Không đến một tuần sau, Sở Hạo Vũ đã được thả, tin tức rất nhanh đã được lan truyền trên mạng, Châu Mạn Thuần biết được càng sợ hãi.
Tiếng xe ô tô vang lên, cô ta liền biết anh về nhà.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt, Châu Mạn Thuần mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Khác hoàn toàn với những gì bản thân tưởng tượng, vừa nhìn thấy, Sở Hạo Vũ đã kéo cô ta vào trong lòng, hôn lên trán cô ta và nói: “Mạn Thuần, anh rất nhớ em!”
Câu nói mang theo sự nhớ nhung, yêu thương như có phép thuật làm cô ta quên đi tội lỗi trong lòng mà ôm chặt lấy anh.
“Em cũng rất nhớ anh, anh không biết em đã lo lắng cho anh như thế nào đâu.” Cô ta nức nở, nếu không phải anh đã biết những chuyện cô ta đã làm nhất định sẽ bị dáng vẻ này của cô ta lừa dối.
“Được rồi, đừng khóc.
Anh đi tắm trước rồi chúng ta đi ăn.” Nếu còn ôm cô ta thêm một chút nào nữa, anh sợ bản thân sẽ bị mùi nước hoa nồng nặc của cô ta làm nôn ra mất.
Bỗng Sở Hạo Vũ nhớ tới Bạch Giai Kỳ, không biết giờ này cô đang làm gì? Có nhớ đến anh không?
Người mà giờ phút này Sở Hạo Vũ nhớ đến, đang phải một mình đối mặt với phòng bệnh lãnh lẽo.
Bạch Giai Kỳ lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía đèn phòng cấp cứu, thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy, trái tim đang đập thình thịch của cô lại lần nữa gia tốc.
Chỉ mới khoảng một tiếng trước khi cô và mẹ đang ngủ, cô bỗng cảm nhận được cơ thể của bà bắt đầu co giật, lúc đầu chỉ một vài cái sau đó tần suất tăng dần lên.
Không những thế cơ thể của bà còn dần nóng lên.
“Mẹ! Mẹ!” Bạch Giai Kỳ vừa lay tỉnh bà vừa gọi nhưng mẹ Bạch không có chút phản ứng nào khiến cô sợ hãi vì thế nhanh ấn chuông ở đầu giường, bác sĩ đến rất nhanh.
Sau khi nhìn thấy tình huống của bà không nói hai lời liền đưa bà đến phòng cấp cứu.
Bạch Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn hành lang lạnh ngắt, không có một bóng người, nước mắt liền không tự chủ được mà rơi xuống.
Không hiểu sao lần phát bệnh này của mẹ khiến cô có cảm giác bà sắp rời xa mình.
Bạch Giai Kỳ ngồi thụp xuống, co hai chân lại, chôn đầu vào giữa đầu gối, không nhịn được mà khóc òa lên.
Một nữ y tá nghe được tiếng khóc, vội vàng chạy lại nhìn thấy, cô khóc đau lòng như thế liền rút một tờ giấy cho cô.
“Đừng khóc nữa! Cô hay kiên cường lên, nếu mẹ cô biết cô vì bà ấy mà đau khổ như vậy nhất định sẽ không đành lòng.
Không bằng cô gọi người thân cô đến đây với cô đi như vậy sẽ đỡ sợ hãi hơn.” Nữ y tá khuyên nhủ.
Bạch Giai Kỳ nhận lấy khăn giấy, nhỏ giọng cảm ơn.
Lời nói của cô y tá như giúp cô hiểu ra điều gì đó.
Cô vội vàng rút điện thoại gọi cho anh, song lại không ngờ cuộc gọi hết lần này đến lần khác bị cắt đứt, sau đó cô phát hiện bản thân bị kéo vào danh sách đen.
Bạch Giai Kỳ ngơ ngác, sau đó buông thõng hai tay, quyết định tự mình đương đầu với khó khăn.
