Thiên Hạ ngồi trên đống rơm, ôm lấy
đầu gối để giữ ấm. Cô ngẩng đầu nhìn Khưu Lạc đang ngồi trong bóng tối
nói, “Anh qua đây ngồi đi, dù sao bây giờ cũng không ra ngoài được”.
Cô nghĩ, khoảng cách giữa bọn họ đã được kéo gần rồi sao? Phút chót sinh
tử, anh chủ động nắm tay cô, cô có thể cảm thấy sự dịu dàng phía sau sự
ấm áp đó.
Anh nhẹ nhàng đi tới, ánh lửa bập bùng vách ra chiếc
bóng đổ dài nhàn nhạt của anh. Anh dừng lại cách cô khoảng một mét, dựa
vào bức tường đá nói, “Em ngủ một chút đi, chúng mình tạm thời không bị
nguy hiểm nữa”.
Đúng thế, Vương Tiểu Nhị nhất định sẽ kiếm chuyên gia giám định tới kiểm định viên Tổ Mẫu Lục, họ tạm thời sẽ không chết.
Là ai đang nói, khoảng cách xa nhất trên đời này là cái chết, hơn nữa khi
em đang đứng trước mặt anh, anh lại không biết rằng em yêu anh?
Thiên Hạ thử kéo gần khoảng cách giữa hai người, bây giờ đã ở cùng một phòng
ngoài nói chuyện ra dường như không có chuyện gì khác có thể làm, vì thể cô mở miệng hỏi anh: “Khưu Lạc. Sau vụ tai nạn trên biển đó anh được
cứu như thế nào? Nửa năm sau đó anh đã đi đâu?”
Rất yên lặng. Cả căn phòng đá yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng gió đang rít bên ngoài hàng rào sắt.
Khưu Lạc không trả lời, một mình chìm trong suy tư.
Sau tai nạn trên biển đó, anh bám chắc vào một tấm ván nổi, sáng sớm ngày
thứ hai phát hiện mình đã trôi dạt tới Địa Trung Hải sóng yên biển lặng. Anh cũng không biết đích xác vị trí của mình, nhưng nghĩ rằng đây đã là Địa Trung Hải, địa điểm giao dịch thương mại, thì ắt có cơ hội được
cứu.
Khát thì uống nước mưa, đói thì bắt cá biển ăn sống…
Sau mười ngày, cuối cùng Khưu Lạc cũng nhìn thấy một chiếc thuyền chở dầu
đang từ xa chạy tới, cố gắng giữ thăng bằng, kêu to, nhưng chiếc thuyền
chở dầu đó lại không nhúc nhích, mang theo hy vọng của anh từ từ rời đi.
Nửa tháng sau, anh trôi dạt tới một hòn đảo. Là một hòn đảo rất nhỏ, chỉ đi 15 phút đã có thể đi từ đầu này tới đầu kia của đảo. Trên đảo có rất
nhiều dừa tươi, cuối cùng anh cũng có thể thay đổi khẩu vị chuyển sang
ăn dừa được rồi.
Khưu Lạc cố gắng tiếp tục sống, bởi vì anh muốn quay về gặp cô.
Hai tháng sau, anh nhìn thấy một chiếc thuyền buôn đang lướt đi rất nhanh,
lại lần nữa lớn tiếng kêu cứu. Lần này anh đã may mắn được cứu, nhưng
khổ nạn vẫn chưa kết thúc.
Trên thuyền toàn là lao động bất hợp
pháp, vì một người da đen trong số đó đã nhảy xuống biển chạy trốn, anh
mới có cơ hội bị bắt để cho đủ số. Anh cố gắng giao thiệp với vị thuyền
trưởng người da trắng, cuối cùng vẫn bị giam ở Congo, châu Phi.
Khưu Lạc cùng những người khác bị chuyển tới khai khoáng trên một ngọn núi.
Khi anh ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao lớn và đám người ở khắp ngọn núi cầm lấy chiếc búa để khai khoáng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Bộp một tiếng, chiếc áo trắng đã ngả thành màu xám tro lưu lại một vết roi, anh đau đớn cắn răng, cầm lấy chiếc búa, tiếp tục làm việc.
