Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 53: Về nhà



Edit: Rika

Mắt thấy máy bay sắp hạ xuống, cả người hưng phấn, Giản Lân Nhi cảm thấy không yên, cả người chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là sắp được gặp lại người thân yêu trong gia đình.

“Anh nói xem, lúc này chưa tốt nghiệp, tới thăm nhà có ảnh hưởng gì không?” Giản Lân Nhi biết ngoại trừ việc ra ngoài huấn luyên, còn có một dụng ý khác nữa.

Dịch Nam Phong đang nhắm mắt, nghe Giản Lân Nhi hỏi liền mở mắt ra “Không sao, đây là an bài của cấp trên mà”

Nhìn Giản Lân Nhi không nói lời nào, Dịch Nam Phong lại nhắm mắt, trong đầu tiếp tục suy nghĩ.

Máy bay rốt cục cũng hạ cánh, lúc đi là buổi sáng, giờ bầu trời đã tối đen, cảnh vật ngoài cửa sổ nhìn có chút xa lạ, bọn họ rốt cục hạ cánh đến nơi nào?

“Đi thôi” Thúc giục Lân nhi đứng dậy, cửa đã được mở ra, cô còn chưa muốn đi ra sao? Vì đã lường trước lần này cô trở về ắt sẽ có chút sóng gió, cho nên trước tiên phải tìm một nơi hạ cánh kín đáo. Dịch Hàn Sơn dựa vào quyền lực của mình đã đem anh đi huấn luyện, nay cũng dựa vào chút ít vốn này để kín đáo thực hiện.

Đứng lên rồi bước ra bên ngoài, liền nhìn thấy thư ký hàng đầu của Dịch Hàn Sơn, bác hai của Giản Lân Nhi, còn có một chiếc xe nữa. Sân bay lớn như vậy, liếc mắt nhìn qua chỉ có hai người này, Dịch Nam Phong nhìn cảnh này liền biết việc mình xuống máy bay của “Thợ Săn” liền không có vẫn đề, nhưng điều này cũng liên quan đến một ít lợi ích của gia tộc, anh thật không muốn cô dính vào.

Lân nhi bị đẩy từ phía sau, Dịch Nam Phong đi tới, vừa mới xuống, người bên cạnh Dịch Hàn Sơn liền đi tới “Khổ cực rồi”. Dịch Nam Phong gật gật đầu, Giản Lân Nhi thự hiện kiểu chào quân đội, sau đó lập tức bổ nhào vào trong lòng bác hai.

“Thủ trưởng phân phó, đi về trước nói sau”. Bốn người không nói gì liền lên xe, vốn Lân nhi về lần này, được liệt vào bí mật quân sự, chỉ có vài người biết, vừa vặn người Giản gia biết chuyện này không chỉ có một, nhớ tới phản ứng của lão gia tử, một vài người mong muốn tới nhìn xem Giản Lân Nhi như thế nào, đến lúc đó về nói lại với Giản Chính. Đối với thủ đoạn của “Thợ Săn”, bọn họ vẫn có một chút hiểu biết, bất đắc dĩ để cháu gái đi tới đó, còn phải đề phòng Giản Chính biết, Giản gia có một vài người cấp tướng quân, mấy tháng nay ăn ngủ thật không an ổn.

Bọn họ thương lượng một chút, quyết định để bác hai của Lân nhi đi tới sân bay, lúc này, đang vỗ về đầu cô, bác cả nhìn cô càng thêm áy náy và đau lòng. Đôi tay Lân nhi không còn mềm mại như trước nữa, cả người không giống một công chúa được hầu hạ cưng chiều như trước nữa, trên cánh tay có thể thấy vết cắt của đá, nhánh cây, cả người cô gầy đi hẳn. Đứa cháu gái này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tính cách sau này khi lớn lên không giống ba mẹ của cô, nhưng phảng phất cô nhìn tương tự Giản Chính, đưa mắt nhìn Dịch Nam Phong đang ngồi đối diện, tựa hồ muốn xác định điều gì đó.

