Những ngày sinh hoạt ở Tân Shrek học viện có thể nói là tương đối nhẹ nhàng.
Tất cả các khóa lý thuyết, Phong Lăng dứt khoát nằm bò trên bàn mà ngủ.
Dù có bị vài vị lão sư gõ mấy lần, nhưng nhờ vào học bá phong phạm cùng kiến thức uyên bác được hun đúc từ Đại Sư, Phong Lăng đã hoàn mỹ trả lời và xoát được hảo cảm độ với các vị lão sư này.
Nhưng có hảo cảm, cũng không thể vô kỷ luật như vậy.
Sau đó, Flander viện trưởng đã phải ra mặt, thông báo cho toàn bộ lão sư về tình trạng đặc thù của Phong Lăng, cũng hy vọng mọi người có thể thông cảm cho cô.
Từ đó về sau, Phong Lăng nằm bò trên bàn ngủ đã trở thành điều đương nhiên trong ban cao cấp.
Bọn đệ tử cũng có người dị nghị, nhưng Đường Tam sau khi đánh bại Thái Long, đã ngầm trở thành “người mạnh nhất” của toàn học viện.
Phong Lăng đi được với Đường Tam cũng gần, thành ra cũng không ai có hành động gì quá khích.
Bọn họ cũng dần chấp nhận sự thật là trong cao ban có một tên cực thích ngủ và lười biếng, nhưng vì “chơi với nhóm học bá nên được các vị lão sư ưu ái cho”.
Còn các khóa tu luyện, căn cứ vào Võ Hồn của từng Hồn Sư nên hoàn cảnh tu luyện cũng sẽ được phân chia.
Đường Tam, Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh tu luyện thích hợp với môi trường tự nhiên, các khu vực có cây cối rậm rạp.
Đới Mộc Bạch thì ở gần các bầy thú, Oscar thì trực tiếp tiến phòng bếp.
Còn Mã Hồng Tuấn, hắn chọn một gian nhà toàn lò lửa.
Hoàn cảnh tốt nhất để Phong Lăng tu luyện là nơi có gió càng mạnh càng tốt, ở những nơi núi cao với khí hậu khắc nghiệt là nhất thích hợp.
Nhưng ở trong Thiên Đấu Thành, tìm đâu ra một nơi như vậy? Cho nên, Phong Lăng chỉ xin một căn phòng đủ vững chắc, sau đó lắp đặt các Phong Thiết – một loại Tân Hồn Đạo Khí mà cô tạo ra trong căn phòng đó.
Phong Thiết là các tinh thiết được Phong Lăng khắc ấn Phong ma thuật lên nó, có khả năng tạo ra gió.
Tương tự như việc thi triển ma pháp sẽ hao tốn ma lực, khắc ấn Ma pháp lên tinh thiết thì cũng cần có năng lượng để khởi động.
Sau quá trình cải tiến của Phong Lăng cùng Tiểu Bạch, các Tân Hồn Đạo Khí này có thể dự trữ được Hồn Lực bên trong nó, năng lượng cũng sẽ được điều tiết hợp lý và sử dụng được trong một khoảng thời gian nhất định.
Sau khi hết lượng Hồn Lực đó, chỉ cần rót Hồn Lực thêm vào là có thể tiếp tục sử dụng mà không cần trực tiếp rót Hồn Lực vào mới khởi động được.
Các Phong Thiết này sẽ phát ra một luồng gió với các cấp bậc khác nhau: mạnh, rất mạnh và cực kì mạnh.
Nếu kết hợp đúng cách, các luồng gió này có thể gây sát thương cho người khác.
Với Hồn Sư thì hơi khó để bị thương, nhưng với người dân thường thì vẫn rất nguy hiểm.
Phong Thiết này Phong Lăng làm cũng chỉ để hỗ trợ cho việc tu luyện của cô, giúp cô điều khiển được các luồng khí chuyển động nhanh cùng rất nhanh đó.
Sẽ giúp khả năng điều khiển của Phong Lăng tinh tiến thêm một bậc.
Phong Lăng cũng không có ý định đem chúng ra ngoài để mua bán hay cho người khác sử dụng vào lúc này.
____________________________
Đã nửa tháng từ khi đến Lam Phách Học viện.
Này nửa tháng, đầu gỗ như Phong Lăng cũng đủ để nhận ra Chu Trúc Thanh không thích hợp.
Nàng ít nói và lãnh đạm hơn hẳn!
“Tiểu Bạch, Chu Trúc Thanh nàng làm sao vậy a? Ta chọc nàng sinh khí sao?” Sau buổi huấn luyện cho Chu Trúc Thanh và Oscar như thường lệ, Phong Lăng vò đầu bứt tai mà hỏi Tiểu Bạch.
