Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 42: Mời ở chung



Ba người dùng bữa xong, liền từ nhà hàng đi ra.

Lăng Vũ nhìn về phía Âu Dương Hạo, dò hỏi.

“Tiểu Hạo là đi theo chúng ta về căn hộ chơi hay là về nhà?”

Nhìn bộ dạng Âu Dương Hạo hẳn là sinh viên giống Bách Tiêu. Mà gia cảnh Âu Dương Hạo tốt như vậy, khẳng định sẽ bị quản giáo rất nghiêm. Cho nên Lăng Vũ nghĩ Âu Dương Hạo hẳn là phải về nhà.

Mà hiện tại cũng đã nhận nhau, về sau hai người sẽ có nhiều cơ hội lại gặp gỡ.

Bách Tiêu nghe Lăng Vũ dò hỏi Âu Dương Hạo, cắm tay vào túi quần liếc mắt nhìn nhìn Âu Dương Hạo. Hắn cũng không nói cái gì, nhưng hắn cho rằng Âu Dương Hạo nhất định sẽ lại đi tìm Lăng Vũ.

Chỉ là hắn chưa biết Âu Dương Hạo sẽ dùng phương pháp gì đây.

Mà Âu Dương Hạo nghe Lăng Vũ dò hỏi, chỉ là cúi đầu, cũng không nhìn hướng Lăng Vũ.

Lúc sau hắn liền gật gật đầu, lại không có ý lập tức đi.

Lăng Vũ cho rằng Âu Dương Hạo là muốn nhìn mình cùng Bách Tiêu đi trước, vì thế hướng Âu Dương Hạo nói chào từ biệt, liền cùng Bách Tiêu đi về.

Nhưng đi một đoạn đường, Lăng Vũ liền phát giác phía sau vẫn luôn có người đi theo bọn họ.<HunhHn786>

Quay đầu nhìn, Lăng Vũ lại phát hiện người đi theo sau là Âu Dương Hạo. Cái này làm cho Lăng Vũ không hiểu ra sao.

Vừa rồi Tiểu Hạo không phải gật đầu nói về nhà sao? Như thế nào lại đi theo phía sau chúng ta?

Bách Tiêu cũng quay đầu lại nhìn về phía Âu Dương Hạo, trong lòng cũng liền minh bạch ý tưởng của tên kia.

Liền biết tên này sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội cùng anh họ ở chung. Xem ra về sau nhà lại nhiều thêm một thành viên!

Nhìn thấy Lăng Vũ cùng Bách Tiêu dừng bước chân, Âu Dương Hạo lộ ra vẻ ngại ngùng, mặt đỏ ửng.

Toàn thân có chút không được tự nhiên đứng ở tại chỗ, sau đó hắn ngượng ngùng hướng Lăng Vũ đang không hiểu ra sao giải thích.

“Nhà em không ở gần đây, hơn nữa nơi này tuy rằng có chỗ ở, nhưng lại chỉ có một mình em. Mà em sợ nhất chính là một mình ở trong căn phòng rộng vào buổi tối.”

Nói xong, hắn liền đem đầu hướng một bên, tránh đi ánh mắt Lăng Vũ mang theo chút kinh ngạc.

Không cần xem cũng biết người trước mắt khẳng định bởi vì lời nói của mình mà lộ ra bộ dáng đau lòng!

Trong ấn tượng của hắn, Vũ ca ca chính là như vậy, trước nay đều là người dễ mềm lòng.

Trước kia có lẽ là bởi vì Vũ ca ca tâm tính không thành thục, nhìn đặc biệt giống trẻ con. Cho nên sẽ làm người khác cho rằng là người vô tâm không tim phổi.

Nhưng chỉ có người quen thân mới có thể biết kỳ thật Vũ ca ca thật sự rất quan tâm người, đối với mọi người cũng thực chân thành. Có lẽ bởi vì như vậy mới làm hắn cảm giác được ấm áp cùng hạnh phúc chưa bao giờ từng có.