Quật cường, cương nghị, đã nhận thức điều gì thì nhất quyết làm cho bằng được, thế nhưng nhìn cả người, ắt hẳn cũng ăn không ít đau khổ rồi.

“Chắc đã trải qua không ít khổ sở chứ?” Áp chế tâm tình quay cuồng, bác hai mỉm cười hỏi cô.

Lân nhi lắc lắc đầu “Không khổ, mọi người đều như thế, huống hồ ở đấy còn có Dịch Nam Phong”. Nếu như chỉ có mình cô, cô thật sự không tin tưởng mình có thể sống sót qua cái thời điểm ấy, nhưng có anh, thời điểm vào ban đêm khi đi ngủ, anh vuốt ve, ôm cô, làm cô cảm thấy an tâm, thả lỏng cả người.

Nhìn Dịch Nam Phong một cái, anh chàng này rốt cục thật sự quá tài đi, nói đến là đến, đúng là hơn hẳn so với suy nghĩ trước đây của bọn họ, suy nghĩ đến việc nếu không có anh ở đó thì Lân nhi không biết sẽ gặp những nguy hiểm gì, Lân nhi giao cho cậu ta, bọn họ cũng thật yên tâm.

Dọc đường, Dịch Nam Phong không nói gì cả, bên trong chỉ có tiếng nói chuyện của Lân nhi và bác hai, ngoài cửa sổ có gì đó xẹt qua rất nhanh, không bao lâu xe liền đậu trước cổng đại viện.

Trước khi xuống xe, Giản Lân Nhi nhìn vào kính chiếu hậu sửa sang quần áo đầu tóc, sau khi cảm thấy ổn mới mở cửa xe bước ra. Bác hai, Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi, ba người đồng loạt đi vào, hai người trên thân còn mang theo đồng phục huấn luyện, trên người phảng phất mùi thuốc súng.

“Ông nội!!!”

Giản Chính đang ngồi chơi cờ một mình, nghe tiếng gọi, tay run rẩy, quân cờ rớt xuống kêu ‘loảng xoảng’, vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy cháu gái bảo bối của mình.

“Lân nhi!!!” Giản Lân Nhi chạy hai bước dài, ôm lấy Giản Chính, nước mắt tuôn rơi “Lân nhi có thể nhìn thấy ông nội, ô. . . .. “ Vừa nói, vừa khóc.

Giản Chính vừa nghe cháu gái bảo bối nói như thế, tâm liền đau “Bảo bối của ông nội, ngoan ngoãn, không được khóc, để cho ông nội nhìn xem cháu trưởng thành như thế nào rồi?”. Ông tuổi cao, chỉ có một cháu gái mà thôi, ‘trưởng thành’ và ‘Còn nhỏ’ mặc dù chỉ là từ ngữ, nhưng đối với ông, nó là một khoảng cách, là một sự thay đổi rất lớn.

Hơn mấy tháng chưa nhìn thấy, Giản Chính liền nhìn Lân nhi chăm chú, càng nhìn càng lo lắng, khảo nghiệm ở đấy thật khắc nghiệt, đã là cho một cô bé xinh xắn như búp bê biến đổi một cách rõ rệt.

Lúc nhìn thấy Lân nhi đứng trước mặt mình, tâm ông cũng buông xuống một nửa, đợi đến khi kiểm tra hết toàn thân, một nửa tâm tình vừa buông xuống lại dâng lên, cháu gái bảo bối của ông sao lại như thế này?

Ông đưa tay vỗ bàn mắng chửi người, mắng chửi mấy vị lãnh đạo cấp cao, một bên mắng một bên tỉ mỉ kiểm tra một lần nữa. Cũng may lúc này bác cả, và mấy người anh họ đến, Giản Chính mới ngừng lại động tác.

Đã sớm phân phó nhà bếp làm cơm, ngồi máy bay một thời gian dài như thế, thật sự đói.

