Đại Tình Hiệp

Chương 21: Đổi chác hàng hóa



Thạch Mại Sùng đắc ý cười nói :

– Tra lão đệ, lão đệ mau chuẩn bị một cái rương lớn đi.

Tra Nhị Minh ngạc nhiên hỏi :

– Thạch lão nhân gia cần một cái rương lớn, chắc hẳn là để đựng những đồ châu báu phải không?

Thạch Mại Sùng lắc đầu cười đỡ lời :

– Không phải là đựng những đồ châu báu gì, mà là để đựng hoạt báu.

Hai tiếng “hoạt báu” Tra Nhị Minh nghe thấy cũng phải giật mình kinh ngạc. Thạch Mại Sùng bèn chỉ Mộ Dung Lâm đang mê man phủ phục người trên bàn, cười nói :

– Vị Cửu Độc Phong Vương kia không phải là hoạt báu sao? Ta muốn bỏ nàng vào rương lớn, mang về Quát Thương mê cung rồi sau sẽ có cách xử trí, để khỏi cho lão đệ mang tiếng là giết Tổng trại chủ của mình. Sau này có nhậm chức Thủ lãnh của quần hùng lục lâm bảy tỉnh phương Nam cũng khỏi phải bị trở ngại.

Tra Nhị Minh mừng rỡ nói :

– Lão nhân gia tính toán thực là toàn vẹn, tại hạ lấy làm khâm phục vô cùng.

Nói xong Tra Nhị Minh liền sai kẻ tâm phúc mang đến một cái rương lớn, rồi đặt Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đang mê man bất tỉnh vào bên trong.

Thạch Mại Sùng không ở lâu nữa, mà lập tức đứng dậy, cười nói :

– Tra lão đệ hãy sai người khiêng rương này, đưa ta xuống núi đi. Lão đệ nên nhớ kỹ, từ rày trở đi Nhạc Hồn Nhai đại trại đã phải nghe lệnh của Quát Thương mê cung rồi. Nói cách khác tất cả quần hùng thuộc bẩy tỉnh phương Nam tự dưới lên trên đều phải răm rắp tuân theo hiệu lệnh của ta.

Trên đường đưa Thạch Mại Sùng xuống núi, Tra Nhị Minh cười nói :

– Lão nhân gia cứ yên tâm, bao nhiêu nhân tài vật lực thuộc Lạc Hồn nhai đại trại này, ngay đến cả những người có ảnh hưởng lớn lao cũng đều phải tuân theo sự điều dụng của lão nhân gia, vĩnh viễn trung thành không dám manh tâm phản trắc.

Trên đây là tất cả sự việc sau khi Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu được Mộ Dung Lâm đưa tiễn dời khỏi Lạc Hồn nhai đại trại, đến khi Tài Sát Thạch Mại Sùng với mấy người khiêng chiếc rương lớn trở về Quát Thương, ấy là tất cả những tình tiết biến hóa trong khoảng thời gian đó.

Thạch Mại Sùng đem Mộ Dung Lâm về Quát Thương mê cung thì cướp ngay lấy thứ độc môn ám khí vô cùng lợi hại của Mộ Dung Lâm là Cửu Độc Ngân Phong và cái áo phòng thân chi bảo Thiên Tàn Nhân Phát Cẩn Thân Y. Đã cướp của rồi, Tài Sát Thạch Mại Sùng lại còn định giết chết đối phương, nhưng Sắc Sát Võ Tắc Thiên thấy tiếc nhan sắc của Mộ Dung Lâm, mới hết sức can gián, cho nên Mộ Dung Lâm mới chưa bị giết.

Ngờ đâu không được hai ngày, Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đã mang theo Nữ Táng Môn Điển Cổ Lệ bị trọng thương chạy tới Mê cung.

Thạch Mại Sùng thấy vậy ngạc nhiên hỏi duyên cớ, Tra Nhị Minh liền kể rõ chuyện Tư Đồ Ngọc cùng Trình Di Siêu lên núi hỏi tội, tự mình y biết không đủ đối phó đối phương, cho nên mới dụ đối phương vào Vạn Tượng sảnh để phát động cơ quan, nhưng cuối cùng vẫn không đạt được hiệu quả. Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ bị đối phương đuổi quá gấp, đành phải nhảy xuống vực, tuy may mắn thoát chết, nhưng đã bị thương quá nặng; còn chính y thì bị Trình Di Siêu đuổi vào một đường, y đã lợi dụng cơ quan mai phục để làm bị thương và bắt giữ Trình Di Siêu.

