Từ ngày Lương Uyển Ngọc có thai, Quy Ngư Dương lo lắng chính mình sáng dậy sớm khuya trở về sẽ quấy nhiễu đến nàng, bởi vậy sớm cùng Lương Uyển Ngọc chia phòng mà ngủ.
Vào khi chỉ có một mình ở trong phòng, chuyện đêm hôm đó lại xuất hiện trong trí nhớ y.
Phùng Sanh Hàn đôi môi đỏ tươi hơi thở mùi đàn hương từ miệng, kiều nhuyễn mùi thơm của cái lưỡi mềm mại, mùi thơm mê người của cơ thể khi hắn tựa vào người y, y vuốt ve thân thể trắng nõn, nhu nhược vô cốt của hắn, khi hai người kịch liệt giao hoan, tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu kia cơ hồ làm y mê muội.
Trước đó vài ngày, chỉ cần vừa nghe đến ba chữ Phùng Sanh Hàn, y liền cự tuyệt nghe, ngay cả ở trong nha môn nhìn thấy Phùng Sanh Hàn y cũng tránh mặt đi, nhưng là càng là trốn tránh, y càng nhớ tới chuyện đêm hôm đó.
Y hiện tại rất muốn…… rất muốn ôm lấy Phùng Sanh Hàn, kịch liệt âu yếm hắn, làm cho hắn phát ra thanh âm khát cầu giống đêm hôm đó, say ở trong lòng hắn.
Quy Ngư Dương hạ thân sưng cứng, hình ảnh đêm hôm đó ở trong đầu không ngừng xoay tròn kêu gào, y khó nhịn cởi bỏ khố kết, nhìn xuống bộ vị cứng rắn như thạch của mình.
“Sanh Hàn……”
Hắn gọi tên ra Phùng Sanh Hàn, giống như đó là việc rất tự nhiên.
Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt Phùng Sanh Hàn đêm đó khi sắp được đến cao trào, hạ thân y liền sưng đến vô cùng khó chịu, y thở phì phò, cầm lấy dục hỏa dưới thân mình, nghĩ đêm hôm đó Phùng Sanh Hàn an vị ở trên đùi y để y yêu thương, lửa nóng bên trong vì y mở ra, thậm chí còn gắt gao bao bọc y, làm cho y hưởng thụ cảm giác tuyệt vời nhất
“Sanh Hàn, ân……”
Hơi thở của Quy Ngư Dương càng ngày càng ồ ồ, biết rõ chính mình hiện tại đang ảo tưởng Phùng Sanh Hàn là một việc quái dị vô sỉ cỡ nào, y có thể nào ảo tưởng tình nhân người khác, phát tiết dục vọng chính mình?
Nhưng y y không thể khống chế, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt diễm lệ của Phùng Sanh Hàn, kích tình trong cơ thể mới được phóng thích.
Nhưng giải phóng được một lúc sau, một cỗ tình cảm hư không tự nhiên tràn đến, cơ hồ nhét đầy cả người y.
●●●
Từ lúc đó về sau, Quy Ngư Dương ở quan nha đã không thể đứng xa xa nhìn thấy Phùng Sanh Hàn mà thỏa mãn, y rất muốn tiếp cận hắn, không thể nhẫn nại khi hắn cùng Lâm Tôn Sùng nói chuyện thân mật với nhau.
Y không hiểu được chính mình đang làm cái gì, chỉ biết là trong đầu mình toàn là hình ảnh Phùng Sanh Hàn cười, muốn ôm hôn hắn, hôn nhẹ hắn, thậm chí ôm hắn một cái.
Phùng Sanh Hàn vui vẻ, y liền vui sướng, Phùng Sanh Hàn mà mặt co mày cáu, tâm tình y cũng đi xuống, hoàn toàn không thể đặt tâm trí vào công việc.
Quy Ngư Dương nói dối có một vụ kiện oan án, bởi vì liên lụy rất nhiều người, có một vài chuyện phải đi nơi khác điều tra, y cùng Phùng Sanh Hàn đi thu thập, mang theo công văn có liên quan, cùng hắn đi phủ nha kia một chuyến.
Y cũng biết làm như vậy thực ti tiện, nhưng y chính là không có cách nào khống chế chính mình, y chỉ biết là y muốn Phùng Sanh Hàn, muốn đến sắp phát điên rồi.
