Dịch: Trần Anh Nhi
“Hắn là Phong Mạch, cũng là môn khách của cha ta.” Trọng Quỳ đáp, cũng không muốn làm Phong Mạch phải khó xử.
Ai ngờ nàng vừa nói vậy, Phong Mạch đã vô cùng bất mãn mà lầm bầm: “Môn khách cái gì kia chứ, gan ngươi chưa đủ to để thừa nhận mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Ta và hắn không là gì của nhau cả.” Trọng Quỳ thầm nghiến răng, cái con chim công yểu điệu này lại lên cơn à.
“Tên tiểu tử thối Vu Ly kia đã cho ngươi ăn bao nhiêu viên mê hồn dược rồi?” Phong Mạch hừ lạnh một tiếng đầy bực tức rồi đứng phắt dậy, không thèm quan tâm tới Trọng Quỳ nữa mà một một mình bỏ đi.
“Hắn nói vậy nghĩa là sao?” Như Ý vô cùng hiểu kỳ hỏi.
“Không có gì đâu.” Trọng Quỳ đặt tay lên trán, vội vàng chuyển chủ đề, “À đúng rồi, trong hậu cung của Triệu vương có vị phi tử nào từ Hàn quốc tới hay không?”
“Người ngươi đang nhắc đến là con gái của Diệp Bình đúng không?” Như Y vốn thông minh nhanh trí, Trọng Quỳ hỏi một câu là nàng đã hiểu ngay lập tức. Nàng ta vô cùng lém lỉnh đáp, “Nữ nhân kia đúng thật là tuyệt sắc mỹ nhân, khi nàng ta mới nhập cung thì cũng đương vương thượng sủng ái vô cùng. Cơ mà nàng ta cũng là minh chứng rõ ràng nhất cho hồng nhan hoạ thuỷ, dụ dỗ vương thượng, chỉ còn thiếu chút nữa là đã lập nàng ta làm vương hậu rồi.”
Trọng Quỳ không khỏi kinh ngạc, nhìn qua hai Diệp Lan San và Diệp phu nhân đang ôm chặt lấy nhau, người run cầm cập.
Tư sắc của Diệp Lan San thì tuy không quá xuất chúng, nhưng Diệp phu nhân thì đúng là đại mỹ nhân hạng nhất, dù đã chừng này tuổi rồi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng hai ngày hôm nay bà ta trông đã tiều tuỵ đi vài phần, nhưng như vậy càng khiến Diệp phu nhân mang vẻ kiều diễm ngu nhược mềm mại như cành liễu rủ.
“Thế nàng ta hiện tại ra sao rồi?”
“Sau khi Diệp Bình dâng Thượng Đảng quận cho Triệu quốc, khiến Triệu quốc bị Tần quốc dẫn binh giày xéo thì vương thượng cũng đã lãng quên nàng ta. Giờ hẳn cũng chẳng còn bận tâm nữa, hậu cung đông mỹ nữ như thế, vắng mợ thì chợ vẫn đông mà thôi.” Như Y bật cười khúc khích đáp.
Nàng cố tình nói vừa đủ để hai mẹ con Diệp gia nghe thấy. Mà Diệp phu nhân vừa nghe được lời của Triệu Như Y thì người run lên bần bật, mặt trắng bệch như tờ giấy, chỉ sợ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Diệp Lan San ở bên cạnh thì mặt đần thối, không nói lấy một lời nào để phản bác.
Hai người họ giờ phút này lòng thật sự như tro tàn, không còn hi vọng gì nữa.
Trọng Quỳ thoáng trầm ngâm, Diệp phu nhân cũng xem như một kẻ khó nhằn, con gái bà ta là Diệp Nghê Thường còn từng suýt thành công điều khiển Triệu vương phế hậu, có thể thấy rằng nàng ta cũng sẽ khó chơi không kém mẹ của mình.
Nàng ta sẽ dễ dàng cam chịu mình bị thất thế như vậy sao?