Nhưng bởi vì sự Tư Đồ Ngọc không còn lòng dạ nào mà ở lại Lạc Hồn nhai đại trại, cho nên Tra Nhị Minh đành phải kéo Điền Cổ Lệ chạy đến Quát Thương mê cung.

Thạch Mại Sùng vì biết Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu là đồ đệ của Thiết Tản tiên sinh Triển Đại Chiêu, một người ít khi đi lại trên giang hồ, còn có một ngoại hiệu nữa là Bắc Thiên Sơn đại hiệp, cho nên y mới nghĩ rằng: Nếu khống chế hoặc ép buộc được Triển Đại Chiêu tham dự vào đồng minh, cùng sáng lập tôn phái thì oai lực sẽ tăng thêm rất nhiều, cho nên khi nghe nhắc đến Trình Di Siêu thì Thạch Mại Sùng lấy làm cao hứng lắm, mỉm cười hỏi :

– Trình Di Siêu à? Nếu quả y đã bị Tra lão đệ bắt mang tới đây thì hiện giờ y ở đâu?

Tra Nhị Minh đỏ mặt, đáp :

– Tại hạ bất tài, cho nên nửa đường để cho một thiếu nữ áo trắng cứu mất Trình Di Siêu đem đi.

Thạch Mại Sùng cau mày nói :

– Cô gái áo trắng cứu Trình Si Siêu là ai?

Tra Nhị Minh càng lấy làm hổ thẹn, đáp :

– Khi ấy tại hạ với Điển Cổ Lệ còn có việc lo nghĩ cho nên mới không chú ý tới, kịp đến khi nghe thấy tiếng động, thì chỉ thấy một cái bóng của một thiếu nữ áo trắng trông có vẻ kiều diễm lắm. Thiếu nữ cắp Trình Di Siêu rồi nhanh nhẹn như điện chớp chạy trốn, cho nên mặt mũi của đối phương như thế nào, anh em chúng tôi chưa kịp nhìn thấy.

Thạch Mại Sùng chỉ nghe nói, đưa mắt lạnh lùng nhìn Tra Nhị Minh, Điền Cổ Lệ, biết rằng hai người họ đã vượt qua cái thân phận sư huynh muội, có chuyện cẩu thả với nhau, cho nên trong vui thú mê man mới không trông coi được Trình Di Siêu.

Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ cũng hổ thẹn với lòng, cho nên thấy Thạch Mại Sùng lạnh lùng đưa mắt nhìn họ, hai người chỉ cúi đầu xuống không nói năng gì cả.

Thạch Mại Sùng thấy cũng khó nghĩ, liền quay sang hỏi Khí Sát Ngân Như Bích :

– Ngũ đệ, Lạc Hồn nhai đại trại của Tra lão đệ đã bị phá hủy, hại Tra lão đệ cùng với Điền cô nương hai người tới đây, thì anh em chúng ta phải đối đãi với họ ra sao, để họ ở đâu?

Khí Sát Ngân Như Bích nhe răng cười nham hiểm, đáp :

– Chuyện này cũng dễ tính. Đệ có một kế rất hay.

Nói tới đây, Khí Sát Ngân Như Bích lại quay sang nhìn Tra Nhị Minh với Điền Cổ Lệ, cao giọng nói :

– Tra lão đệ, Điền cô nương, xin nhị vị nhìn hai cái bức Thái cực Đồ hình ở phía Đông kia.

Tra Nhị Minh với Điền Cổ Lệ vừa mới quay đầu nhìn, thì nhanh như chớp, Khí Sát Ngân Như Bích đã giơ tay điểm trúng huyệt mê ở trên người Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ.

Thạch Mại Sùng thấy vậy ngạc nhiên hỏi :

– Ngũ đệ, hiền đệ điểm huyệt cho họ mê man để làm gì vậy?

Ngân Như Bích nhe răng ra cười, không đáp, mà quay lại hỏi Thạch Mại Sùng rằng :

– Tứ ca với Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ có mối giao tình thân thiết với nhau chăng?

Thạch Mại Sùng lắc đầu đáp :

– Không phải là chỗ thâm giao. Ngũ đệ hỏi như vậy để làm gì?

