Bạch Khởi sở dĩ ra tay, vì một nguyên nhân rất đơn giản, đó là do Cửu U đã nói một câu bên tai Bạch Khởi: “Tiểu tử, cứu nó ngươi sẽ không hối hận đâu.”
Tuy lời không nhiều, chỉ có một câu, vẻn vẹn mấy chữ nhưng đã đủ để khiến cho Bạch Khởi liều mạng ra tay, đừng nói là một con nhị cấp ma thú đã bị thương, hơn nữa lại không có chút phòng bị, mà ngay cả một con tứ cấp ma thú, có lời này của Cửu U, Bạch Khởi cũng sẽ ra tay, bởi vì Bạch Khởi biết lời nói này của Cửu U có sức nặng như thế nào.
Cửu U đã mở miệng bảo Bạch Khởi cứu nó, vậy tuyệt đối là có lợi, nếu không Cửu U sẽ không nhiều chuyện như vậy, Bạch Khởi vẫn hiểu Cửu U nhất, hắn không phải là bồ tát sống đại từ đại bi, trái lại, gã này thực sự là một con quỷ đích thực, nếu có khả năng e là hắn ta đều hy vọng tất cả mọi người trên cả thế giới này đều chết sạch mới tốt, làm sao có thể bảo Bạch Khởi ra tay cứu người? Hơn nữa lại cứu một con bạch sắc tiểu cẩu.
Nếu hắn đã mở miệng thì tất nhiên có nguyên nhân, huống chi, ngay cả người mù cũng nhìn ra con chó nhỏ này không phải là bình thường, Bạch Khởi cũng nhìn ra, con chó nhỏ này cơ thể nhìn yếu nhược như vậy, nhưng ý chí lại rất kiên cường, hơn nữa lại lợi hại như thế, thân thể trọng thương, nhưng vẫn dám đánh với ba con nhị cấp ma thú, nếu đổi lại thành chính Bạch Khởi, tự vấn cũng không chắc chắn và can đảm như vậy, từ điểm này không khó nhìn ra, con chó trắng nhỏ này nhất định không phải thứ bình thường.
Con ma lang đó bị thanh kiếm trong tay Bạch Khởi xuyên qua cả cơ thể, sau khi rên một tiếng liền ngã lăn xuống mặt đất, nhanh chóng tắt thở, Bạch Khởi rút thanh kiếm của mình ra, sau khi lấy khăn lau sạch liền cho vào vỏ kiếm, xoay người nhìn về phía con chó trắng nhỏ đang nằm phục xuống đất, không chút nhúc nhích, máu không ngừng chảy.
“Gâu~~ Gâu~~” Chú chó trắng nhỏ đó nhìn thấy Bạch Khởi có chút run rẩy, giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại không có cách nào thành công, run rẩy đứng thẳng lên, “Bịch” một tiếng rồi lại ngã xuống, sau hai lần thử vật lộn không thành công, chỉ có thể không cam lòng hướng về phía Bạch Khởi gầm gừ vài tiếng, dường như đang cảnh cáo Bạch Khởi không được tới gần mình.
“Yên tâm ta không hề ác ý.” Bạch Khởi sau khi nhìn thấy phản ứng của đối phương, liền nở một nụ cười thân thiện, thấp giọng nói, nói xong nhìn thấy con chó trắng này rõ ràng trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, ánh mắt bớt căm thù hơn lúc trước mới chậm dãi di chuyển bước chân đi tới.
Con chó trắng đó hiển nhiên có thể nghe hiểu tiếng người, sau khi Bạch Khởi đi tới, nó không có vẻ căm thù qua mức nhưng vẫn giữ đề phòng trong một mức độ nhất định, cả cơ thể tuy bị trọng thương nhưng vẫn liều mang cuộn mình vào, lùi lại phía sau, xem ra nó đang suy tính nếu Bạch Khởi có ác ý thì sẽ lập tức lao đến liều mạng.
Đi đến bên cạnh con chó trắng đó, Bạch Khởi thoáng nhìn cơ thể nhuốm đầy máu của đối phương, nhíu mày, do dự một chút, từ trong ngực mình móc ra một viên dược hoàn màu vàng, thứ này không phải gì khác, đó chính là một trong hai viên đan cửu chuyển hồi sinh lúc đầu Bạch Khởi đã dùng bảy nghìn điểm giao dịch đổi lấy từ chỗ Cửu U.
Nếu như bình thường, Bạch Khởi dùng thứ này có lẽ sẽ rất do dự, dù sao thứ này kiếm được không dễ, nhưng có lời nói của Cửu U trước đó, Bạch Khởi cũng không đắn đo do dự nhiều, nhìn thấy tiểu cẩu này thương tích nghiêm trọng, lập tức liền lấy ra từ trong ngực mình viên “Cửu chuyển hồi sinh đan” đó, chuẩn bị dùng để cứu mạng nó.
“Đến đây, ăn đi, sẽ tốt cho ngươi.” Bạch Khởi ngồi xổm xuống, để viên dược hoàn màu vàng đó bên cạnh miệng của tiểu cẩu, thấp giọng nói.