Trọng Quỳ đang suy nghĩ một chút thì bên ngoài yến hội phát ra tiếng la hét ầm ĩ của một nữ tử đang lớn tiếng kêu gọi Triệu vương: “Vương thượng! Ta muốn vào gặp vương thượng!”
Nghe thấy giọng của vị nữ tử này, nụ cười đoan trang ôn nhu của vương hậu Triệu quốc lập tức biến sắc, trên gương mặt ôn thục hiện lên vẻ dữ tợn căm hận.
Hẳn là tối nay còn một trò hay chưa ra sân rồi.
“Kẻ nào ầm ĩ bên ngoài kia lập tức đuổi ra ngoài, không cho phép quấy rầy tiệc sinh thần của vương thượng!” Vương hậu lập tức hạ lệnh.
Triệu vương lại vô cùng thờ ơ, dường như không hề bận tâm có chuyện gì xảy ra.
Mà Nguỵ Kỳ hầu lúc này lại lớn tiếng nói: “Vương hậu, ngoài kia có kẻ đang gào thét rằng muốn gặp vương thượng, chỉ sợ có chuyện gì quan trọng. Nếu cứ đuổi thẳng ra ngoài e rằng không ổn cho lắm.”
“Hôm nay là tiệc sinh thần của vương thượng. Dù là chuyện quan trọng tới đâu thì cứ để mai lại bàn sau cũng chưa muộn.” Vương hậu vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã, cao ngạo đáp lại Nguỵ Kỳ hầu.
Nguỵ Kỳ hầu tiếp tục lên tiếng: “Nếu là chuyện quân cơ trọng yếu thì cũng phải đợi đến ngày mai hay sao?”
Vừa nghe hắn nói vậy, sắc mặt Triệu vương dần trở nên nghiêm trọng: “Người đâu, lôi kẻ đó vào đây.”
Hộ vệ bên ngoài cũng không dám ngăn cản nữa, để vị nữ tử đó xông vào.
“Vương thượng, có người muốn thương tổn con của vườn thượng!” Một nữ tử chạy hồng hộc vào, nàng ta mặc tố ý mềm mại thướt tha, tóc dài xoã tung sau lưng, so với đám vũ cơ trang điểm sắc sảo kia thì nàng ta lại càng thêm vài phần mỹ cảm nhẹ nhàng thanh khiết như đoá phù dung.
Triệu vương trông nàng ta đến ngẩn cả người, mà những người đang dự yến hội cũng kinh ngạc hít một hơi thật sâu.
Nguỵ Kỳ hầu âm hiểm cười lạnh một cái.
Sắc mặt của Vương hậu tái mét, vẻ ưu nhã đã vỡ tan, mà Triệu vương cũng đã hồi thần trở lại, vẻ lạnh nhạt với Diệp mỹ nhân chưa từng biến đổi: “Diệp mỹ nhân, sao ngươi lại tới nơi này?”
Dù sao cũng là nữ nhân gây tai hoạ ở Triệu quốc, nếu không để ý tình cảm nhiều năm thì hắn cũng đã xử tử nàng ta từ lâu rồi.
“Vương thượng, thiếp tự biết rằng thân phụ mang trọng tội nên không dám gặp mặt vương thượng. Nhưng hiện tại thần thiếp đã mang trong mình cốt ngục của vương thượng, có người biết được đã vội vã muốn ra tay, thiếp bất đắc dĩ vô cùng nên mới buộc phải tới đây cầu kiến vương thượng.” Diệp Nghê Thường quỳ mọp trên mặt đất, khóc như hoa lê đái vũ, trông cũng đáng thương vô cùng.
“Hồ ngôn loạn ngữ! Vương thượng đã biếm ngươi vào lãnh cung ba năm rồi sao còn có thể có cốt nhục của vương thượng, chắc chắn là không biết liêm sỉ mà…” Vương hậu lạnh lùng nhiếc móc.
“Khụ khụ… vương hậu.” Triệu vương húng hắng hai tiếng, cắt lời Triệu vương hậu, mà ánh mắt hắn nhìn về Diệp Nghê Thường cũng ôn hoà hơn vài phần.
