Ở trong Vạn Quỷ thành, tiêu phí hết mấy ngày thời gian một lần đem cả ba con hạ phẩm Linh quỷ cho ăn Hồn Châu, khiến cho chúng đều tấn thăng làm trung phẩm Linh quỷ.
Tâm niệm chìm vào trong Dưỡng Hồn tháp, Lôi Động có chút không đè nén được cảm xúc khi xem ba con trung phẩm Linh quỷ. Vừa nghĩ tới vị sư tỉ Luyện khí tầng sáu kia tại Vạn Quỷ quật bắt được một con trung phẩm Linh quỷ, đã làm cho người ta phải thán phục, Lôi Động trong lòng liền không nhịn được một lần sảng khoái. Thầm nghĩ nhân phẩm của sư tỉ ngươi quả thật là không tệ, nhưng nhân phẩm cho dù tốt hơn nữa, cũng chọi không nổi bảo bối Phệ Hồn tháp của mình.
Chẳng qua chỉ là tự sướng trong lòng một chút thì thôi, nếu để người khác biết được mình có đến tổng cộng bốn con trung phẩm Linh quỷ nhất định sẽ làm cho người khác phải nghi ngờ, ngay đến Vạn Quỷ lão tổ nếu nghe được chắc cũng phải tự mình ra tay cướp đoạt.
Dựa theo Lôi Động đối với cường độ tâm niệm của mình đoán thì nếu không buông lỏng rèn luyện thần thức, trong một thời gian dài thì mình có thể đồng thời ngự sử ba con quỷ tốt cấp một hoặc quỷ tốt cấp hai đã là cực hạn. Dư thừa một con trung phẩm Linh quỷ, tất nhiên nên bán đi, sau đó lại đổi một cái Dưỡng Hồn tháp tốt hơn chút về, có như vậy mới có thể an tâm tu luyện trong Vạn Quỷ quật. Đã có một cái Dưỡng Hồn tháp tốt, coi như là mình không có thời gian ra ngoài tìm huyết nhục linh hồn cho quỷ tốt ăn, cũng không sợ đến lúc đó quỷ tốt bị rớt lại đẳng cấp phía sau mình quá nhiều, dù sao trung phẩm Linh quỷ thăng cấp vẫn còn rất nhanh.
Nhưng mà trong phạm vi thế lực của Vạn Quỷ quật tất nhiên là không thể bán được, nếu không thì hôm nay mình bán thì chỉ sợ là không được bao lâu toàn bộ người bên trong Vạn Quỷ quật sẽ biết mình bán một con trung phẩm Linh quỷ. Nhưng nếu để trên người cũng là không có đầu óc, đổi thành nhiều linh thạch sau đó tăng nhanh thực lực của mình mới là vương đạo.
Về phần địa điểm bán, Lôi Động từ lâu đã tìm hiểu qua, đó là một phường thị ước chừng cách Vạn Quỷ quật hơn tám nghìn dặm bên ngoài. Vị trí tuy vẫn còn ở trong phạm vi của Âm Sát tông nhưng trên thực tế đó là chỗ của mấy tu chân gia tộc tại Âm Sát tông khai mở. Nghe nói chỗ đó đã mở quanh năm suốt tháng dài sẽ có không ít môn phái tà tu, hoặc là tán tu tu luyện tà công tụ tập qua lại. Dĩ nhiên cũng sẽ có tu sĩ gọi là nhân sĩ chính phái ở đó, chẳng qua là số lượng rất ít. Cầm trung phẩm Linh quỷ vào đây bán tự nhiên là một lựa chọn tốt, nơi loạn thất bát tao này mới dễ dàng kiếm lời.
Có một vấn đề nhỏ duy nhất ở đây là nơi đó cách đây quả thật quá xa, dùng Lôi Động mới tu vi Luyện khí hai tầng, cho dù mặc thêm Vân Ngoa, tốc độ có thể so với tuấn mã mà nói nếu không có đủ thời gian mười ngày đừng muốn đi tới, nói không chừng trên đường lại xuất hiện nguy hiểm gì.
Bởi vậy Lôi Động suy nghĩ hồi lâu, ngoan tâm hạ một quyết định sẽ đi tuyển chọn một thanh hạ phẩm phi hành pháp khí loại tốt nhất, dù sao vật này sớm hay muộn cũng cần đến. Trước kia Trần Mâu không cho mua, là vì muốn tiết kiệm linh thạch để tu luyện, mà chính mình hiện nay đã có Phệ Hồn tháp loại bảo bối nghịch thiên này, về sau linh thạch tự nhiên sẽ không thiếu, ngược lại thứ mình thiếu bây giờ là thời gian.
Sau khi trở về Vạn Quỷ quật, Lôi Động đi đến chỗ mấy lão bất tử chuyên hối đoái vũ khí chạy hết một vòng, chuyên môn xem xét giá cả các loại phi hành pháp khí. Vốn là muốn chọn lựa xem qua thượng phẩm phi hành pháp khí, thế nhưng sau khi nhìn đến giá cả, động đến đều là con số thiên văn hơn cả vạn linh thạch, để cho Lôi Động đầu đầy mồ hôi lập tức chạy về đóng cửa, rất sợ là bị kích thích quá lâu sẽ làm cho đầu óc mình xảy ra vấn đề.
