé của Hoắc Vũ Hạo. Trước đây do không được bồi dưỡng tốt nên mới thành thế này. Nếu ngay từ lúc hắn ra đời đã được dùng dược vật điều dưỡng thì tiểu sư đệ đây chắc chắn đã trở thành thiên tài.
Suy đoán của Bối Bối thật ra cũng không sai, có thể xem như đúng một nửa, thân thể Hoắc Vũ Hạo yếu ớt đúng là do Vũ Hồn biến dị, sau đó lại không được điều dưỡng tốt. Nhưng về phần Linh Mâu, sự mạnh mẽ của nó phải kể đến Thiên Mộng băng tầm, Bách vạn niên Hồn Hoàn phụ trợ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng cái màn đêm dần biến mất thay vào đó là bầu trời trong xanh, xa xa phía đông mặt trời đã ló dạng, lúc này Bối Bối mới chậm rãi rút tay về, thở dài một hơi. Khuôn mặt xanh xao hiện rõ sự mệt mỏi.
Hắn dùng cả đêm giúp Hoắc Vũ Hạo khơi thông kinh mạch, một vòng tuần hoàng đầu tiên của Huyền Thiên Công được hắn cẩn thận dẫn dắt, quá trình này tuy gian nan nhưng sẽ mang lại rất nhiều chổ tốt cho Hoắc Vũ Hạo. Tuy hiện giờ kinh mạch vẫn còn yếu nhưng sau này Hoắc Vũ Hạo từ từ tu luyện sẽ ổn định trở lại và dần dần mở rộng ra, thay đổi thể chất của hắn.
– Oa…
Hoắc Vũ Hạo phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt từ từ hé mở.
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy dường như ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông khắp người tất cả đều giãn nở, cảm giác sảng khoái truyền khắp toàn thân. Ngụm máu ban nãy chính là máu độc chứa tạp chất bị tắc nghẽn ở các kinh mạch bấy lâu nay, bây giờ kinh mạch đã được đả thông nên trực tiếp bị tống ra ngoài.
Có thể nói Bối Bối là một người tài giỏi, hồn lực cũng đạt đến cấp Hồn Tôn, nhưng sau một đêm giúp Hoắc Vũ Hạo khai thông kinh mạch, hiện giờ đã cực kỳ mệt mỏi.
– Tiểu sư đệ, đứng lên, quay về phía đông. Làm theo hướng dẫn của ta, tập trung năng lượng vào hai mắt.
Bối Bối cố gắng áp chế mệt mỏi, quay sang nói với Hoắc Vũ Hạo, đồng thời hai tay đè lên vai hắn.
Mà lúc này, Đường Nhã đang ngủ say cũng giật mình tỉnh giấc, nàng bật dậy tiến về phía Bối Bối.
Ba người hai mắt mở to, nhìn về hướng đông, mặt trời từ từ xuất hiện từ phía chân trời, ẩn trong ánh sáng màu vàng có vài tia màu tím, nếu không có chăm chú quan sát và có thị lực kinh người, tuyệt đối không thể phát hiện ra nó.
Tử khí xuất hiện, tinh thần ba người đã hoàn toàn tập trung vào nó, thậm chí không còn nghe thấy hơi thở nữa, từ từ hút lấy tia tử khí kia, tia tử khí ấy vừa vào hai mắt liền bắt đầu lau chùi.
Tử khi xuất hiện chỉ trong giây lát, khi mặt trời lên cao thêm một chút thì nó đã hoàn toàn biến mất.
Cả ba từ từ nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi.
Bối Bối và Đường Nhã phun ra một dải khí màu trắng dài như tơ lụa, hít vào thở ra mấy lần nó mới dần dần tan biến.
Tuy rằng tu vi Hoắc Vũ Hạo thua xa hai người kia nhưng vừa rồi, trong giây lát ấy, rung động của hắn là mãnh liệt nhất.
