Sau cuộc nói chuyện giữa Linh linh và Chi cảnh thì bắt đầu vào tiết đầu của buổi sáng.
“Các em lấy sách ra chúng ta bắt đầu học.”thầy giáo bắt đầu giảng bài và ai cũng đều nghe thầy giảng,chỉ có Linh linh thì cứ ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Chi cảnh thấy Linh linh ngẩn người ra cửa sổ thì xem là cậu ấy đang nhìn cái gì mà chăm chú như vậy.
Mặc dù Chi cảnh nhìn ra cửa sổ giống Linh linh nhưng hầu như chẳng có gì hay để một người có thể chăm chú nhìn như vậy.
Chi cảnh không nhìn ra cửa sổ nữa mà bắt đầu lấy cuốn sổ vẽ của cậu ấy ra vẽ.
Cậu ấy vẽ một cách say mê không quan tâm có ai đang nhìn cậu ấy, cậu ấy vẫn vẽ rất nghiêm túc.
Tôi đôi lúc có liếc xuống nhìn cậu ấy một chút.Cái tôi thấy là một chàng trai tuấn tú đang nghiêm túc vẽ một cái gì đó.
Tôi cũng tò mò muốn biết cậu ấy đang vẽ cái gì.Nhưng không thể mở lời hỏi cậu ấy.
“Ha,thật đúng là buồn cười”.
Tôi đúng thật là chảng hiểu bản thân muốn gì nữa.
Lúc thì muốn đẩy cậu ấy ra xa,không muốn gặp cậu ấy.Lúc thì lại lén lút quan tâm cậu ấy.
Tôi chẳng hiểu mình nên làm thế nào để bản thân không phải hối hận như lúc trước.
“Cố chạy trốn cậu ấy thì lại vô tình đi tìm cậu ấy”.
Dù biết sẽ không có kết quả gì.
Nhưng… có phải cả tôi và cậu… đều đang’ cố chấp’…
Chỉ vì một câu ‘chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau’,không biết cần bao nhiêu can đảm,nó cần nhiều can đảm hơn hẳn so với ba chữ ‘tớ yêu cậu’.
Phải chi chỉ là ba từ đó thì mọi chuyện giờ đã tốt hơn rồi.
Tôi ngồi suốt cả một tiết học chỉ đề suy ngẩm điều đó.