Y nhìn ra ánh mắt lo lắng của Lâm Tôn Sùng, nhưng vẫn khư khư cố chấp.
Quy Ngư Dương luôn hướng chính mình cam đoan, y chính là muốn cùng Phùng Sanh Hàn một lần mà thôi, cũng không phải là làm chuyện xấu gì.
Nhưng khi Quy Ngư Dương mang theo Phùng Sanh Hàn đi vào khách điếm dừng chân, biết được chỉ còn một gian phòng hảo hạng, trái tim y chìm xuống, Phùng Sanh Hàn từ đầu tới đuôi cũng không nói chuyện.
Hai người vào trong phòng, tiểu nhị đưa tới nước, Phùng Sanh Hàn lau lau mặt mình rồi quay về giường nằm quay lưng với y.
Quy Ngư Dương khẩn trương nuốt nước miếng, bởi vì ánh sáng mờ nhạt của nến đem Phùng Sanh Hàn chiếu lên rất đẹp, hại y không biết làm sao mới tốt.
Chung quy cảm thấy được Phùng Sanh Hàn càng nhìn càng đẹp, làm y luyến tiếc đem tầm mắt dời sang chỗ khác.
Mà Phùng Sanh Hàn cũng chú ý tới cái nhìn chăm chú của y khiến hắn lập tức trấn định, nhưng hắn không thể trấn tĩnh được nội tâm của mình, hắn không rõ, mấy ngày nay y rõ ràng là tìm cách tránh hắn, vì sao đêm nay lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn?
Dường như…… Dường như giống với ánh mắt của Quy Ngư Dương lúc còn yêu hắn.
“Hàn đệ, nơi này chỉ có một giường, chúng ta chia nhau nằm đi.”
Phùng Sanh Hàn cởi ra y kết chính mình, tiếp tục cởi áo khoác.
Quy Ngư Dương bất ngờ khi Phùng Sanh Hàn bắt đầu cởi y kết, tuy rằng hắn từ đầu tới cuối đều không có một câu, nhưng là cũng không thờ ơ khi bản thân ở cùng với Quy Ngư Dương.
Một cỗ yêu thương trào lên, Quy Ngư Dương vì miễn trừ phiền não bản thân, bởi vậy làm bộ vội vàng xem công văn, làm cho hắn thả lỏng, nhưng ánh mắt y không hề rời khỏi Phùng Sanh Hàn.
Phùng Sanh Hàn chậm rãi cởi áo khoác, ánh mắt nhiệt tình của Quy Ngư Dương khiến hắn trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Mấy ngày nay y rõ ràng đối với mình cực kỳ khinh thường, vì sao hiện nay lại dùng ánh mắt khát cầu như vậy nhìn mình, lại vì sao theo dõi hắn? Ánh mắt ấy dường như là muốn hắn.
Phùng Sanh Hàn chậm rãi nằm ở trên giường, Quy Ngư Dương thổi tắt ánh nến, cũng chậm rãi bước lên giường.
Y biết Phùng Sanh Hàn còn chưa ngủ, liền giúp hắn đem chăn kéo đến đầu vai, nhẹ giọng nói: “Đừng để cảm lạnh, Hàn đệ.”
Y ôn nhu săn sóc như vậy, Quy Ngư Dương tựa như ngày xưa yêu hắn, Phùng Sanh Hàn mặc dù không lên tiếng, nhưng tâm rất rối loạn.
Quy Ngư Dương nằm xuống, Phùng Sanh Hàn ngủ ở bên cạnh y, hơi thở mê hoặc hướng tới y, làm cho y mê loạn không thôi, bản thân có vợ có con, không nên làm như vậy, mà y lại……
Y không thể nhẫn nại xoay người hướng về Phùng Sanh Hàn, trong lòng nói với bản thân, chỉ cần Phùng Sanh Hàn một chưởng đánh tới, y liền lập tức ngừng lại.
Quy Ngư Dương cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại mà y vẫn muốn yêu thương, hơi thở mùi đàn hương thoát ra từ miệng.
Phùng Sanh Hàn tùy ý cho y hôn, không có cự tuyệt y cầu hoan.