Thời gian hơn hai tháng lại trôi qua, Khưu Lạc đại khái đã nắm rõ thời gian
nghỉ ngơi của các cai mỏ, đứng từ trên đỉnh núi sẽ quen thuộc với địa
hình xung quanh, lại quen biết với một số người biết nói tiếng Anh. Một
đêm khuya, anh vạch ra kế hoạch chạy trốn với quy mô khá lớn, công nhân
khai khoáng trong ngọn núi hầu hết đã chạy trốn an toàn.
Buổi tối đó, trái tim anh dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đã quá lâu rồi, Thiên Hạ đã đợi anh nửa năm!
Anh tắm rửa sạch bụi bặm, mặc áo che những vết thương trên thân, nhuộm tóc
màu vàng sáng trông rất cuốn hút, trở về Trung Quốc. Anh vốn định dành
cho cô một sự bất ngờ, cho nên mới dùng thân phận “Lý Ngự Thành” để tham gia bữa tiệc chiêm ngưỡng các đồ ngọc, anh biết rằng cô chắc chắn sẽ
tới.
Sau đó, anh lại được biết, cô lại sẽ kết hôn với Châu Cẩn Du.
Anh cố gắng làm ra vẻ chẳng có gì để nói, trong lòng tự cười nỗi nhớ nhung
quay quắt trong suốt nửa năm trời, người con gái này đến nửa năm cũng
không thể chờ được, có thể dễ dàng khuất phục hiện thực như thế, lại đi
lấy người đàn ông đó!
Cô nói: “Sau năm ngày, em sẽ cùng Châu Cẩn Du kết hôn ở giáo đường St Peter, lần này mời anh đến dự lễ”.
Cô còn nói: “Anh đã không yêu em nữa, thì sẽ em lấy người yêu em”.
Thì ra là thế.
Cho đến bây giờ anh vẫn không thể tha thứ cho sự phản bội của cô.
Rất lâu sau, Khưu Lạc vẫn không trả lời câu hỏi của Thiên Hạ.
Thiên Hạ cắn răng, hỏi một câu mà cô đã luôn chôn giấu trong cõi lòng: “Chúng mình, có thể làm lại được không?”
Trong bóng tối, khóe miệng Khưu Lạc khẽ nhếch lên, anh rất muốn đáp lại một
cách cao ngạo: “Đừng mơ!” lại phát hiện ra thật khó nói những lời tàn
nhẫn ấy với cô, cuối cùng trả lời cô: “Em ngủ đi!”.
Ở trong bóng
tối nơi mà anh không nhìn thấy được, trong mắt Thiên Hạ có một vẻ bi
thương vô hạn. Mỗi lần đều như thế này, cô vẫn không hiểu được trái tim
của Khưu Lạc – yêu hay là không yêu, nói thật hay là nói dối, giữ lấy
hay là từ bỏ. Cô cười không lên tiếng, ôm chặt lấy hai đầu gối của mình, chìm vào trong giấc mộng.
Ngày hôm sau, ánh sáng ban ngày từ ngoài hàng rào sắt chiếu hắt vào, khiến cho cả căn phòng đá sáng bừng lên.
Đột nhiên, tiếng bước chân bên ngoài vọng lại, mấy người đàn ông mặc áo
trắng đang đi phía bên ngoài hàng rào, cúi người xuống, vứt xuống sàn
nhà mấy cái bánh bao, nói một cách thô lỗ mấy câu tiếng Ai Cập mà họ
nghe không hiểu rồi bỏ đi.
Những chiếc bánh bao màu trắng nằm
trên đất, làm lớp bụi bốc mù mịt, dưới ánh sáng trăng mà chói mắt có thể nhìn thấy vô số hạt bụi li ti hỗn loạn.
Đợi tiếng bước chân dần
biến mất, anh trầm giọng nói: “Nhặt lên ăn đi. Khoảng bốn, năm giờ sáng
mai, là khoảng thời gian dài nhất giữa thời gian tuần tra, chúng ta sẽ
nhân cơ hội đó trốn thoát”.
“Được”, Thiên Hạ đi lên phía trước,
nhặt lấy hai chiếc bánh bao khô khốc, ngồi trên đống rơm, cẩn thận bóc
lớp vỏ ngoài bám bụi, đưa cho anh một cái, “anh cũng cần giữ sức”.
“Em không cần níu kéo anh, ăn đi”. Tiếng của anh có vẻ không được bình tĩnh lắm.
Cho nên Thiên Hạ ngồi ăn bánh bao một cách ngoan ngoãn, từ từ, sau đó lại
phần một cái cho anh, “Em thực sự ăn không hết, đừng lãng phí thế”.