Ngân Như Bích cười nói :

– Nếu đã không phải là chỗ thâm giao, mà võ công của hai người này lại chẳng có chỗ nào là đặc biệt, ghê gớm cả, thì Tứ ca hà tất…

Thạch Mại Sùng không đợi chờ Ngân Như Bích nói hết câu, liền đỡ lời ngay :

– Không phải là ngu huynh muốn kết giao với họ, chỉ bởi vì Lạc Hồn nhai đại trại là nơi Tổng đàn của lục lâm bảy tỉnh miền Nam, tài vật ở trong trại không phải là ít, cho nên hình như có thể lợi dụng họ được lắm.

Ngân Như Bích gật đầu, cười nói :

– Tứ ca nói cũng có lý, nhưng nay Lạc Hồn nhai đại trại đã bị Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu phá hủy mất rồi.

Thạch Mại Sùng nói :

– Tin tức này chắc cũng không sai gì, nếu không thì sao Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ lại hoảng hốt lén lút chạy tới đây mà theo chúng ta?

Ngân Như Bích ha hả cười lớn, ánh mắt tia ra những luồng điện, xẵng giọng nói :

– Lạc Hồn nhai đại trại đã bị phá hủy, chúng ta cũng chẳng còn lợi dụng gì được tài vật ở đó, mà nay hai anh em họ lại gây ra không biết bao nhiêu là điều phiền phức, vậy thì anh em chúng ta hà tất phải khiến Quát Thương mê cung này sinh ra nhiều chuyện rắc rối làm gì?

Đến đây thì Thạch Mại Sùng hiểu ý của Ngân Như Bích, “À” lên một tiếng, mỉm cười hỏi :

– Ngũ đệ phân tách tình hình cũng có lý lắm. Vậy nay hiền đệ tính giết hay tha Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ?

Ngân Như Bích cười đáp :

– Đối với Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ, chúng ta không cần giết, không cần tha, mà cũng không thể lưu giữ.

Thạch Mại Sùng ngạc nhiên hỏi :

– Đã không giết, đã không tha, mà lại không lưu giữ, thì nên xử trí như thế nào?

Ngân Như Bích cười nham hiểm, đáp :

– Tứ ca là người thông minh quán thế, quảng văn đa kiến, thế mà sao giờ đây còn không hiểu? Anh em ta sẽ lấy tính mạng của Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ để làm vật khai sát giới cho Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm. Chỉ cần bà ta thủ tiêu cái hạn chế giết người đi, thì anh em chúng ta còn sợ gì Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, mà dẫu cho Cự Phủ Tiều Phu, Giang Hồ Điếu Ngư Ông, La Phù Mai Tẩu, nghĩa là cả bọn bốn người Thần Châu tứ dật cùng kéo tới một lúc, chúng ta cũng chả sợ gì.

Thạch Mại Sùng mừng rỡ nói :

– Ngũ đệ tính như vậy là diệu kế tuyệt hay…

Nói chưa dứt câu, Thạch Mại Sùng đã cau mày, thấp giọng tiếp lời :

– Ngũ đệ, Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm về võ công tuy cao thâm khôn lường, nhưng tính tình lại cổ quái vô cùng. Nếu như chúng ta đã phá hủy được cái giới trong một năm không giết người của bà ta, mà rồi cuối cùng cũng không biết bà ta có giận mà bỏ đi nơi khác không? Thậm chí…

Ngân Như Bích xua tay lia lịa, dứt lời của Thạch Mại Sùng mà cười rằng :

– Tứ ca hãy yên lòng. Chẳng lẽ Tứ ca vẫn chưa nhận ra vị Mạnh tiên tử ấy sớm đã không chịu nổi cảnh tịch mịch mà muốn so tài với quần hùng ở trong võ lâm hiện tại hay sao? Chỉ khổ một nỗi là bà ta trót hẹn trong vòng một năm không giết người, cho nên mới bị hạn chế chân tay. Với thân phận của mình, bà ta còn e ngại, cho nên không dám đi ngược với lời hẹn ước kia mà thôi.

Thạch Mại Sùng nghe tới đây gật đầu nói :

– Ý kiến của ngu huynh cũng không sai biệt lắm với ý kiến của Ngũ đệ.

Ngân Như Bích cười nói :

– Nếu ý kiến của Tứ ca đã có một điểm giống như ý kiến của đệ thì chúng ta phải bày cách khiến Mạnh tiên tử vô tình mà mà phải khai sát giới, để tiêu hủy cái hạn chế quái ác kia. Bà ta thể nào cũng cao hứng lắm, tối đa là ngoài mặt bà ta chỉ giả đò phản ứng bằng mấy câu oán giận mà thôi.