Thân thể mà y ảo tưởng hiện tại ngay trước mặt, khiến cho Quy Ngư Dương không thể khống chế không được chính mình, y đưa bàn tay to thâm nhập tiến vào trong quần áo Phùng Sanh Hàn, bên tai nghe thấy âm thanh Phùng Sanh Hàn nhẹ nhàng thở, da thịt mềm mại non mềm như nước, khiến cho y nhịn không được cởi quần áo hôn lên.
Cởi y phục mỏng che đậy Phùng Sanh Hàn, cho dù ở trong bóng tối, Quy Ngư Dương cũng biết thân thể trước mắt rất đẹp trên đời không có ngôn từ có thể hình dung, làm cho hắn tình triều xông lên não, thầm nghĩ không thể kiềm chế dục vọng bản thân.
“Thực xin lỗi, Hàn đệ, ta biết ta nhất định điên rồi, ta muốn ngươi…… rất muốn ngươi…… chỉ cần lúc này thôi.”
Quy Ngư Dương thì thào, Phùng Sanh Hàn lập tức hiểu rõ, y nói y chỉ cần một lần, rõ ràng là đem hắn trở thành đối tượng phát tiết tình dục.
Phùng Sanh Hàn biết thê tử của y mang thai, đã sắp sinh, Quy Ngư Dương không thể phát tiết dục vọng, bởi vậy mới tìm hắn, hắn rất muốn đẩy y ra, tức giận mắng y một chút mới đúng.
Nhưng hắn biết chính mình căn bản không có cách nào đẩy y ra, huống chi là cự tuyệt Quy Ngư Dương cầu hoan, hắn thương y sâu đậm như vậy, ngay cả khi y đối với mình mọi cách lăng nhục, nhưng hắn vẫn là không thể quên hắn.
“Ngư Dương……”
Chỉ cần làm bộ y vẫn là Quy Ngư Dương lúc trước mà yêu thương y, hết thảy đều trở nên có thể chịu được, huống chi y âu yếm ôm nhu hương vị ấm áp quen thuộc như vậy, làm cho Phùng Sanh Hàn dường như trở lại thời gian ngày xưa.
“Hàn đệ, ngươi rất đẹp, đẹp đến mức làm cho ta không thể khống chế chính mình……”
Bàn tay to của Quy Ngư Dương dịch chuyển trên lưng hắn, gấp gáp chen vào khe hở giữa hai mông, vuốt ve nơi mềm mại ấm áp của hắn.
Phùng Sanh Hàn biết y muốn làm gì, toàn thân phát run mở đùi, để cho y có thể tìm được chỗ phát tiết dục vọng.
Rõ ràng biết nếu bản thân đồng ý cho y làm như vậy, sẽ đánh mất tất cả tự tôn, nhưng là Phùng Sanh Hàn không cách nào cự tuyệt.
Khi Quy Ngư Dương trào dâng ưỡn tiến vào trong cơ thể, làm cho dưới thân hắn đau đớn không thôi.
Nhưng hắn vẫn cắn răng, không có kêu lên đau đớn.
Chỗ kia của Phùng Sanh Hàn gắt gao bao trụ y, từng đợt khoái cảm làm cho Quy Ngư Dương ồ ồ thở, y biết chính mình quá mức gấp gáp, nhưng y rất muốn.
Y hôn lên cặp môi thơm của người dưới thân.
Hắn không muốn bản thân trong thời khắc này làm bị thương hắn, làm đau hắn, ngay cả khi Phùng Sanh Hàn chưa nói cái gì, nhưng y biết hắn nhất định đau đớn không ngớt.
“Thật có lỗi, Hàn đệ, nhất định là rất đau? Ta rất muốn ngươi, ta sẽ ôn nhu một chút, sẽ không làm đau ngươi nữa……”
Quy Ngư Dương cố ý thả chậm nhịp điệu, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi Phùng Sanh Hàn, cho đến khi Phùng Sanh Hàn bắt đầu thở dốc, tay y mới chậm rãi đi xuống, cầm lấy dục vọng nóng bỏng của Phùng Sanh Hàn, chậm rãi ma sát, khiêu khích.
“Ngô ân……”
Khoái cảm trong cơ thể Phùng Sanh Hàn dần dần tăng cao, nơi vốn đang đau đớn bắt đầu tê dại ngứa ngáy.