Bạch sắc tiểu cẩu do dự một chút, cuối cùng sủa lên một tiếng, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra, liếm hai cái vào lòng bàn tay Bạch Khởi, sau đó mới nuốt viên “Cửu chuyển hồi sinh đan” màu vàng này.
Cửu chuyển hồi sinh đan không hổ là dược trung chí bảo, bảo bối cứu mạng, khởi tử hồi sinh, sau khi chú chó trắng nhỏ này nuốt viên cửu chuyển hồi sinh đan, một lát sau, vết thương trên cơ thể nó bắt đầu hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ trong chốc lát đã hồi phục lại, tuy vết máu vẫn nhuốm đầy trên cơ thể, nhưng thần sắc đã tốt hơn rất nhiều rồi.
“Gâu gâu~~” Con chó trắng vừa hồi phục, hưng phấn nhảy lên, vây quanh Bạch Khởi kêu lên, hình như đang biểu đạt sự vui sướng của mình, hơn nữa còn đến bên Bạch Khởi, cọ cọ vào chân hắn…… hình như để biểu thị sự thân thiết của mình.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Bạch Khởi cười ha ha, vỗ vỗ vào đầu nó, cười nói: “Được rồi, ngươi đã hồi phục rồi, không được chạy lung tung, mau về đi, ta cũng phải đi rồi.”
Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng sau khi Bạch Khởi bước đi vài bước lại phát hiện nó không những không đi, trái lại còn theo sát phía sau Bạch Khởi, khoảng cách chỉ bốn năm thước, không nhanh không chậm đi theo.
Ban đầu Bạch Khởi cũng không để ý, nhưng khi Bạch Khởi đã đi được một đoạn đường bảy tám dặm, đánh chết mười mấy con nhất cấp ma thú và một con nhị cấp ma thú muốn đột kích, tiểu cẩu này vẫn không rời khỏi, không nhanh không chậm theo sau Bạch Khởi, một đôi mắt to linh động, không ngừng đảo quanh, chăm chú nhìn Bạch Khởi.
“Sao vẫn chưa đi? Lẽ nào….. ngươi muốn đi cùng ta?” Bạch Khởi thấy đối phương vẫn chưa rời khỏi liền dò hỏi, thực ra Bạch Khởi cũng có ý giữ lại con chó này bên mình, nhưng lại sợ đối phương không đồng ý, vì vậy nên mới không yêu cầu, cái gã Cửu U này sau khi nói một câu như vậy lại không nói gì thêm nữa, để mặc cho Bạch Khởi trong lòng thầm kêu Cửu U thế nào hắn cũng không ra, điều này khiến Bạch Khởi cũng không hiểu rõ ý đồ của Cửu U, bởi vậy mới không mở miệng, nhưng lại không ngờ mình không mở miệng, chú chó nhỏ này lại không chịu rời đi mà vẫn theo sát mình, vì vậy Bạch Khởi mới thử hỏi như vậy..
“Gâu gâu~~” Bạch sắc tiểu cẩu chó sau khi nghe thấy lời này của Bạch Khởi, hưng phấn sủa lên hai tiếng tỏ vẻ rất vui mừng.
“Vậy được rồi… ngươi lại đây….” Bạch Khởi mỉm cười lắc đầu nói.
“Gâu gâu~~” con chó trắng đó sau khi nghe thấy lời này không chút do dự, hưng phấn chạy về phía Bạch Khởi, ngay lập tức chui vào lòng Bạch Khởi, vô cùng thân thiết liếm cổ và mặt Bạch Khởi.
“Ha ha……được rồi, được rồi, đừng liếm nữa, đừng liếm nữa……đúng rồi….. tên ngươi là gì? Ta vẫn chưa biết…” Bạch Khởi vuốt ve con chó, cười nói, nhưng hiển nhiên Bạch Khởi đã quên một vấn đề, nếu con chó này biết nói chuyện thì lúc trước cũng không mất công chạy theo Bạch Khởi xa như vậy.
“Gâu gâu~~” lại là hai tiếng sủa, lúc này mới khiến Bạch Khởi tỉnh ngộ ra, nhìn chú chó trắng nhỏ, Bạch Khởi quyết định đặt cho nó một cái tên thật phong cách, sau khi nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên nhớ đến Hao Thiên khuyển, con chó bên cạnh tam giới đệ nhất nam tử Nhị Lang Thần, vị thần mà đời trước mình chưa bao giờ gặp, lập tức trong lòng đã có chủ ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại
“Ngươi đã không nói được, vậy ta sẽ nghĩ cho ngươi một cái tên, ha ha, ta gọi ngươi là Khiếu Thiên, thế nào? Rất phong cách phải không……” Bạch Khởi vui vẻ vuốt ve đầu Khiếu Thiên nói.
“Gâu gâu~~” Khiếu Thiên tiếp tục sủa lên hai tiếng, cũng không biết muốn biểu đạt điều gì, không biết là đồng ý hay không đồng ý, có điều gặp người như Bạch Khởi, hiển nhiên ý kiến của Khiếu Thiên trực tiếp bị lờ đi, tên của nó cứ như vậy mà được Bạch Khởi quyết định……. Khiếu Thiên! Từ nay về sau cái tên này sẽ theo nó suốt cả cuộc đời…..