Thạch Mại Sùng bị Ngân Như Bích thuyết phục, liền gật đầu mỉm cười nói :

– Ngũ đệ nghĩ thật vẹn toàn, chu đáo. Ta đồng ý với diệu kế của Ngũ đệ, cũng nên thử diệu kế một phen.

Ngân Như Bích mừng rỡ cười nói :

– Tứ ca đã đồng ý, thì xin nhờ Tứ ca thông báo cho Nhị ca và Tam ca biết, còn tiểu đệ sẽ đem Tra Nhị Minh, Điền Cổ Lệ giấu vào trong bức Thái Cực Đồ Hình to lớn kia, rồi dẫn dụ Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm thi triển tuyệt nghệ thần công, ra tay đánh vỡ Thái Cực Đồ Hình.

Mê cung Tứ sát đã có chủ ý, bèn lặng lẽ xếp đặt mọi việc.

Chẳng dè đang lúc họ cao hứng, thì Tư Đồ Ngọc và Miêu Xích Phượng lại xông vào, qua được Mê Hồn giáp, biết được điều đại bí mật kia.

Giờ đây, điều bí mật đã bị phanh phui ra, không những phải theo y như cuộc đố, mang cả một nửa tài sản của mình đưa cho Tư Đồ Ngọc, mà lại còn không tránh khỏi đắc tội với Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo và Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm, vẽ hổ không thành lại hóa ra vẽ chó, khiến phải trơ trẽn mặt mày.

Đắc tội với Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo là bởi vì bọn Mê cung Tứ sát không ngờ Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ lại là hai đệ tử của U Linh bà bà, tức là sư điệt của Kim Phong Ác Đạo. Hai bên đã có sự liên quan với nhau như thế, thì Kim Phong Ác Đạo lẽ nào lại không tức giận vì chuyện họ muốn giết sư điệt của lão ta?

Còn với Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm, thì bởi vì trước mặt Tư Đồ Ngọc là người trước đây bà ta đã có hẹn ước, nên bà ta không có cách gì thay đổi ý kiến cho được, vì vậy nếu trước đây bà ta vờ giận thì giờ đây phải nổi giận thật sự.

Mê cung Tứ sát người nào người ấy đều buồn rầu ra mặt, nhưng gạo đã thành cơm, ván đã thành thuyền, thì làm sao mà họ nuốt được cái sự sai lầm to lớn như vậy?

Bọn Mê cung Tứ sát Tửu Sắc Tài Khí đang đưa mắt nhìn nhau, thì Mạnh Băng Tâm đã giơ tay phải lên như vẻ muốn xuất thủ.

Tư Đồ Ngọc đột nhiên cao giọng nói :

– Xin tiền bối hãy khoan!

Mê cung Tứ sát nghe lời Tư Đồ Ngọc nói thì quá mừng, tưởng rằng sự tình đã có thay đổi. Mạnh Băng Tâm đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc nói :

– Tại sao mi lại cản trở, không cho ta xuất thủ, chẳng lẽ mi sợ thua cuộc sao?

Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn Tài Sát Thạch Mại Sùng một cái, hào khí ngất trời. Chàng quắc mắt, sang sảng giọng, nói :

– Tiền bối nói gì vậy? Đại trượng phu một lời nói ra, bốn ngựa khó lòng đuổi theo. Đầu cổ có thể đứt, nhưng chữ “Tín” thì phải giữ cho kỳ được. Tại sao tại hạ lại sợ thua cuộc được nhỉ? Tại hạ chỉ có một việc muốn nhắc nhở tiền bối.

Mạnh Băng Tâm cười nói :

– Vừa rồi mi đã nhắc nhở ta, yêu cầu ta lúc thi triển Tuyệt Tình trảm chỉ phá hủy có mặt ngoài của Thái Cực Đồ Hình, mà không phá hủy hết những đồ vật ở bên trong đi!

Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :

– Ngoài điều ấy ra, còn xin tiền bối đừng làm tổn hại đến hai cái nút của Thái Cực Đồ Hình.

Mạnh Băng Tâm phì cười nói :

– Xem vậy thì không phải là ta thi triển công phu Tuyệt Tình trảm nữa, bởi Tuyệt Tình trảm đã biến thành Lưu Tình trảm.