Đêm nay không biết đã là lần thứ mấy Chu Trúc Thanh từ chối lời mời đi ăn tối của cô.
Nói là mời đi ăn tối, nhưng cũng chỉ là cùng nhau đi đến thực đường của học viện để dùng bữa.
Ở Shrek Học viện cũ, cả hai đều đi ăn chung với nhau, nhưng hiện tại đã là nửa tháng Chu Trúc Thanh “xa cách” cô rồi!
Có vấn đề a! Là rất nghiêm trọng cái loại này!!
“Ta đã bảo là ngươi đi bày tỏ tình yêu của ngươi với nàng, nàng sẽ lập tức vui vẻ a.” Tiểu Bạch mệt mỏi nói, máy móc như nó cũng đến hết cách với đầu gỗ của Phong Lăng.
Không hiểu vì cái gì mà thông tuệ một con người, va phải ái tình lại ngốc ngếch thành cái loại này.
Quả thật là tình yêu hại người a.
“Ta bày tỏ cùng nàng hết lãnh đạm có cái gì liên quan sao? Rõ ràng là ta chọc nàng sinh khí, không làm cho nàng hết giận thì bày tỏ tình cảm có ích gì a?” Phong Lăng cũng đau đầu, mệt mỏi mà nói.
“Vậy thì ngươi đi mà hỏi nàng a! Than vãn với ta có ích gì, trực tiếp hỏi nàng vì sao sinh khí không phải là được rồi sao!?” Tiểu Bạch nó cũng nổi tính tình, Phong Lăng đã làm phiền nó một vấn đề suốt nửa tháng nay a.
“Aiiiii….” Phong Lăng không khỏi thở dài một hơi, Tiểu Bạch nói không sai, cô lo lắng suy diễn đủ thứ thì có ích gì.
Càng nghĩ mọi thứ lại càng rối hơn, cô đến trực tiếp hỏi nàng vậy.
Không ngờ là một người lý trí và quyết đoán như cô, cũng có ngày phải đau đầu và lo sợ vì một việc như vậy.
______________________________
“Trúc Thanh, ngươi có thời gian sao?” Chu Trúc Thanh vừa trở về ký túc xá, Phong Lăng đã gấp không chờ nỗi mà hỏi.
Chu Trúc Thanh liếc nhìn Phong Lăng một cái, rồi đảo mắt sang chỗ khác, nhàn nhạt mà nói, “Có việc gì sao?”
“Có!” Phong Lăng vội vàng đáp.
Cô sợ cô mà đáp trễ một chút, mỹ nhân trước mặt lại bắt đầu đả tọa tu luyện.
“Trúc Thanh, ta không biết ta đã làm việc gì khiến ngươi không cao hứng.
Ta thật sự chân thành mà hướng ngươi xin lỗi.
Ngươi muốn ta làm gì để ngươi nguôi giận cũng có thể, đánh ta mắng ta đều được.
Chỉ là…ngươi đừng lạnh nhạt và đẩy ta ra xa như vậy…”
“Ta thật sự lo lắng a…” Phong Lăng nói, gương mặt cũng tràn đầy lo sợ.
Không sợ trời không sợ đất, ngay cả mất mạng cũng không sợ như cô, hiện tại thật sự sợ Chu Trúc Thanh làm lơ mình.
Chu Trúc Thanh đồng tử co rút, cả người ngơ ngẩn.
Nàng là bị những lời Phong Lăng nói đả động đến rồi.
Nàng ái người này a… Nhưng nàng cũng ích kỷ đến mức không muốn ấm áp của người này được chia sẻ với bất kỳ ai ngoài nàng.
Nàng có sai hay không? Có vẻ nàng đã quá xấu xa đi.
Nàng ái người này, nàng lại bắt người này cũng phải ái lại nàng…
Khi thấy Phong Lăng bảo hộ Tiểu Vũ, nàng đau lòng.
Nhưng nàng cũng sợ hãi…!Nếu tình cảm của nàng trao cho Phong Lăng quá lớn, để rồi khi người này lại ái một người khác.
Tâm nàng có thể chịu được sao? Chắc chắn là không thể.
Cho nên, nàng đã chọn cách loại trừ nguy hiểm cho chính mình.
Khi tình cảm này chỉ vừa mới chớm nở, rễ tình chưa đâm sâu, nàng cần phải nhổ bỏ nó.
Này nửa tháng, là nàng đang muốn nhổ dần những gốc rễ đó lên.
Nhưng cố gắng suốt nửa tháng của nàng, bức tường nàng xây lên để bảo hộ tâm mình, chỉ vì thấy người này khổ sở một chốc mà lại đồng loạt bị đánh vỡ vụn.
Nàng bắt đầu nghĩ, người này không đáp lại tình cảm của nàng cũng không sao, nàng âm thầm ái người này là đủ rồi.