Diệp Nghê Thường cúi đầu, bi ai khóc lóc: “Mấy tháng trước vương thượng đã uống say, cũng từng lâm hạnh thiếp, nhưng mà thiếp không dám nói…”
Vương hậu ngã vào người vị tỳ nữ đứng sau, môi run run không nói thành lời, nước mắt tuôn như mưa. Triệu vương không khỏi thấy áy náy trong lòng với nàng ta, vội vàng ra lệnh: “Thân thể của Vương hậu không thoải mái, mau mau đỡ vương hậu đi nghỉ ngơi đi.”
Vương hậu cũng chẳng hề phản kháng lại nữa, tuỳ ý để tỳ nữ nâng nàng rời đi. Khi nàng đi qua người Diệp Nghê Thường, sự oán hận cũng như ác ý trong ánh mắt không hề che giấu sau tấm mặt nạ nữa.
Mà ngay khi vương hậu đi qua, lúc hai người đối mặt, Diệp Nghê Thường núp sau vạt áo rộng thùng thình của nàng ta rồi ngẩng đầu, cười lạnh đầy vẻ đắc thắng.
Gương mặt xinh đẹp kia, trong nháy mắt lại như một loài rắn rết thâm độc vô cùng.
“Diệp mỹ nhân, ngươi đang mang cốt nhục của quả nhân trong người, từ nay trở đi hãy cứ an tâm mà dưỡng thai đi, không cần lo lắng những chuyện khác làm gì.” Triệu vương nói với nàng ta.
Diệp Nghê Thường hoảng sợ lên tiếng: “Nhưng vương thượng, có người muốn làm hại con của vương thượng…”
“Có quả nhân ở đây, không kẻ nào có gan làm vậy.” Triệu vương xua xua tay, bảo người mang nàng ta rời đi, thái độ vẫn còn vài phần lạnh nhạt. Nhưng Diệp mỹ nhân trong hậu cung xem như cũng đã có thể xoay người khỏi ngõ cụt rồi.
Trọng Quỳ vô cùng tinh ý phát hiện ra khi Diệp Nghê Thường xuất hiện, Nguỵ Kỳ hầu cũng nhếch môi cười vô cùng mờ ám.
“Mẹ, đó là tỷ tỷ kìa!” Diệp Lan San kích động reo lên, giống như thấy được tia lửa âm ỉ cháy trong đống tro tàn.
Diệp phu nhân cũng không run rẩy sợ hãi nữa, tươi cười nói: “Ta đã biết rồi mà, Nghê Thường là đứa con gái giống ta nhất, chắc chắn sẽ không làm ta thất vọng.”
“Diệp Nghê Thường kia mang thai, chắc chắn cũng chẳng phải trùng hợp đâu, ả ta quỷ kế đa đoan, chắc chắn đã tính kế vương thượng rồi.” Như Ý tức giận nói.
“Dù sao thì hiện tại nàng ta cũng vẫn là sủng phi của Triệu vương, về sau ngươi không nên nói chuyện tuỳ tiện như vậy.” Trọng Quỳ khuyên can Triệu Như Ý.
Như Ý đương nhiên cũng hiểu ý nàng, cắn cắn môi rồi nhỏ giọng nói: “Vương hậu vô cùng đáng thương, thái tử tuy có thiên phú rất cao nhưng lại bị chiều hư từ bé nên tính tình vô cùng kiêu căng ngạo mạn, giờ vương thượng cũng không hề thích hắn.”
Trọng Quỳ ngay lập tức nhớ lại hình ảnh thái tử Triệu quốc Triệu Thiên hôm đó bị nàng doạ sợ đến tè ra quần.
“Thái tử dù sao vẫn là trưởng tử, dù Diệp mỹ nhân sinh hạ được một vương tử thì lại có ý nghĩa gì cơ chữ?” Trọng Quỳ an ủi Như Ý, “Đừng lo lắng quá nhiều làm gì, vương thượng cũng không phải kẻ hoa mắt ù tai.”