Ngay sau đó lại đi tìm hiểu trung phẩm phi hành pháp khí, điểm cống hiến cần thiết đổi thành linh thạch về sau cũng cần hơn tám trăm, cao nhất đến hơn năm sáu ngàn linh thạch. Con số này cũng đủ để làm cho Lôi Động phải chột dạ, cứ tưởng toàn thân có được 110 linh thạch đã thấy mình quá ngưu, nhưng chứng kiến giá cả khủng bố của những trung phẩm thượng phẩm phi hành pháp khí kia, mới ý thức được chính mình là còn rất nghèo, rất rất nghèo, nghèo rớt mồng tơi a.
Bất quá chẳng qua bởi vì đó là thượng phẩm phi hành pháp khí, giá cả mới đắt đỏ như thế, đồng dạng các loại hình trung phẩm pháp khí khác, giá cả so với thấp hơn nhiều.
Rơi vào đường cùng, Lôi Động đành phải tra xem hạ phẩm phi hành pháp khí.
Lúc này xem xong mới thấy giá cả bình thường lại, có chút miễn cưỡng nằm trong vùng tiếp nhận của Lôi Động. Đồng dạng dùng điểm cống hiến đổi linh thạch, phi hành pháp khí kém nhất cũng phải có giá hai ba mươi linh thạch, nhưng đỡ hơn một chút thì lên tới hơn trăm, khoa trương nhất là có một kiện hạ phẩm phi hành pháp khí vậy mà giá cả đã gần tiếp cận trung phẩm rồi.
Đợi tới khi xem xong hết giá cả, trong lòng đã nắm rõ, Lôi Động lúc này mới thản nhiên ly khai, cái lão bất hủ được Lôi Động nhắm trúng kia hai mắt phải trừng lên, ngắm nghía lâu như vậy mà cũng không mua cái gì.
Chẳng qua hắn cũng không dám làm gì Lôi Động, ít nhất đã nghe nói qua là Lôi Động hình như đã được lão tổ triệu kiến, còn ban thưởng xuống những thứ tốt nữa.
Quay đầu chạy tới căn phòng của Triệu Bách Vạn, đập cửa kêu hắn mở sau, Lôi Động giả bộ thở hổn hển, bộ dáng hung thần ác sát:
– Ngươi tốt lắm Triệu Bách Vạn, dùng một cái Dưỡng Hồn tháp kém như vậy đem ra gạt linh thạch của ta, ta liều mạng với ngươi.
Nếu đổi lại là Lôi Động trước khi bị lão tổ triệu kiến ban thưởng, nếu hắn dám có can đảm ồn ào như vậy thì Triệu Bách Vạn đã sớm cho hắn một bạt tai. Nhưng lúc này có cho vàng hắn cũng không dám làm như vậy, chỉ có thể gượng ép nặn ra khuôn mặt tươi cười , bộ dáng của một người làm ăn hòa khí sinh tài nói:
– Lôi sư đệ, điều này chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm.
– Hiểu lầm cái rắm.
Lôi Động biểu hiện rất xúc động, thẹn quá hóa giận muốn đập hắn:
– Ngươi biết lão tử bỏ ra bao nhiêu thời gian mới có được hai cái Linh quỷ đó không? Ngươi bán ta cái Dưỡng Hồn tháp kia chỉ vậy mà làm hại ta mất đi một con Linh quỷ.
Thanh âm trách móc của hắn rất lớn, ở xa xa mấy sư huynh đệ vừa vặn đi ngang qua đều ghé lại, chuẩn bị đem bọn hắn vây quanh lại.
– Hiểu lầm, thực sự chỉ là hiểu lầm mà.
Triệu Bách Vạn vội vàng cười ha ha khuyên giải nói:
– Ta bán đồ vật sao có thể là đồ dỏm được? Nhất định là sư đệ thao tác không cẩn thận, làm sai các thao tác.
Nói xong không ngừng hướng Lôi Động chớp mắt, có chút ăn nói khép nép:
– Lôi sư đệ, đừng gây ồn ào như vậy, tất cả đều có thể thương lượng, hảo hảo thương lượng. Chúng ta vào nhà đàm phán.
Nhưng trong lòng lại cười khổ, lần này chỉ sợ là ăn trộm gà không thành lại mất nắm gạo rồi. Vốn cho là tên này không có bối cảnh, tư chất coi như là trung bình, có thể dễ dàng lừa gạt, chơi hắn một chút cũng không có việc gì. Không nghĩ đến, hắn vậy mà được lão tổ coi trọng, còn ban thưởng cho một trăm linh thạch cùng với một kiện trung phẩm pháp khí. Những thứ này đều là ngoài trừ đệ tử thân truyền, rất ít người có thể hưởng thụ được vinh dự này.