Tư Đồ Ngọc nghiêng mình vái lạy, cười nói :

– Tuyệt Tình là bá đạo, còn Lưu Tình là lòng trời. Cả hai đều có công lực khủng khiếp. Nếu tiền bối có thể dựa theo lòng trời một phần, thì thể nào cũng thâu hoạch được nhiều điều tốt.

Mạnh Băng Tâm nhìn Tư Đồ Ngọc lắc đầu, cười nói :

– Mi hễ cứ mở miệng ra là tôn ta lên làm tiền bối, thế mà trên thực tế mi lại là một bà già khó tính, đóng vai tiền bối để lên mặt dạy dỗ ta, buộc ta phải nghe theo sự chỉ huy của mi.

Miêu Xích Phượng nghe mấy lời của Mạnh Băng Tâm cũng phải phì cười.

Tư Đồ Ngọc cũng cười nói :

– Xin tiền bối đừng trách vãn bối bất kính với người, bởi vì đợi lát nữa, sau khi tiền bối thi triển Tuyệt Tình công, trong chỗ tuyệt tình vẫn còn đôi phần lưu tình thì tiền bối sẽ hiểu những lời nói của vãn bối toàn là cũng chỉ vì nghĩ đến tiền bối mà thôi.

Mạnh Băng Tâm “À” lên một tiếng, cười nói :

– Mi cũng biết nghĩ đến ta cơ à?

Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp: Tiền bối cứ thử xem rồi tự khắc sẽ biết, vãn bối không dám nói sai nửa lời đâu.

Mạnh Băng Tâm cũng thấy thích thú về những lời lẽ của Tư Đồ Ngọc, liền khẽ giơ tay phải lên, dùng hai ngón trỏ và giữa khẽ vạch về phía bức Thái Cực Đồ Hình to lớn.

Miêu Xích Phượng thấy Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm luyện được Tuyệt Tình trảm là môn công phu có thể giết người một cách vô hình, oai lực cực kỳ lợi hại, bèn than thở :

– Tuyệt Tình trảm của Mạnh tiên tử thật là môn tuyệt học trấn thế ở trong võ lâm hiện nay.

Mạnh Băng Tâm nhìn Tư Đồ Ngọc cười, nói :

– Sự việc ngày hôm nay thể nào mọi người cũng phải nhúng tay vào, nếu không thì không xong. Mi còn ngại gì mà không thi triển tuyệt học của sư phụ mi để ta coi xem trình độ phá hủy của nó so với Tuyệt Tình trảm ở trên bức Thái Cực Đồ Hình kia có được như lời mi nói không, hay là nó nặng nhẹ, không được đúng phân lượng?

Tư Đồ Ngọc biết Mạnh Băng Tâm muốn chàng thi triển độc môn bí truyền Tiêu Thiên Nhất Khí của ân sư Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ.

Điều thứ nhất, chàng không tiện cự tuyệt. Điều thứ hai, chàng cũng định thừa dịp cho bọn Mê cung Tứ sát: Tửu, Sắc, Tài, Khí được biết chút lợi hại, liền một mặt nghiêng mình hướng về phía Mạnh Băng Tâm thi lễ, vâng dạ luôn miệng; một mặt thì liếc nhìn bức Thái Cực Đồ Hình.

Mạnh Băng tâm tuy đã sử dụng Tuyệt Tình trảm, nhưng bức Thái Cực Đồ Hình vẫn không suy suyển chút nào, thế mà lúc Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn, thì nó chẳng khác nào đống tuyết bị nước sôi đổ vào, dần dần tan ra mà hóa thành bụi phấn, chất thành đống dưới đất.

Trong đống phấn gỗ ấy có hai người đang đứng sừng sững, một nam một nữ, nam thì đầu chụp mặt nạ đen, còn nữ thì đầu trùm một cái mặt nạ màu đỏ.

Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo nom thấy, lửa giận bừng bừng bốc lên, hầm hầm nhìn Tài Sát Thạch Mại Sùng, cười nhạt nói :

– Thạch lão tử, sao ngươi lại tàn độc đến thế, một nam một nữ kia chẳng phải là Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, hai sư điệt của ta đấy sao?

Thạch Mại Sùng tuy đã đuối lý, nhưng không thể không lên tiếng đáp, đành phải bẽn lẽn cất giọng nói :

– Trước khi ra tay, tại hạ hoàn toàn không biết Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ lại là môn hạ của sư tỷ đạo trưởng.