Châu Mạn Thuần đang ngồi trên giường liền nghe thấy điện thoại của Sở Hạo Vũ reo lên.
Thấy là số lại cô ta nhanh tay tắt đi, không ngờ người này lại năm lần bảy lượt gọi lại.
Cô ta nhíu mày định nghe máy thì phát hiện số điện thoại này cô ta đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Châu Mạn Thuần cố gắng suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra đây chính là số điện thoại của Bạch Giai Kỳ.
Bạch Giai Kỳ gọi cho anh Hạo Vũ làm gì? Cô ta thật là âm hồn bất tán.
Châu Mạn Thuần ghét bỏ, đồng thời âm thầm may mắn giờ phút này anh Hạo Vũ đã hoàn toàn quên mất cô ta là ai.
Châu Mạn Thuần liếc nhìn về phía phòng tắm thấy Sở Hạo Vũ vẫn chưa có ý định ra ngoài liền nhanh chóng kéo số điện thoại của Bạch Giai Kỳ vào danh sách đen sau đó trả về vị trí cũ như chưa chuyện gì xảy ra.
Đợi Sở Hạo Vũ ra ngoài, Châu Mạn Thuần vội đứng lên: “Anh Hạo Vũ, em nấu cơm xong rồi chúng ta đi ăn cơm trước!” Lượng thuốc lần trước vẫn còn, cô ta muốn liều một lần cuối.
Sở Hạo Vũ liếc nhìn Châu Mạn Thuần rồi dắt tay cô ta đi xuống, lại không biết rằng lần này, anh sẽ tự tay hủy hoại cuộc hôn nhân vốn dĩ đang dần tốt đẹp lên của mình.
“Bạch tiểu thư hiện tại An tiên sinh người phẫu thuật chính đang có việc gấp, nếu muốn điều động anh ta cần có sự phân phó của Sở tiên sinh, cô xem…” Nữ bác sĩ khó xử nhìn Bạch Giai Kỳ, không phải bọn họ không muốn cứu mà là với năng lực của bọn họ, mức độ thành công của ca phẫu thuật này gần như bằng không.
Bạch Giai Kỳ nghe vậy liền hiểu nếu không có sự đồng ý của Sở Hạo Vũ, bác sĩ An sẽ không đồng ý thực hiện ca phẫu thuật này.
Nghĩ đến cô đã bị anh kéo vào danh sách đen, Bạch Giai Kỳ có chút không biết làm sao.
Nhìn về phía phòng cấp cứu, cô hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, cô giúp tôi kéo dài thời gian một chút.
Tôi nhất định sẽ khiến bác sĩ An đến đây trong thời gian sớm nhất được không?” Âm thanh nghẹn ngào, run rẩy khiến nữ bác sĩ cũng rơm rớm nước mắt.
“Được, cô mau lên một chút!” Nữ bác sĩ đồng ý.
Bạch Giai Kỳ liếc nhìn phòng cấp cứu một lần nữa rồi vội vàng chạy đi ra ngoài.
Cô không biết hiện tại anh đã được thả chưa nên chạy đến chỗ cảnh sát để tìm anh lại nhìn thấy tin tức trên màn led ngay lập tức nhờ tài xế đưa mình đến Sở gia.
Vương Khiết không ngờ rằng cô chủ sẽ xuất hiện ngay lúc này, liếc nhìn tình hình trong phòng khách Vương Khiết vội chạy ra ngoài chặn cô lại, không muốn cô đau lòng.
“Cô chủ…”
“Vương Khiết hiện tại chị đang có việc gấp tìm Sở Hạo Vũ anh ta…” Hình ảnh trước mắt khiến cô không cách nào nói tiếp.
“A!” Tiếng thét chói tai của Châu Mạn Thuần vang lên sau đó là tiếng gầm giận dữ của Sở Hạo Vũ khiến Bạch Giai Kỳ không biết bản thân đến đây là đúng hay sai..