“Dạ dày của em chỉ có thể nhét một chiếc bánh bao?”
Cô cúi đầu cười, “Em ăn kiêng lâu ngày, sao không biết giữ thể hình như
thế nào? Tóm lại nếu như em không ăn được, thì anh nuốt cũng không
trôi?”
Anh không cười, nhận lấy, chỉ mấy miếng đã nuốt hết.
“Viên Tổ Mẫu Lục thượng hạng đó không lấy lại được phải không? Cô dùng ngón
tay vẽ đường tròn lên tấm ván gỗ, tiếp tục cố gắng đi tìm chủ đề.
“Thôi đi, không cần nữa, chúng ta cũng không nên kéo dài thời gian, phải mau chóng trốn đi”.
“Sau khi chúng mình trốn đi có đi tố cáo bọn họ không? Em có ghi âm đoạn thú nhận phạm tội của Vương Tiểu Nhị, nếu như cảnh sát lục soát cả khách
sạn, nhất định có thể tìm thấy đôi hoa tai có hoa văn hoàng gia đó.
“Haizz, tốt”. Anh gật đầu, lại nói, “Ở đây không có nước uống, chúng mình không nên nói chuyện nữa”.
Đêm đen cuối cùng đã buông xuống mặt đất trong sự chờ đợi, giống như có một bức màn nhung khổng lồ đang bao chụp cả toàn bộ bầu trời xanh.
Tiếng bước chân trầm bổng lại vẳng lên, từng hồi từng hồi từ bên ngoài rào
sắt truyền tới, Thiên Hạ và Khưu Lạc trước sau vẫn nằm trên đống rơm vờ
như đang ngủ ngon, anh ngủ ở bên mé ngoài, để cô nằm sát bên trong.
Cuối cùng đợi cho hồi bước chân sau chót bỏ đi. Khưu Lạc đã tính qua, sau
lần tuần tra thứ tám của ngày hôm qua, cho đến buổi sáng ngày thứ hai
mới có người tới tuần. Đợi khoảng chừng chưa tới hai mươi phút, bốn bề
vẫn im lặng như tờ, Khưu Lạc mới thấp giọng nói với Thiên Hạ: “Chúng ta
đi thôi”.
Anh trở người, sờ vào chỗ góc tối đen, chỉ tìm thấy mấy chiếc hòm gỗ. Không biết bên trong có chứa những gì, thấy nặng nề vô
cùng. Anh gắng sức bê một chiếc hòm gỗ qua bức tường cạnh một bên hàng
rào sắt, từng đường gân xanh khẽ nổi lên trên cánh tay và góc trán.
Thiên Hạ nhìn thấy như vậy, lập tức giúp anh cùng bê hòm gỗ, hai người
hợp lực, cuối cùng cũng chuyển tới cạnh tường.
Anh dẫm lên chiếc
hòm, dựa vào thân hình cao ráo, mặt vừa đúng đối diện hàng rào sắt. Ánh
lửa bập bùng trên khuôn mặt nghiêng tuấn tú của anh, khóe miệng anh
nhếch lên mỉm cười, động vào cơ quan của chiếc nhẫn đeo trên ngón tay
giữa của bàn tay trái, bỗng kéo ra một chiếc kim dài màu bạc.
Khưu Lạc lấy được chiếc nhẫn, dùng chiếc kim bạc đâm vào ổ khóa của sợi xích sắt nặng nề, bắt đầu phá khóa.
Thiên Hạ mỉm cười nói: “Anh học cái này từ khi nào?”
“Anh có thể dẫn hơn ba trăm người chạy trốn tập thể”. Anh đáp với vẻ hờ hững, còn có chút gì đó kiêu ngạo.
“Việc khi nào?” Cô truy vấn.
Anh im lặng, sự im lặng đầy vẻ bối rối khiến tâm trí của cả hai như lạc
đường. Đến khi chiếc khóa được mở ra kêu xoảng một cái, hai người mới
định thần lại. Khưu Lạc cẩn thận quấn chiếc xích sắt thành từng vòng,
đẩy về phía xa.
Nhờ sức mạnh của cánh tay, Khưu Lạc dễ dàng bò
vào được lối đi, anh nằm sấp trên mặt đất, một tay nắm lấy hàng rào sắt
để mượn lực, một tay đưa về phía Ngôn Thiên Hạ đang ở dưới tầng hầm.