Quy Ngư Dương động tác dưới thân cố ý thả chậm, ngoài miệng lại mạnh mẽ hôn Phùng Sanh Hàn, bàn tay nóng lại không ngừng nhẹ nhàng vỗ về nơi mẫn cảm của hắn, làm cho hắn tay mỏi chân tê, khoái cảm liên tục.
Mà Quy Ngư Dương tốc độ trừu sát tuy chậm, nhưng không kích thích nơi mẫm cảm nhất của hắn, làm cho hắn rốt cuộc nhịn không được đem toàn bộ kích tình thoát ra, rơi vào trong tay Quy Ngư Dương.
“Ngư Dương…… Ân…… A……”
Phùng Sanh Hàn khó nhịn đong đưa vòng eo, Quy Ngư Dương động quá chậm, làm cho hắn cơ hồ không thể nhẫn nại, cho nên dùng ngôn ngữ cơ thể tác cầu hắn cho chính mình nhiều một chút, bằng không hắn cũng sắp điên rồi.
“Hàn đệ, ta có thể kịch liệt một chút không? Ta không thể nhẫn nại được nữa.”
Quy Ngư Dương hỏi làm hắn xấu hổ chết được, nhưng Phùng Sanh Hàn không thể lừa gạt chính mình, hắn muốn Quy Ngư Dương, bất luận Quy Ngư Dương đối đãi hắn như thế nào, hắn vẫn là mãnh liệt muốn hắn.
“Có…… Có thể.”
Phùng Sanh Hàn xấu hổ đến nói không nên lời, mà Quy Ngư Dương vừa nghe thấy hắn trả lời, lập tức ôm lấy cơ thể hắn, lại mãnh liệt rong ruổi.
Phùng Sanh Hàn thừa nhận tất cả của Quy Ngư Dương, mỗi lần Quy Ngư Dương rút khỏi, cơ thể hư không khiến hắn muốn khóc, y lại mong chóng tiến vào, làm cho hắn vui sướng muốn thét chói tai.
Hắn rên rỉ khiến y không thể nhẫn nại, Quy Ngư Dương hôn hắn, dục vọng mãnh liệt khát cầu lẫn nhau, giống như hồi xưa……
●●●
“Hàn đệ, cám ơn ngươi.”
Đây là câu nói đầu tiên mà Quy Ngư Dương nói với hắn sau khi kết thúc.
Phùng Sanh Hàn cảm thấy như mình bị sỉ nhục, lại cảm thấy bi thương, hắn qua loa lau chùi dấu vết mà Quy Ngư Dương để lại lên cơ thể mình.
Đêm qua là chính mình đồng ý, Quy Ngư Dương cũng chỉ là muốn phát tiết dục vọng, chính mình vì sao lại cảm thấy đau thương?
Y đã không còn yêu hắn, hắn có thể nào hy vọng có thể nghe được những lời yêu thương từ trong miệng của y.
“Ta sẽ không nói cho Lâm Tôn Sùng biết chuyện đêm nay, đương nhiên còn có chuyện đêm hôm đó.”
Y nói làm cho Phùng Sanh Hàn đang mặc quần áo bất giác dừng lại, hắn không thể tin được những gì mình đang nghe, “Ngươi…… Ngươi nói cho Lâm sư gia làm gì?”
Quy Ngư Dương ôn thanh nói: “Ta biết hắn chính là tình nhân của ngươi, ngươi hẳn là không muốn cho tình nhân mình biết chuyện của hai ta?”
Y lại bắt đầu bịa đặt hắn cùng sư gia là tình nhân, Phùng Sanh Hàn tức đến suýt nữa thổ huyết.
Quy Ngư Dương nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Hàn đệ, ta nói sai cái gì sao?”
“Ngươi vì sao phải vũ nhục ta như vậy, ngươi nghĩ rằng ta yêu nam nhân, sẽ tùy tiện tìm một nam nhân khác để yêu sao?”
Quy Ngư Dương quẫn bách đến cực điểm, y đương nhiên không phải ý tứ này, lại thấy Phùng Sanh Hàn tức đến run người, lo lắng hắn tức phá hư thân mình.
“Hàn đệ, là ta nói lỡ, ta cứ nghĩ ngươi với sư gia là tình nhân, ngươi đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói đừng tức giận không đáng.”