Ngay cả bản thân nàng cũng không cách nào khống chế được tâm mình, vậy thì để mặc nó đi.
Nó muốn vì người này loạn nhịp, muốn vì người này khổ sở và nhói đau thì cứ để nó như vậy.
Bởi vì nếu không để mặc, nàng cũng không kiểm soát hay làm gì được nó a.
“Ta sinh khí ta chính mình.” Chu Trúc Thanh nhẹ giọng nói, “Cùng ngươi không có quan hệ a.”
Thấy Chu Trúc Thanh không còn dáng vẻ lãnh đạm như trước, Phong Lăng không khỏi mừng thầm, nhưng vẫn không quên quan tâm nàng, “Sinh khí hay gì thì cũng nên nói với ta một tiếng.
Nếu có khó chịu trong lòng, nói ra được sẽ tốt hơn một chút.
Ta không phải một người toàn năng việc gì cũng có thể làm, có thể giải quyết hết mọi khó khăn và phiền phức cho ngươi.
Nhưng ta ít nhất cũng có thể lắng nghe a, sẽ hoàn mỹ mà nghe hết tất cả những gì ngươi nói.”
“Còn nếu ta có làm ngươi không cao hứng, ngươi có thể trực tiếp nói với ta.
Ta đảm bảo sẽ không bảo giờ lặp lại việc đó, không để ngươi phải sinh khí, có được hay không?” Phong Lăng khẩn thiết mà nói, cô muốn Chu Trúc Thanh biết được cô trân trọng mối quan hệ này đến dường nào.
Chu Trúc Thanh mỉm cười, ý cười đạt đến đáy mắt.
Nàng nói, “Nếu là một yêu cầu cực kỳ vô lý, ngươi cũng sẽ thực hiện sao?”
Nghe được nàng như vậy hỏi, Phong Lăng cũng nghiêm túc tự hỏi một chút, liền nói, “Nếu việc đó thật sự khiến ngươi sinh khí, ta có thể từ bỏ nó.”
Ánh mắt của cô kiên định chắc chắn, làm Chu Trúc Thanh không khỏi thất thần.
Có như vậy trong giây lát, nàng tự hỏi, người này có phải hay không cũng thích nàng?
“Nhưng mấu chốt là không ảnh hưởng ngươi an toàn.
Nếu là quan ngươi tính mạng, dù ngươi có sinh khí, ta vẫn muốn duy trì chính mình suy nghĩ và hành động.” Phong Lăng tươi cười nói tiếp.
Cô thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến các yêu cầu “vô lý” mà Chu Trúc Thanh có thể đưa ra để trả lời nàng.
Bởi vì với cô, mỗi lời nói đều là một lời thề.
Những lời đã nói ra, có mất mạng cô vẫn phải làm được.
Chu Trúc Thanh lâng lâng, nàng cũng không rõ nàng đã nói gì để đáp lại lời Phong Lăng.
Cũng không rõ lúc Độc Cô Bác xuất hiện, nàng đã có thái độ như thế nào.
Đêm nay, nàng không thể đả tọa tu luyện được.
Tâm trí nàng cứ phiêu đãng khắp nơi, có lẽ nàng đang quá cao hứng đi…
_______________________________________
Độc Cô Bác một lần nữa xuất hiện ở ký túc xá của Phong Lăng, quen đường quen nẻo mà xách Phong Lăng bay thẳng đến Túy Phong Lâu.
Nuốt xuống một ngụm rượu, Độc Cô Bác sắc mặt nghiêm trọng nói, “Này nửa tháng ta đã lục tung toàn bộ tài liệu ghi chép về độc vật, thậm chí là dược vật cùng y học, đều không tra ra được nguyên nhân bệnh tình của ngươi.
Cả một cái thư viện hoàng gia của Thiên Đấu Để Quốc cũng không có một manh mối nào.”
“Thật hy vọng như lời ngươi nói đây không phải là trúng độc.” Độc Cô Bác thở dài nói.
“Lão Độc, vất vả ngươi đã lo lắng cho ta.” Phong Lăng nở một nụ cười chân thành cùng ấm áp.
Lão Độc quả thật đặt cô ở trong tâm mà lo lắng a, bôn ba suốt nửa tháng chỉ để giúp cô trị bệnh.
Lo lắng cho tính mạng cô còn hơn cả chính cô.
“Bao nhiêu đây tính cái gì là vất vả.
Ngươi mà có chuyện gì mới thật vất vả a!” Độc Cô Bác cười nói, còn trêu chọc Phong Lăng.
Nói tiếp, “Nhưng ta có một biện pháp này, không biết có thể giải quyết được tình trạng của ngươi hay không.”
Không đợi Phong Lăng trả lời, Độc Cô Bác nói, “Sau khi ta tiến hóa từ Bích Lân Xà thành Bích Lân Xà Hoàng, trong cơ thể ta ngưng tụ một Đan Châu.
