Từ sau ngày hôm đó, Sở Hạo Vũ không còn xuất hiện ở phòng bệnh của Bạch Giai Kỳ nữa.
Mà người hầu Sở gia cũng không thấy anh về nhà nhưng họ không dám nói cho Bạch Giai Kỳ biết sợ cô sẽ đau lòng.
Giờ phút này tất cả mọi người đều cho rằng anh đang ở bên cạnh chăm sóc Châu Mạn Thuần vì cả cô ta cũng không còn ở bệnh viện.
“Cậu chủ thật quá đáng!” Vương Khiết nói thầm.
Đồng thời cô càng kiên định với quyết định của bản thân, cô tin rằng cô làm như vậy cô chủ sẽ hạnh phúc.
Thư ký Trương ở bên cạnh không dám nói gì sợ đụng phải họng súng.
Mặc dù lần này cậu chủ không tới nhưng cậu ấy bảo anh đến đây xem cô chủ.
Tuy nhiên cậu chủ sĩ diện sợ mất mặt không cho cậu nói vì thế nên cậu chủ, anh tự cầu phúc đi.
“Vương Khiết, em nghe máy giúp chị.” Thấy mẹ Bạch gọi tới Bạch Giai Kỳ vội vàng gọi Vương Khiết.
“Em nói với mẹ chị là chị đang bận nhé! Có gì bảo mẹ chi nói với em.” Cô sợ mẹ mình biết chuyện sẽ lo lắng.
Dù sao việc này cũng khó chấp nhận, nhưng qua việc này cô cũng quyết định sau khi khỏe lại sẽ đi gặp bà.
Nói cho bà biết cô đã về Trung Quốc để bà yên tâm hơn.
Nghĩ thế, Bạch Giai Kỳ đưa điện thoại cho Vương Khiết.
Cô ấy nhận lấy, cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với bà.
Hóa ra, mẹ Bạch gọi để thông báo bác sĩ nói bệnh của bà đã chuyển biến tốt, nếu may mắn năm nay có thể về nhà ăn tết.
Hơn một tháng nay, đây có thể coi là tin tức vui nhất của Bạch Giai Kỳ, sau khi nhìn tin Vương Khiết viết cô vô cùng vui vẻ mà cười.
Dì Mai đứng bên cạnh thấy nụ cười này cũng yên tâm phần nào.
Đã hơn một tuần trôi qua, sau nhiều lần khám, bác sĩ quyết định để Bạch Giai Kỳ đeo trợ thính.
Tuy nhiên loại trợ thính này sẽ được sử dụng trong ba tháng nếu sau ba tháng không có chuyển biến bác sĩ sẽ xem xét lại lần nữa.
“Sở phu nhân, cô có nghe thấy tôi nói gì không?”
Hơn mười ngày sống trong im lặng, đột nhiên nghe được âm thanh, Bạch Giai Kỳ có chút ngơ ngác, dáng vẻ này lọt vào mắt mọi người trông rất đáng yêu.
“Sở phu nhân?” Bác sĩ hỏi lại.
“A vâng, có nghe thấy ạ!” Bạch Giai Kỳ giật mình, lấy lại tinh thần trả lời.
“Sở phu nhân, theo tình hình hiện tại nếu cô muốn nhanh khỏi bệnh thì cô cần điều chỉnh tốt tâm lý của mình.
Theo tôi biết cô cũng là bác sĩ, vì thế chắc cô cũng hiểu rõ tâm trạng của bệnh nhân có ảnh hưởng quan trọng thế nào đến điều trị.” Vừa quan sát phản ứng của cô, bác sĩ vừa nói.
Tai của cô không nghe thấy bốn phần là do việc cô bị ngã thang, sáu phần là bởi vì tâm lý của cô muốn dùng điều này để ngăn chặn sự khó chịu trong lòng.
Đây chính là phản ứng tự nhiên của con người khi gặp chuyện đau đớn ngoài tầm kiểm soát, họ thường sinh ra phản ứng tự bảo vệ mình.
Bạch Giai Kỳ nghe vậy liền trầm mặc, ánh mắt cô nhìn vào tấm rèm trắng.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy ở phía sau có một người đàn ông bước ra.
“Anh Cận Nam!” Cô kinh ngạc.
Khuôn mặt Phó Cận Nam đen tối, ánh mắt lóe lên những tia sáng kì dị.
Tuy nhiên anh vẫn dặn lòng, nghe bác sĩ khám cho cô.
Sau đó mới cùng cô đi ra ngoài.
“Bạch Giai Kỳ, em được lắm! Em… em… anh thực sự không biết nói em lương thiện hay là ngu ngốc nữa.” Phó Cận Nam sau khi biết được mọi việc ngay lập tức cảm thấy bực bối kèm theo đó là sự khó chịu.
Cô nhóc mà anh thầm thương, thầm bảo vệ bị người đàn ông khác cướp đi.
Không những thế anh ta còn hành hạ, chèn ép, bắt nạt cô thì làm sao anh ta có thể thoải mái cho được.
Sở Hạo Vũ vốn dĩ lần trước tôi đã định buông tay nhưng xem ra anh không muốn tôi làm thế.
Phó Cận Nam vuốt gọng kính mắt, ánh mắt đen như mực làm người khác khó nhìn rõ suy nghĩ của anh ta.