“Ngươi nói cũng đúng.” Vẻ mờ mịt trên mặt Triệu Như Ý dần tan đi, thật ra nàng ta vẫn còn e sợ thủ đoạn đê tiện của Diệp mỹ nhân.
“Uống chút rượu đi, ta cũng thấy hơi khó chịu, chi bằng chúng ta đứng dậy di dạo chút đi.” Trọng Quỳ khẽ đưa ra lời đề nghị.
“Được!” Như Ý khó lắm mới tìm được một người hợp ý với mình, hai người cũng ngay lập tức trở thành bằng hữu với nhau. Họ từ phía sau yến hội vòng đi ra ngoài, đến hoa viên vắng người đằng sau để tản bộ.
Hai người không mang tù nữ đi theo, cũng chỉ dựa theo ánh trắng mịt mờ lấp ló sau tầng mây đen để tìm đường.
“Hầu gia đã hứa thì chắc chắn phải giữ lời đó, cả đời của Nghê Thường nay đều giao phó cho hầu gia rồi.” Bên dưới ánh trăng mông lung mơ hồ đột nhiên vang lên một giọng nữ vô cùng kiều mỵ.
Là giọng Diệp Nghê Thường!
Trọng Quỳ vừa nghe thấy giọng nói này vang lên thì ngay lập tức kéo Như Ý tránh sang một bên, giơ ngón trỏ lên trước môi ra ám hiệu. Như Ý gật gật đầu, biết rằng đây hẳn là chuyện quan trọng nên cũng không dám tuỳ hứng.
“Yên tâm đi, bổn hầu đáp ứng với nàng, đã hứa thì sẽ tuyệt đối không nuốt lời. Nhiệm vụ của nàng hiện tại là khôi phục lại sự sủng ái củ vương thượng!” Giọng nói này là của Nguỵ Kỳ hầu.
Như Ý trợn trừng mắt, hai người kia vậy mà lại…
“Cái lão sắc quỷ kia, hiện tại Hàm Đan đã không còn bị vây khốn nữa, còn lo hắn sẽ không bị thiếp mê hoặc hay sao?” Diệp Nghê Thường khinh miệt hừ lạnh.
“Nghê Thường, bổn hầu luôn tin tưởng ngươi nhất đấy.” Nguỵ Kỳ hầu bật cười ha hả.
“Hừ, hầu gia cũng chỉ biết nói suông thôi, đều là trót lưỡi đầu môi cả, khi nào mới thực hiện lời hứa mà cưới Nghê Thường về đây?” Diệp Nghê Thường vô cùng ai oán đáp lời.
“Hahaha!” Nguỵ Kỳ hầu cười vang một tiếng, “Không lâu nữa đâu, khi bổn hầu là Triệu vương thì nàng cũng chính là vương hậu!”
“Mong hầu gia sớm đạt được đại sự.” Diệp Nghê Thường uyển chuyển dựa vào trong lồng ngực của Nguỵ Kỳ hầu, khẽ khàng nói, “Hầu gia, người ta rất nhớ ngài đó.”
“Mỹ nhân, bổn hầu cũng rất nhớ nàng mà.” Tiếp theo sau đó là những tiếng “sột soạt”, “sột soạt” vang lên và một tràng âm thanh ái muội khó nghe khác. Trọng Quỳ thì vẫn còn ổn, kiếp trước cũng đã được chứng kiến nhiều rồi. Nhưng Như Ý thì sao có thể hiểu được cơ chứ? Vốn ban đầu nàng còn đần mặt ra mộc lúc, chốc sau hai gò má xinh xắn đã đỏ bừng, khi hiểu chuyện gì xảy ra thì suýt chút nữa đã lên tiếng mắng chửi.
Trọng Quỳ vội vã lấy tay bịt kín miệng Như Ý lại rồi đưa Như Ý lặng lẽ rời đi. Bên tai nàng còn mơ hồ nghe được tiếng Diệp Nghê Thường nũng nịu nỉ non: “Hầu gia, mẹ của ta cũng đã
Tiến vào Hàm Đan rồi, mong ngài cố gắng chiếu cố nhiều hơn mới được.”