“Quy Ngư Dương, ngươi rốt cuộc muốn nhục nhã ta như thế nào mới cao hứng, ngươi nói ta đêm hôm đó đối với ngươi yêu thương nhung nhớ, ta không hề phủ nhận, đêm qua là ngươi ôm ta, ta cũng……”
Phùng Sanh Hàn hít sâu một hơi, khuất nhục nói tiếp, đáy mắt lại chứa đầy nước mắt xấu hổ và giận dữ.
“Ta cũng…… Ta cũng nguyện ý, ngươi vì sao phải nói những lời vô tình vô nghĩa nhu vậy với ta, là bởi vì cho ngươi cảm thấy được ta dù sao cũng thấp hèn như vậy, ngươi tùy tiện nói một câu ta liền nguyện ý lên giường với ngươi, cho nên ngươi cảm thấy được ngươi nói với ta cái gì đều không sao cả sao phải không?”
“Không, Hàn đệ, đêm qua rất đẹp, ta thực cảm tạ ngươi nguyện ý theo giúp ta một đêm……” Quy Ngư Dương vội vàng xua tay phủ nhận.
“Ngươi thực cảm tạ, cứ như vậy, cảm tạ?” Phùng Sanh Hàn phút chốc nước mắt ngã nhào, “Ngươi vì sao phải đối đãi ta như vậy, ngươi rõ ràng biết chỉ cần ngươi nguyện ý ôm ta, ta liền nguyện ý cùng một chỗ với ngươi, vì sao, vì sao ngươi phải làm tổn thương ta như vậy? Chính bản thân ngươi biết tình nhân ta là ai, tại sao lại lôi Lâm sư gia vào chuyện này, ngươi là sợ ta chịu nhục nhã chưa đủ sao?”
“Hàn đệ, thân mình của ngươi không chịu nổi tức giận.”
Quy Ngư Dương muốn tiến nhanh tới ôm lấy hắn, làm cho hắn đừng tức giận nữa.
Phùng Sanh Hàn giãy dụa đánh y, nước mắt ai oán chảy xuống, qua đêm qua, hắn rốt cuộc không thể lừa gạt chính mình.
“Ngươi đừng nghĩ muốn nói sang chuyện khác, ta đến nay vẫn là yêu ngươi, ngươi cười ta đi, cười ta là người vô dụng, rõ ràng biết là ngươi vứt bỏ ta, khinh thường ta, thậm chí chính là không thể phát tiết tình dục mới tìm ta, ta còn là nguyện ý hiến thân cho ngươi, ngay cả ta chính mình còn cảm thấy được chính mình bi thảm đến cực điểm, quả thực là hèn hạ nhất thiên hạ.”
Quy Ngư Dương nghe hắn nói rất khoa trương, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, hắn đây là đang nói cái gì?
“Chờ một chút, Phùng Sanh Hàn, ta trước kia không biết ngươi, như thế nào có thể vứt bỏ ngươi? Ngươi lần này nói dối không phải hơi quá sao?”
Phùng Sanh Hàn rốt cuộc không thể khống chế khóc lớn lên, tâm tình lên lên xuống xuống, đều chịu tác động mỗi một lời mỗi một hành động của y, hắn cũng biết tim của hắn đau khổ xót xa.
“Quy Ngư Dương, ngươi đến tột cùng muốn chà đạp ta như thế nào mới vui? Ngươi nhận lời cùng ta một chỗ cả đời, trở về quê nhà một chuyến, lại mang thê tử mang thai trở về, ngươi không nhận ta còn chưa tính, còn lại nhiều lần mắng ta, khinh thường ta, ta như mong muốn của ngươi chuẩn bị rời đi, ngươi lại tới tìm ta, hy vọng ta lưu lại, vì sao ngươi không cho ta hoàn toàn tuyệt vọng, cố tình cho ta một hy vọng, làm cho ta nghĩ rằng ngươi đối với ta còn một ít tình cảm.”
Nghe hắn đổi trắng thay đen như thế, hồ ngôn loạn ngữ, Quy Ngư Dương cứng ngắc cãi lại.