Kim Phong Ác Đạo kêu “Hừ” một tiếng, trong khi Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, nghiêm nét mặt lại hỏi :

– Xin thỉnh giáo tiền bối, lời Tư Đồ Ngọc này vừa rồi nói rằng đầu có thể rơi, nhưng chữ tín và danh dự cũng phải giữ cho trọn, phải chăng đó là một trong những nguyên tắc căn bản của người trong võ lâm?

Mạnh Băng Tâm gật đầu đáp :

– Dĩ nhiên rồi, những kẻ nào không giữ chữ tín thì không xứng đáng đứng trong võ lâm này.

Tư Đồ Ngọc lại tiếp :

– Tiền bối nên nhớ cho là ở Vô Danh động trong Nam Hoang tử cốc tiền bối có hứa là trong vòng một năm sẽ không giết một người nào.

Mạnh Băng Tâm cười nói :

– Ta đâu có vi phạm lời hẹn ước mà ngươi lại chất vấn như vậy?

Tư Đồ Ngọc vội cúi mình làm lễ, cười nói :

– Xin tiền bối tha thứ cho Tư Đồ Ngọc lên tiếng thất lễ, nếu như tiền bối mà vi phạm lời hẹn ước thì sẽ phải…

Mạnh Băng Tâm không đợi Tư Đồ Ngọc nói dứt, đã cười lớn nói :

– Nếu ta bội tín thất ước, thì chỉ có hai con đường phải theo, một con đường là vĩnh viễn sẽ rút lui khỏi giang hồ, tìm một nơi thực hẻo lánh để ẩn cư. Điều thứ hai là quá xấu hổ với các hậu bối, cho nên sẽ phải tự tuyệt với tất cả mọi người.

Tư Đồ Ngọc tươi cười nói tiếp :

– Vãn bối xin thỉnh giáo một câu nữa, nếu như tiền bối nghe lời Thạch Đại Tài Thần mà thi triển thần công Tuyệt Tình trảm để nhằm đánh vào Thái Cực Đồ kia, và nếu vãn bối không xuất hiện để ngăn cản, thì hai người Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ nằm ở trong Thái Cực Đồ có thể sống sót được không?

Mạnh Băng Tâm chột dạ, đành phải cất tiếng đáp :

– Bọn chúng sẽ sớm thành cát bụi.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Tra Nhị Minh với Điền Cổ Lệ mà thành cát bụi, tiền bối tuy là giết người trong lúc vô ý, nhưng với sự thực mà nói, thì chỉ sợ tiền bối vẫn là nuốt lời hứa đối với vãn bối.

Mạnh Băng Tâm ánh mắt loang loáng như điện, tia ra trong màn lụa che mặt, quay sang nhìn bọn Mê cung Tứ sát Tửu, Sắc, Tài, Khí. Bọn Mê cung Tứ sát cả tình và lý đều gian giảo, hơn nữa lại sợ công lực ghê gớm của Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm, cho nên đều cúi gầm mặt xuống, không nói năng gì cả. Tư Đồ Ngọc quay đầu nhìn chằm chặp vào Tài Sát Thạch Mại Sùng, lớn tiếng hỏi :

– Thạch đại tài thần, đối với vụ đánh cuộc giữa chúng ta, Tài Thần đã chịu thua chưa?

Thạch Mại Sùng không biết làm sao đành phải cố nhịn, y nghiến răng, hầm hầm nhìn Tư Đồ Ngọc rồi gật đầu nói :

– Ta nhận thua, ta sẽ đem nửa số tài sản của ta trao cho nhà ngươi.

Tư Đồ Ngọc sau khi đã ép được đối phương nhận thua lại lắc đầu cười nói :

– Khỏi cần, tại hạ không phải là kẻ tham tiền của, tại hạ định nói chuyện buôn bán với Tài Thần.

Tài Sát Thạch Mại Sùng ngạc nhiên hỏi :

– Nói chuyện buôn bán? Chuyện buôn bán gì thế?

Tư Đồ Ngọc ung dung cười nói :

– Tại hạ không định bàn chuyện buôn bán thời mới với Tài Thần, mà muốn nói chuyện buôn bán của thời xưa. Nghĩa là tại hạ muốn lấy hàng đổi hàng với Tài Thần.