“Nàng yên tâm đi, bổn hầu sẽ phái người thăm dò xem họ hiện tại đang ở đâu, sẽ phái người chăm lo cho bọn họ ngay thôi.”
“Đa tạ hầu gia, ưm… ưm… a…”
…
Đi đã được khá xa thì Trọng Quỳ mới buông Như Ý ra.
“Vô sỉ! Hai kẻ đó vậy mà lại…” Như Ý tức tối không nói nên lời, “Ta phải đi nói cho vương thượng, lập tức xử chết hai kẻ đó!”
“Như Ý, bình tĩnh một chút đã. Nguỵ Kỳ hầu hiện đang một tay thao túng Triệu quốc, vương thượng cũng phải nín nhịn hắn ba phần, nếu giờ ngươi mà xé toạc chuyện này ra thì Triệu vương sẽ phải đối đầu lại với Nguỵ Kỳ hầu, hai bên tranh đấu quyết liệt thì cũng chỉ đổ tai ương lên đầu bá tánh vô tội mà. Hiện tại Triệu quốc đã trải qua chiến loạn vô cùng vất vả, chịu tổn thất quá lớn, nếu lại thêm nội loạn nữa thì…”
Như Ý cúi đầu nghe Trọng Quỳ nói, trong lòng vẫn vô cùng bất bình: “Vậy phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể đứng trơ mắt mà nhìn hai kẻ đó mưu hại vương thượng hay sao?”
“Không phải ngươi rất tin tưởng Phần Nguyệt ư, sao không đi hỏi xem nàng có thể giúp gì được không?” Trọng Quỳ đành phải gợi ý như vậy, nếu lỡ Như Ý không kìm chế được mà nói chuyện này ra thì tai hoạ sẽ ập đến mất.
“Phần Nguyệt?” Hai mắt Như Ý sáng rực lên, “Đúng rồi, khi trở về ta sẽ đi tìm nàng! Nàng nhất định sẽ có cách giải quyết thôi!”
“Được rồi, ngươi hãy trở về đi. Hãy nhớ kỹ rằng là ngay cả Bình Nguyên quân ngươi cũng không được hé răng nửa lời!” Trọng Quỳ còn dặn dò nàng ta thêm một lần nữa.
“Ta biết rồi.” Trong đầu Như Ý hiện tại chỉ còn bận tâm về Phần Nguyệt, đương nhiên cũng dễ dàng gật đầu đồng ý.
Hai người quay trở lại yến hội – lúc này cũng đã đi đến hồi tàn tiệc. Mọi người ai nấy đều uống tới say khướt, người nghiêng nghiêng ngả ngả, mơ màng không biết gì. Đến ngay cả Triệu vương cũng đã say tới độ bất tỉnh nhân sự rồi.
Trọng Quỳ trở lại vị trí của mình thì trông thấy chỉ còn có Tiêu Sơ Lâu đang đợi nàng, còn đâu những người khác đều đã rời đi từ lâu.
“A Mạch đã về trước rồi, Triệu vương lại triệu kiến Vu Ly nên ta sẽ đưa ngươi về.” Sau khi nói nong đôi ba câu giải thích cho Trọng Quỳ, Tiêu Sơ Lâu cũng đứng dậy và bỏ đi trước.
Trọng Quỳ thấy vậy, đành phải tạm biệt Như Ý sau đó nhanh chân chạy theo Tiêu Sơ Lâu. Bây giờ từ vương cung trở về Trọng phủ, Trọng Quỳ cũng không còn cơ hội cưỡi ngựa nữa.
Tên Tiêu Sơ Lâu trực nam kỳ ba này đương nhiên không cho Trọng Quỳ có cơ hội được nói ra tâm nguyện cưỡi ngựa cháy bỏng của mình đã thẳng thừng sải bước tới rồi nhảy lên lưng ngựa, đối với ánh mắt lấp lánh như sao của nàng thì im bặt không nói lấy một lời.