Vợ bác cả tay chân lanh lẹ, làm một vài món đơn giản, ngồi bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn cho Lân nhi. Nhìn cô một thân gầy còm, ăn liên tục, bà đau lòng một phen, cái địa phương kia rốt cục quỷ quái đến mức nào, ngay cả cơm mà Lân nhi ăn cũng không đủ mập lên sao, người Giản gia và Giản Chính nhìn nhau, đau lòng hiện lên trong đáy mắt.

Dịch Nam Phong cũng ở lại dùng cơm, thấy Lân nhi đang nói chuyện vui vẻ với Giản Chính, anh mới bắt đầu ăn, những người khác cũng chăm chú ăn không ai nói gì. Miễn cưỡng nói chuyện cùng với một vài trưởng bối.

Sắc mặt Dịch Nam Phong không tốt, các trưởng bối không dám nói gì, sợ là Dịch Nam Phong đã biết chuyện gì rồi, cho nên một đám người trong bàn ăn không ai nói gì, Dịch Nam Phong từ nhỏ đã là đối tượng bọn họ ngưỡng mộ.

Giản Lân Nhi nhìn Dịch Nam Phong sắc mặt không có chút thay đổi, trong lúc ăn cơm cô nhiều làn nhìn thoáng qua, tiếp xúc với ánh mắt anh, Dịch Nam Phong trấn an mỉm cười.

Lau miệng xong, anh nói : “Ông nội, xem thời gian tính chuyện của cháu và Lân nhi đi”. Không có hỏi, mà nói trực tiếp một câu như thế, Giản Lân Nhi cảm thấy từ khi Dịch Nam Phong ở “Thợ Săn” về tới nhà tâm tình thay đổi không ít.

Giản Chính đưa tay ra kéo dĩa rau “Ăn cơm trước, ăn xong nói sau”

Dịch Nam Phong không nói lời nào, bước tới sô pha, rót một ly trà chầm chậm uống, vài người nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng.

Đột nhiên nghe Dịch Nam Phong nói như thế, Giản Lân Nhi giật mình, tuy hai người đã rất thân thiết như thế, nhưng nói huỵch toẹt ra thế này, giống như nói tối này ăn rau trộn vậy, trong mắt dâng lên sự tức giận, kèm theo cả sự xấu hổ. Ánh mắt âm thầm liếc nhìn anh, trên người anh vẫn mặc trang phục huấn luyện, cô cảm thấy dường như bụng no rồi, chẳng ăn được nữa, liền nói “Ông nội, cháu no rồi, đừng gắp cho cháu nữa”

“Mới ăn có tí, làm gì no, nào, ăn thêm chút nữa” Giản Chính vẫn tiếp tục gắp đồ ăn bỏ vào chén của cô.

“Cháu thật sự no rồi, cháu ăn không nổi đâu”. Lau miệng, cô kéo ông nội đứng dậy đi tới phòng khách, toàn bộ người trong Giản gia đều tụ tập ở đây, chờ cùng Giản lão gia thương thảo chung thân đại sự.

Đến sô pha rồi ngồi xuống, Giản Chính cũng chậm rãi thưởng trà, Dịch Nam Phong cũng không gấp, cũng chậm rãi uống trà. Giản Lân Nhi hết nhìn người này rồi sang người kia, thật sự không dám mở miệng “Em mệt rồi, em muốn đi ngủ”

“Ngồi xuống”, vừa đứng lên thì liền bị Dịch Nam Phong nói ra hai chữ này, anh buông mí mắt xuống, cũng không thèm nhìn ai, hiện tại nhìn anh rất đáng sợ.