Nhưng Bạch Giai Kỳ lại cảm nhận được anh đang tức giận, cô năm lấy tay anh cười nói: “Em không sao.
Đừng lo lắng!”
Bị bắt nạt đến nước này còn bảo anh ta đừng lo lắng, Phó Cận Nam nhìn chằm chằm vào mắt cô, anh ta bỗng căng thẳng bởi vì trong đó anh ta không còn nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, mà chỉ còn lại một mảnh bình yên không chút dao động.
Đáng lý như vậy anh ta phải vui vì cô đã trưởng thành nhưng hiện tại Phó Cận Nam lại không vui nổi.
Anh ta thở dài một tiếng rồi đưa cô về nhà.
Sau khi từ bệnh viện về, Bạch Giai Kỳ nhìn thấy chiếc xe đã lâu không xuất hiện trong sân nhà.
Cô có chút ngờ ngợ, bước vào bên trong.
Ở trong phòng khách, một đôi nam nữ đang ôm nhau về cùng thắm thiết.
“Chị Giai Kỳ, chào mừng chị đã về nhà!” Giọng nói lanh lảnh truyền vào tai Bạch Giai Kỳ khiến cả người cô phát lạnh.
Sở Hạo Vũ nhìn cô cùng Phó Cận Nam bước vào, không giấu vết nhíu mày.
Sau đó không hề quan tâm mà quay đầu lại tiếp tục âu yếm với Châu Mạn Thuần.
Xem ra cô không nhớ kỹ lời anh nói.
“Anh Hạo Vũ, chị Giai Kỳ về rồi!” Châu Mạn Thuần đỏ mặt, đẩy anh.
Tuy nhiên, anh lại làm như không nghe thấy mà tiếp tục đùa nghịch bàn tay của cô ta.
Phó Cận Nam cau mày, tên này anh ta làm sao vậy? Lẽ nào anh ta không biết tình trạng của Giai Kỳ.
Phó Cận Nam mở miệng định nói gì đó nhưng sau đó ngay lập tức dừng lại.
Ánh mắt liếc về phía Vương Khiết.
Vương Khiết thấy vậy, cúi đầu tiến lên dìu Bạch Giai Kỳ, muốn đưa cô lên phòng.
“Cô chủ, em đưa người về phòng.”
Bạch Giai Kỳ lắc đầu, song Phó Cận Nam lại đẩy cô ý bảo cô đi lên.
Cô nhìn về phía hai người phía trước cuối cùng lựa chọn đi lên lầu.
Sở Hạo Vũ thấy vậy cũng không ngăn cản, dù sao chỉ cần anh muốn thì cô sẽ ngoan ngoãn đến gặp anh.
Mà vừa hay anh cũng muốn nói chuyện với Phó Cận Nam.
“Em về phòng trước!” Anh vỗ nhẹ lên tay Châu Mạn Thuần.
Tuy rằng cô ta không muốn nhưng nhìn thái độ của anh, Châu Mạn Thuần vẫn bĩu môi rời đi.
“Sở tiên sinh, tôi cũng không muốn vòng vo, chúng ta đều là người lớn.
Nếu anh đã không chăm sóc được Giai Kỳ thì tôi muốn đưa Giai Kỳ!”
Khóe môi treo nụ cười lạnh, trong đôi mắt là những tia sáng khiếp người, giọng nói Sở Hạo Vũ lạnh lùng vang lên: “Người phụ nữ đã bị tôi dùng qua nhiều lần như vậy, anh vẫn muốn dùng sao?”
Phó Cận Nam khiếp sợ bởi vì anh ta không ngờ Sở Hạo Vũ lại trước mình sỉ nhục Bạch Giai Kỳ.
“Sở Hạo Vũ, anh đang nói cái gì thế? Tôi không cho phép anh nói Giai Kỳ như vậy.” Phó Cận Nam nhìn thẳng vào mắt anh.
Tia lửa tóe ra từ ánh mắt hai người, bỗng Sở Hạo Vũ cười một tiếng: “Tôi không những nói mà còn làm cô ta rồi cơ đấy.
Anh biết cô ta đê tiện như thế nào khi nằm dưới thân tôi không?”
Phó Cận Nam vô cùng tức giận, giơ nắm đấm về phía Sở Hạo Vũ nhưng lại bị anh ta bắt được mà phản đòn.
Cú đấm mạnh vào bụng khiến anh ta phải lùi lại.
“Nếu anh có hứng thú, tôi có thể tiếp tục kể cho anh nghe, lúc cô ta cầu xin tôi “làm” dáng vẻ ấy như thế nào.” Sở Hạo Vũ tiếp tục buông lời làm tổn thương người khác.
Bạch Giai Kỳ không ngờ rằng bản thân còn có thể bắt gặp một màn bắt mắt như vậy.
Cô nắm chặt tay, hóa ra trong lòng anh cô là người như vậy.
Đê tiện, hèn hạ, thấp kém, vô liêm sỉ,…
“Giai Kỳ?” Phó Cận Nam hoảng sợ.
Cô muốn cười một tiếng trấn an Phó Cận Nam nhưng lại không cách nào làm được.
Chỉ có thể đờ đẫn mà quay người đi vào trong nhà.
Sở Hạo Vũ nhìn bóng lưng của cô, tại sao? Vẫn muốn dùng vẻ mặt này lừa anh, nếu không có đoạn ghi âm đó, anh nhất định sẽ tin cô..