Khi tia tử khí kia xâm nhập vào mắt hắn và bắt đầu lau chùi, trong lòng hắn vẫn còn chút lo lắng, nhưng khi nó vừa tiếp cận với Linh Mâu, đôi mắt hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái chưa từng có, thậm chí không cần rót hồn lực vào hắn cũng có thể nhìn thấy mọi thứ cực kỳ rõ ràng, giống như góc nhìn trong nháy mắt đã mở rộng ra vậy.
Còn khi hắn nhắm hai mắt lại, tia tử khí ấy nhẹ nhàng xuyên qua hai tròng mắt, Linh Mâu vận dung hồn lực tiến hành dung hợp với tia tử khí kia, lúc này mọi lo âu trong lòng hắn đã hoàn toàn biến mất, cả người cảm thấy mát lạnh, thoải mái không nói nên lời.
Tử Cực Ma Đồng, Tiểu Nhã lão sư nói thật đúng, công pháp này thật quá thích hợp với mình a! Chỉ mới tu luyện lần đầu tiên đã đạt đường hiệu quả như thế này. Hoắc Vũ Hảo cảm thấy trước đây mình tu luyện mấy tháng cũng không bằng một khắc hấp tụ đông phương tử khí này.
Giây lát sau, cảm giác mát lạnh mới dần dần biến mất, Hoắc Vũ Hạo lại mở hai mắt ra, ẩn sâu trong tròng mắt xanh lam kia đã ẩn hiện một tia màu tím.
– Xem ra hiệu quá không tệ a!
Đường Nhã vui sướng nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng đứng dậy, cung kính nói:
– Tạ ơn sư phụ, cám ơn đại sư huynh.
Tia màu tím trong mắt Bối Bối dần dần nhạt đi, nhưng khuôn mặt vẫn đầy vẻ mệt mõi như trước, hắn vỗ vỗ vai Hoắc Vũ Hạo nói:
– Chúng ta đã là người một nhà, không cần phải nói cám ơn. Ta phải nghỉ ngơi một chút, chắc phải đến tối chúng ta mới có thể đi được. Tiểu Nhã lão sư, nàng chuẩn bị một chút rau đi. Còn tiểu sư đệ, ngươi tiếp tục vận hàng lại chu kỳ Huyền Thiên Công mà ta đã dạy tối qua, cố gắng khắc sâu vào trí nhớ.
– Dạ.
Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng tôn kính vị đại sư huynh này, hắn lập tức ngồi xuống, dựa theo công pháp Huyền Thiên Công, bắt đầu vận chuyển hồn lực. Nhờ Bối Bối đã hướng dẫn tạo sẵn lộ tuyến nên lần này hắn vận dụng hồn lực đi theo chu kỳ khá là dễ dàng. Hồn lực sau khi được Huyền Thiên Công tinh luyện dần dần biến thành màu trắng, một ít tạp chất còn sót lại trong hồn lực cũng bị luyện hóa trong quá trình vận chuyển.
Một lúc lâu sau, Bối Bối là người đầu tiên ngừng tu luyện, tu vi hắn không thấp, sau một lúc mệt mỏi đã tan biến hết.
Đường Nhã đưa lương khô cho Bối Bối, thấp giọng hỏi:
– Thế nào?
Bối Bối mỉm cười nói:
– Lần này nàng đúng rồi. Tiểu sư đệ này quả là một thiên tài. Tuy thân thể hắn không tốt lắm, nhưng ý chí rất kiến định. Hơn nữa có thể chịu được cực khổ, tâm tính ổn định. Là một hạt giống tốt. Mà Huyền Thiên Công có thể tu bổ thân thể, có thể nói công pháp này cũng vô cùng thích hợp với hắn. Việc chúng ta có thể làm là mở cánh cửa cho hắn, còn tương lai hắn có thể phát triển đến đâu, phải dựa vào cố gắng và cơ duyên của chính hắn.