“Khụ khụ . .. .” vào tiếng cho thanh giọng, Giản Chính mới mở miệng nói : “Chuyện của cậu và Lân nhi, tóm lại phải hỏi ý kiến của Lân nhi”

Giản Lân Nhi trợn to mắt, như thế nào lại đá trái bóng tới chân cô? Dưới loại tình huống này, cô còn có thể nói gì, cô nhìn vào mắt Dịch Nam Phong biết đây không phải là chuyện đùa, từ lúc ở “Thợ Săn” cô đã nhìn thấy bản lĩnh của anh, giờ nghĩ lại cảm thấy anh thật sự không giống như trước kia, cô vội vàng lắc đầu “Ông nội làm chủ là được rồi”

Giản Chính nhìn cháu gái nhà mình một cái, âm thầm thương tâm, như thế này là thế nào, chẳng lẽ muốn ông là người ác chia rẽ tình nhân sao?

“Đã nói chuyện với ba của Lân nhi chưa?”

“Nói rồi, ông ấy không có ý kiến”

Giản Lân Nhi chợt nghe nhắc tới ba của mình, trong đầu cơ hồ không nhớ nỗi hình dáng của ông như thế nào, đang ngẩn người, chợt nghe ông nội hỏi “Cậu đã cùng với Lân nhi tới đó?”

Dịch Nam Phong gật đầu, cũng không kể công, cũng chẳng nói rõ, giống như đó là chuyện đương nhiên, Giản Chính âm thầm gật đầu, cháu gái của mình đã tới tuổi người ta tới nhà bắt đi rồi.

“Tức là như thế này, ông cũng chẳng muốn làm khó gì, các con xem ngày tốt rồi tổ chức là được rồi”

Dịch Nam Phong gật đầu, Giản Lân Nhi cũng không kịp phản ứng, chung thân đại sự của cô chỉ vài ba câu đã quyết định xong.

“Vậy cháu đi nghỉ đây, người có chút mệt mỏi” Dịch Nam Phong đứng dậy cúi người chào Giản Chính, sau đó đi thẳng lên lầu, chú ý, đây là nhà của Giản gia nha!

Mọi người trừng mắt há hốc mồm nhìn dáng người cao ngất của Dịch Nam Phong. Giản Chính hận tới nghiến răng nghiến lợi, thái độ của tiểu tử này là sao, tự nhiên như nhà của mình, bát tự còn chưa xem cơ mà.

Nói cùng nói ông nội mấy câu, Giản Lân Nhi cũng mệt mỏi vì thời gian ngồi máy bay khá lâu, Giản Chính nhìn cô cháu gái ngáp ngắn ngáp dài, liền giục cô mau đi ngủ.

“Xoạch” Cửa phòng tắm được kéo ra, Giản Lân Nhi nhìn thấy anh trong đó liền trừng lớn mắt.

“Anh sao ở đây?”

Dịch Nam Phong âm thầm mắng xong xoay người sang chỗ khác “Anh làm sao?”

Mới vừa rồi lúc anh lên lầu, đợi nửa ngày không thấy cô đi lên, nghĩ Giản Chính kéo cô nói chuyện, anh nghĩ thế liền vào phòng tắm thay băng. Lúc nãy ăn cơm, trên vai truyền tới cảm giác đau nhói, biết là hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ chưa thay băng sức thuốc, miệng vết thương chắc đã nhiễm trùng, cảm giác thân nhiệt của mình hơi cao, chắc là sốt, Dịch Nam Phong dùng nước lạnh rửa mặt, thế nhưng đợi hoài không thấy cô lên.

Giản Lân Nhi ba bước làm hai bước chạy tới, nhìn thân thể của anh, nửa người trên cường tráng quấn đầy băng gạc hết sức chói mắt.

“Anh bị thương khi nào thế? Nói em nghe” Nhìn thấy Dịch Nam Phong không nói lời nào, nửa câu sau của Giản Lân Nhi cơ hồ là rống lên.

“Không có việc gì đâu, chỉ bị thương một chút mà thôi” Nhìn thấy Lân nhi như thế, anh tận lực dỗ dành cô.

“Anh, anh, Dịch Nam Phong, anh là đồ hỗn đản, anh dám lừa gạt em!!!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.