“Không phải ta muốn ngươi, là thầy thuốc nói đệ đệ ngươi thèm muốn sắc đẹp của ngươi, muốn ta khuyên ngươi lưu lại, không cho ngươi hồi hương, ta bởi vì đáp ứng thầy thuốc, mới bất đắc dĩ đi khuyên ngươi lưu lại, việc sửa sang lại công văn đều là lý lo ta bịa ra để ngươi lưu lại.
Phùng Sanh Hàn nghe lời hắn nói, đôi môi không ngừng phát run, đáp án mà hắn muốn không phải như thế, không phải tuyệt tình khó nghe như vậy, không phải một câu “bất đắc dĩ”.
“Vậy còn chuyện đêm qua? Tối qua ngươi chỉ là phát tiết dục vọng thôi phải không?”
Quy Ngư Dương khó có thể mở miệng, rồi lại không thể không nói, nếu không lập tức chặt đứt ảo tưởng của hắn, ngược lại tăng thêm phiền toái sau này, người hắn yêu chỉ có mình nương tử.
“Phùng Sanh Hàn, ta nói thật lòng, ngươi rất đẹp, ta rất muốn ngươi, nhưng này là xúc động dục vọng, ngươi là dạng mĩ nhân trên giường rất phong tình, ta chỉ là một nam nhân bình thường, ta rất muốn ngươi, nhưng đó không phải yêu, chính là dục vọng phát tiết mà thôi, ta hy vọng ngươi hiểu lầm.”
Nghe y nói vô tình như vậy, tựa như ngọn đao tàn khốc đâm vào tim hắn, Phùng Sanh Hàn che mặt lại, nước mắt lưu lại trên tay hắn.
Quy Ngư Dương nói càng nói càng tuyệt tình.
“Ta chỉ yêu nương tử của ta, Phùng Sanh Hàn, ta đối với ngươi không có cảm giác, ta thực cảm tạ ngươi phó xuất (nỗ lực) tối hôm qua, nhưng ta sẽ không còn muốn ôm ngươi, ta căn bản là không có khả năng đối với nam nhân……”
“Đừng nữa nói, đừng nữa nói, ta muốn yên lặng một lúc……”
Phùng Sanh Hàn thống khổ nghẹn ngào, bi thiết mà khóc.
Quy Ngư Dương mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn còn khép lại cửa phòng, để cho hắn yên tĩnh một mình.
●●●
Từ sau ngày đó, Phùng Sanh Hàn không đến nha môn nữa.
Lâm Tôn Sùng vài lần trùng động cũng muốn hỏi Quy Ngư Dương, nhưng trong lòng đã có chút kiêng kị, mỗi khi nói bên miệng, chính là không thể nói ra lời.
Hắn lên núi tìm Phùng Sanh Hàn thăm hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Phùng Sanh Hàn làm cho hắn nói cái gì đều hỏi không ra, hắn chỉ còn cách khuyên giải an ủi Phùng Sanh Hàn hảo hảo chiếu cố bản thân.
Trải qua một thời gian ở chung, làm cho Lâm Tôn Sùng vô cùng đồng tình với Phùng Sanh Hàn, chính là hắn không thể làm cái gì để thay đổi tình trạng hiện tại.
Huống chi đại nhân cũng không còn yêu Phùng Sanh Hàn, hơn nữa hiện tại cũng có vợ có con, như thế nào có thể lại cùng Phùng Sanh Hàn cùng một chỗ.
Hắn chỉ có thể hy vọng Phùng Sanh Hàn nhanh chóng hết hy vọng, chỉ có tâm chết, mới có thể khiến tất cả thoát ra.
Nếu là Phùng Sanh Hàn không thể hết hy vọng, chẳng phải là so với chết còn thống khổ hơn sao?
Vấn đề này hắn không dám hỏi, lại càng không dám nghĩ đến đáp án.
Yui: *chỉ chỉ lên trên* Mọi người đọc hết rùi chứ. Thấy seo? Đó chính là mẫu công bại hoại nhất thế kỷ. “Ăn ” xong rồi còn đối xử zới bé thụ như thế. Ta hựn a. Tình hình là ta có bán trứng ung, cà chua thúi, dép đứt …. (tỉnh lược n từ được dùng để miêu tả 1 vài thứ k tiện nhắc tới). Bà con ai mua thỳ ta bán cho. Có bán zới số lượng lớn. Mại zô!!!!!!!!!!!!