Cái loại cảm giác được quan tâm được chú ý mới này chậm rãi thành hấp dẫn. Cũng là làm hắn nhớ mãi không quên.

Lăng Vũ nghe Âu Dương Hạo nói xong thật sự đã như Âu Dương Hạo nghĩ, ngực trào ra cảm giác đau lòng.

Lăng Vũ không biết con nhà có tiền cũng sẽ cô đơn, cũng không nghĩ tới Âu Dương Hạo lại bị cho ra ngoài ở một mình. Âu Dương Hạo thoạt nhìn bất quá cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, vậy mà phải một mình sống ở bên ngoài.

Tuy rằng đã tới tuổi độc lập rồi, nhưng nghĩ đến lời Âu Dương Hạo nói chỉ có một mình trong căn phòng rộng, loại cô đơn này không thể kể ra, làm trong lòng Lăng Vũ rất là chua xót.

Dù sao Lăng Vũ thấy mình có Bách Tiêu ở bên cạnh, mà Âu Dương Hạo lại chỉ có một mình. Thật chênh lệch, loại cô đơn này không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến căn hộ vừa thuê còn có một phòng trống, Lăng Vũ liền muốn mời Âu Dương Hạo vào ở. Chỉ là không biết Âu Dương Hạo có ghét bỏ hay không. Chỗ này phòng ở đối với Âu Dương Hạo mà nói, điều kiện cũng không phải thực tốt.

Bất quá Lăng Vũ vẫn nói ra tính toán trong lòng.

“Chỗ anh vừa lúc còn có một phòng trống. Nếu em không ngại, muốn chuyển đến ở cùng bọn anh hay không? Chỉ là hoàn cảnh có khả năng không bằng nơi của em mà thôi.”

Lăng Vũ có chút ngượng ngùng. Nói xong Lăng Vũ lại cảm giác chính mình nhiều chuyện.

Dù sao nhà người ta có tiền, sao có thể có biệt thự không ở mà đến một căn nhà chung cư đơ sơ ở với bọn họ.

Chỉ là làm Lăng Vũ không nghĩ tới, Âu Dương Hạo nghe xong liền không hề nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng ngay. Trên mặt hắn là biểu tình hưng phấn, tựa như là đang chờ Lăng Vũ nói câu này vậy.

Mà Bách Tiêu bên cạnh vẫn luôn lạnh lùng nhìn, cũng nghe thấy Lăng Vũ mời Âu Dương Hạo vào ở cùng bọn họ.

Nói không ngại là giả, dù gì hắn vốn tính toán ở cùng anh họ, chỉ có hai người bọn họ ở chung.

Nhưng hiện tại lại bị một tên Âu Dương Hạo vừa mới xuất hiện phá vỡ, trong lòng Bách Tiêu có chút không cam lòng. Nhưng dù sao cũng chính là anh họ mời, mà hắn cũng không nghĩ bị người khác cho rằng lòng dạ hẹp hòi.

Nếu ý tứ anh họ như vậy thì tùy ý đi.

Dù sao kết quả hiện tại hắn cũng dự kiến tới rồi, chẳng qua là lần nữa xác định mà thôi.

Chỉ cần Âu Dương Hạo không thương tổn anh họ, hắn có thể cùng Âu Dương Hạo chung sống hoà bình. Bởi vì hắn không muốn làm anh họ đầy lòng thiện lương bởi vì chuyện bọn họ mà lo lắng hao tổn tinh thần.

Nếu đã xác định ý định của Âu Dương Hạo, ba người liền cùng nhau đi về căn hộ.

Mà Âu Dương Hạo đã có chút ngoài ý muốn.

Bách Tiêu thế nhưng đối với chuyện hắn vào ở chung không có biểu hiện phản đối kịch liệt. Cái này làm hắn không nghĩ tới, bất quá nếu không phản đối, cũng vừa lúc cùng ý hắn.

Nghĩ vậy, Âu Dương Hạo lộ ra tươi cười vừa lòng. Trong lòng hắn cái nhìn đối với Bách Tiêu cũng thoáng có chút thay đổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.