Một nửa thực lực của ta nằm trong Đan Châu này.
Nó có một điểm đặc biệt, có thể xúc tiến Hồn Lực của ngươi ngưng tụ.
Nếu ngươi nói Hồn Lực ngươi tu luyện không ở trong cơ thể mà hư không tiêu thất, vậy thì Đan Châu này vừa hay có thể giúp ngươi ngưng tụ lại Hồn Lực, hỗ trợ ngươi đột phá bình cảnh của cấp 60.”
“Lão Độc ngươi còn có bảo bối này?” Phong Lăng không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Nhưng nói trước cho ngươi, nếu ngươi nuốt Đan Châu của ta, một khi ta chết đi, nó sẽ trực tiếp nổ trong cơ thể ngươi.
Đừng nói là tiểu quái vật ngươi, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng không thể chịu được sức nổ của nó đâu.” Độc Cô Bác nói rõ.
“Này thì có gì phải lo.
Lão Độc ngươi đâu có dễ chết như vậy, nếu Đan Châu này có tác dụng hai chiều thì mới đáng lo a.” Phong Lăng cười đáp.
“Hừ.
Không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất.
Nếu ta kéo theo ngươi cùng đi, ta linh hồn phải ăn nói như thế nào với Phong tiền bối.” Độc Cô Bác gõ đầu Phong Lăng.
Nói xong, tay Độc Cô Bác mở ra, một đạo lục quang từ trong miệng phun ra.
Một viên châu màu xanh lục dưới sự khống chế của Độc Cô Bác đang chậm rãi hướng Phong Lăng bay đến.
Phong Lăng liền mở tay phải ra để nó rơi vào lòng bàn tay.
“Đem nó nuốt vào là được.” Độc Cô Bác nói.
Phong Lăng nhìn Đan Châu, sau đó thuận tiện trêu ghẹo Lão Độc một câu, cười nói, “Từ trong miệng ngươi phun ra mà bắt ta ăn vào, Lão Độc ngươi phải cho ta một chút thời gian thích ứng đã chứ.”
Độc Cô Bác khí thổi râu trừng mắt, “Hảo nhãi con, ta bôn ba nghĩ cách giúp ngươi, đem cả bổn mạng Đan Châu ra cho ngươi dùng.
Ngươi khen ngược ghê tởm ta Đan Châu?” Đây là suy nghĩ của Độc Cô Bác, lão còn chưa nói thành lời, chỉ cất bước chân tiến về phía Phong Lăng.
Phong Lăng điểm đến tức ngăn, biết trêu chọc như vậy cũng đã đủ rồi.
Trước khi Lão Độc thật nóng nảy, Phong Lăng đem Đan Châu trực tiếp nuốt vào miệng.
Chỉ cảm thấy một cổ nhiệt lưu mạnh mẽ đi xuống, trong đan điền cảm thấy cực kỳ ấm áp, chẳng những không có cảm giác gì không khỏe, ngược lại nhiệt khí của Đan Châu khi vào trong cơ thể khiến cô có cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Độc Cô Bác vừa dự định lấy lại Đan Châu từ tay Phong Lăng đem đi rửa sạch, thì thấy nhãi con trực tiếp nuốt xuống.
Độc Cô Bác vội vàng hỏi, “Cảm giác thế nào? Có khó chịu hay bất thường gì không?”
“Hoàn toàn không.
Còn rất thoải mái nữa là đằng khác.” Phong Lăng thành thật nói.
“Hừ.
Một nửa thực lực của ta trong đó.
Nó có thể giúp ngươi nhanh chóng tăng lên Hồn Lực, là vạn kim khó cầu đồ vật đó.” Độc Cô Bác khịt mũi nói.
“Hắc hắc.
Vậy bây giờ giá trị con người ta là hơn vạn kim rồi a.” Phong Lăng cười tinh nghịch, còn phối hợp đưa tay vỗ vỗ bụng nhỏ của mình.
“Hahaha… Phải, giờ ngươi càng phải cẩn thận.
Kẻo có người nảy lòng tham cướp mất vạn kim của ngươi a.” Độc Cô Bác cũng bị động tác của Phong Lăng đậu cho cười lớn, vui vẻ mà nói đùa theo cô.
…
“Mỗi cuối tuần ta sẽ đến xem xét tình trạng của Tiểu Lăng ngươi.
Nếu có thể đột phá 60 cấp bình cảnh, ta sẽ lấy Đan Châu ra.
Có nó cũng không hẳn là tốt cho việc tu luyện của ngươi.” Độc Cô Bác dặn dò trước khi cả hai chia tay.
*********************************************
Có ai đoán được Phong Lăng bị gì không ha ~~ ????