Mạnh Băng Tâm mấp máy môi định cất tiếng hỏi, nhưng cuối cùng bà ta lại thôi, rồi đứng lặng lẽ nghe Tư Đồ Ngọc và Thạch Mại Sùng bàn chuyện buôn bán.

Thạch Mại Sùng nghe Tư Đồ Ngọc bảo muốn lấy hàng để đổi lấy hàng thì lộ vẻ ngạc nhiên, cau mày :

– Nhà ngươi có món hàng gì?

Tư Đồ Ngọc cười nói :

– Lúc tới đây tại hạ chẳng có một thứ gì trên người cả, nhưng nãy giờ được cuộc, cho nên đã giầu ngang với Tài Thần rồi.

– Ngươi muốn dùng sự giàu có nhất nước ấy để lấy món hàng gì của ta?

Tư Đồ Ngọc lớn tiếng đáp :

– Tài vật thì có giá, nhưng nhân mạng thì vô giá, tại hạ muốn lấy số tài vật giầu nhất nước ấy để đổi lấy hai mạng sống vô giá.

Mạnh Băng Tâm khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc như thể khen ngợi. Thạch Mại Sùng “À” lên một tiếng, vẫn tự khoe mình là thông minh, gật đầu nói :

– Thì ra nhà ngươi muốn đổi lấy mạng sống của hai đưa chúng nó?

Vừa nói, Thạch Mại Sùng vừa đưa tay chỉ Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ.

Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :

– Không phải hai mạng sống đó, hai người ấy đã có quan hệ với Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong… đạo trưởng, thì anh em Mê cung Ngũ sát các vị vị tất đã dám làm gì tới họ.

Tư Đồ Ngọc xưa nay làm việc gì cũng hơi lỗ mãng, nhưng sau khi va chạm mấy lần với những gian nguy chàng đã có đôi chút kinh nghiệm; vì cũng được Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc chê trách mấy phen, cho nên chàng đã tiến bộ, khôn ngoan chín chắn hơn trước rất nhiều.

Với tình cảm hiện tại, chàng thấy rằng phải kiếm thêm bạn tốt, chứ không nên tạo nên nhiều cường địch, cho nên chàng mới sửa câu định nói “Kim Phong Ác Đạo” ra là “Kim Phong đạo trưởng” cho nó dễ nghe.

Miêu Cương Ôn Thần Kim Phong Ác Đạo nghe xong quả nhiên rất thích chí, gật đầu lia lịa rồi đưa mắt lạnh lùng nhìn bọn Tứ Sát: Tửu, Sắc, Tài, Khí, gằn giọng nói :

– Tư Đồ lão đệ nói phải lắm, Thạch lão tứ đã biết Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ là đệ tử của sư tỷ mỗ, thì chắc chắn cũng phải nể mặt mỗ mà đối xử tốt với hai sư điệt của bần đạo chứ. Các vị nghĩ sao?

Thạch Mại Sùng gượng cười nhìn Tư Đồ Ngọc nói :

– Nhà ngươi đã không định đổi lấy Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ thì định đổi…

Tư Đồ Ngọc không để cho đối phương hỏi hết câu liền đỡ lời ngay :

– Tại hạ định đổi lấy Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu và Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm.

Thạch Mại Sùng lắc đầu nói :

– Trình Si Siêu không có mặt ở đây.

Tư Đồ Ngọc cười nhạt nói :

– Thạch tài thần khỏi cần phải dối gạt như thế, người bạn Trình Di Siêu của tại hạ rõ ràng là đã trúng phải sự ám toán của Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, bị y bắt mang tới đây, thì sao lại không có?

Thạch Mại Sùng xua tay liên hồi, cắt ngang câu nói của Tư Đồ Ngọc, đáp :

– Trình Di Siêu tuy có bị Tra Nhị Minh bắt mang tới đây, nhưng chưa tới Quát Thương thì đã được một thiếu nữ áo trắng có thân pháp rất nhanh nhẹn cứu đi rồi.

Nghe thấy câu nói “Vị thiếu nữ áo trắng thân pháp rất mau lẹ” của Thạch Mại Sùng, Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình, thầm nghĩ: “Không biết người đó có phải là Ngọc tỷ tỷ, Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc (đã tới Triết Đông rồi) không?”.

Thạch Mại Sùng thấy Tư Đồ Ngọc có vẻ ngần ngừ, liền nói tiếp :

– Nếu Tư Đồ lão đệ không tin, thì cứ hỏi Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh sẽ biết rõ ngay.

