Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 6: Khi cần giúp đỡ, thật vui vẻ



Bỏ qua ánh mắt căm hận của người phụ nữ đang nhìn mình, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói chuyện, khuôn mặt mang vẻ vắng lặng, đôi mắt nhìn xa xăm như chất chứa tâm tình.

Khi sát gần, khuôn mặt anh ta thật lạnh lẽo, từng có lúc thân mật, Trì Vi đã nhận ra điều này.

Nghe thấy lời hắn nói, Trì Vi mặt cứng đờ.

Cô cảm thấy người đàn ông này như đang tự giễu cợt bản thân, khi cô bắt đầu phản kháng, hắn đã bị thu hút, vẫn có đôi chút dịu dàng.

Nhắc tới điều này, cô cảm thấy thật xấu hổ, không muốn nhớ lại, vậy mà hắn ta còn cố ý nhắc đến!

Cảm thấy anh ta có vẻ là người tốt, coi như cũng có chút thiệt thòi.

Lần đầu tiên, ngay trong đêm đính hôn, không phải là Hoắc Đình Thâm, địa điểm không chút lãng mạn, chỉ là một căn phòng nghỉ ngơi, thực sự đầy oan ức và thiếu sót.

Nếu như chiếm đoạt thân xác người đàn ông kia, thật khó coi, Trì Vi thấy thật ghê tởm!

Mặc dù vậy,cơn giận của Trì Vi không tiêu tan một chút nào, mặc dù chén nước đã được người đàn ông đưa đến trước mặt, dù cho cổ họng đau và khô rát, cần được thanh lọc ngay.

Thế nhưng Trì Vi vẫn nghiêm mặt, giơ tay vỗ nhẹ.

“Rầm– –”

Ngay lập tức, chén nước bị trút xuống, làm ướt ngực của Bạc Dạ Bạch.

Sau đó chiếc chén xoay vòng,rơi xuống đất, vỡ vụn thành vài mảnh.

“Ngươi coi đừng phí công, cũng không được ích gì đâu! Ta nói rồi, ta sẽ cho ngươi hối hận, nhà tù đang chờ ngươi!”

Trì Vi kiêu căng nói chuyện, chẳng khác nào lời của một nữ hoàng.

“Cô chủ nhà họ Trì, cũng thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Lúc cần giúp đỡ, cô thật nhiệt tình. Vừa mới xuống giường, liền muốn trở mặt vô tình…”

Bạc Dạ Bạch ở trên cao nhìn xuống người con gái, giọng lạnh lùng, không chút phập phồng.

“Ngươi…”

Trì Vi xấu hổ không ngớt, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt người đàn ông, liền muốn đứng dậy.

“Đau…”

Chỉ tiếc trong nháy mắt, cô đã bị giằng xé trong đau đớn, buộc phải nằm xuống, nước mắt lập tức tràn ra.

Thật đau đớn, so với việc bị tên đàn ông kia chiếm đoạt, chỉ hơn chứ không kém!

Phản ứng của cô lúc này, như con mèo bị rút móng, những vệt nước mắt lăn dài hai bên má.

“Lần đầu tiên, rất đau chứ?”

Bạc Dạ Bạch thuận miệng hỏi, ánh mắt hơi xoay đi, dừng lại ở chiếc ghế salon kia, nơi đó có một vết máu đã khô, chứng minh cho sự thuần khiết của Trì Vi.

Và chính tay hắn đã phá vỡ sự thuần khiết ấy.

Sự nhận thức này làm cho hắn có chút trùng xuống.

Trước đây, hắn không hiểu, tại sao những người kia lại đam mê tình ái, rằng tình yêu nam nữ sẽ đem lại cho nhau hạnh phúc và sung sướng.

Vừa mới đây, hắn đã được nếm trải mùi vị thiếu nữ, tuy không đến nỗi mê muội nhưng cũng coi như là trải nghiệm chân thực.

Lòng, phẳng lặng như mặt nước.

Thân xác, chân thực và sung sướng.

Chỉ tiếc, đây là lần đầu tiên của cô, cuối cùng cô lại khóc lóc xin đừng, bản thân thật có chút kém cỏi, chỉ mong kết thúc thật sớm.

“Lần đầu tiên.”

Lắng nghe câu hỏi của người đàn ông, Trì Vi cười khẩy trong lòng.

Cũng là đàn ông, đều có một sự quan trọng trinh tiết, đối tượng còn xinh đẹp như vậy, hẳn hiện tại hắn rất tự hào và đắc ý!

Hơ, quả nhiên mặt người da thú, bề ngoài có bóng bẩy tươi đẹp cũng không thể che lấp được sự dơ bẩn bên trong.

Bởi vậy, Trì Vi trở người đổi thế, khẽ nhếch môi:”Ai nói cho ngươi, đây là lần đầu tiên của ta. Thời đại này, tùy ý tiêu ít tiền, thực hiện một cuộc phẫu thuật, trong nháy mắt có thể biến thành Ngọc Nữ! Ta vừa mới làm giải phẫu, bị ngươi phá hỏng, thật là mất hứng—-”

Bạc Dạ Bạch không ham muốn gì nhiều, việc để ý mọi chuyện đã ít nay lại càng ít. Giờ khắc này, đối mặt với người phụ nữ kia, theo bản năng nhíu mày trả lời: “Vì lẽ đó, người chồng tương lai vứt bỏ cô,xem ra lại là quyết định chính xác.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.