Tư Đồ Ngọc thấy Thạch Mại Sùng nói như vậy, thì biết y quả không nói sai, liền cau mày lại, nói :

– Nếu quả người bạn Trình Di Siêu của tại hạ không có ở đây, thì tại hạ đổi lấy một mình Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm là được rồi.

Mạnh Băng Tâm bỗng xen lời, cười nói :

– Tư Đồ lão đệ, chắc lão đệ có giao tình thân thiết với Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm lắm đấy nhỉ?

Tư Đồ Ngọc biết Nhu Tình Tiên Tử đã hiểu lầm mình, chàng đỏ mặt đáp :

– Chúng tôi chỉ quen biết sơ với nhau thôi.

Mạnh Băng Tâm kêu “À” lên một tiếng, mỉm cười nói :

– Chỉ là quen biết sơ thôi, thế mà sao nhà ngươi lại khẳng khái đến thế, chịu mang tài sản giàu có địch quốc để đổi lấy mạng sống của một mình nàng ta?

Tư Đồ Ngọc cau mày, lớn tiếng đáp :

– Vãn bối chỉ mới quen biết cô ta chưa lâu, nhưng thấy nàng cũng có tâm ý hướng thiện, cho nên mới không đành nhìn nàng ta phải bỏ xác ở trong Quát Thương mê cung này. Nói về việc giàu có, thì đừng nói là chỗ của cải không đáng gì của Thạch Mại Sùng hiện nay, mà dẫu cho có là Thạch Mại Sùng xưa kia cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thạch Mại Sùng xưa kia giàu có biết bao! Nhưng chỉ trong chớp mắt nước lã cũng ra sông, chỉ để cho người đời một tấm gương, khiến hậu thế trông vào đó, để chép miệng than thở mà thôi.

Mạnh Băng Tâm nghe chàng nói thì gật đầu lia lịa, còn Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng thì khâm phục vô cùng, càng thấy mến Tư Đồ Ngọc hơn.

Tư Đồ Ngọc quay lại hỏi Thạch Mại Sùng :

– Thạch tài thần, việc buôn bán của chúng ta này, tại hạ nói như vậy là xong rồi chứ?

Thạch Mại Sùng cũng còn nể Sắc Sát Ngũ Tắc Thiên, bởi vì Ngũ Tắc Thiên thấy nhan sắc của Mộ Dung Lâm cũng đã rỏ rãi ra rồi, cho nên giờ đây y đành phải quay sang hỏi Ngũ Tắc Thiên :

– Tam ca, đối phương đã định lấy nửa số tài sản của tiểu đệ để đổi lấy mạng sống của Mộ Dung Lâm, tam ca nghĩ sao?

Ngũ Tắc Thiên thấy Thạch Mại Sùng là người thích của hơn cả mạng sống của mình, ngày hôm nay bởi vì có mặt Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm nên đành phải nhận thua, nếu giờ đây không đáp ứng với sự đổi chác ấy cũng không thể được, nên y đành phải làm ra vẻ thực bình tĩnh tự nhiên, gật đầu cười nói :

– Việc này Tứ đệ cứ tùy tiện mà quyết định, có tài sản địch quốc thì dẫu có mua một trăm người con gái đẹp hơn Mộ Dung Lâm cũng chả khó gì.

Thạch Mại Sùng nghe nói rất mừng rỡ, quay lại gật đầu nhìn Tư Đồ Ngọc, nói :

– Được, cuộc đổi chác buôn bán của chúng ta như thế là xong, ta để Mộ Dung Lâm cùng với các vị rời khỏi Quát Thương mê cung này. Vụ đánh cuộc vừa qua kể như đã chấm dứt.

Tư Đồ Ngọc trợn mắt cười nói :

– Nếu đã đồng ý thỏa thuận rồi, thì Tài Thần thả người ra đi.

Thạch Mại Sùng quay sang lớn tiếng bảo thị nữ :

– Các ngươi vào Thiên Dục điện, mang Mộ Dung…

Thạch Mại Sùng vừa nói đến hai chữ Mộ Dung, thì Tư Đồ Ngọc lại bỗng xua tay nói :

– Hãy khoan!

Thạch Mại Sùng ngạc nhiên hỏi :

– Phải chăng Tư Đồ lão đệ không bỏ được tài sản phú địch vạn quốc, cho nên định trở mặt chăng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.