Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Chương 71: Bỏ trốn



  Tin tức Điền Trang sắp thú Thương thị oanh động toàn bộ Đào Nguyên thôn, ngay cả Tôn Vương thôn bên cạnh đều kinh động, đại đa số mọi người đều nói Thương thị có phúc khí, cũng có người nói Điền Trang luẩn quẩn trong lòng, dù sao Thương thị tuổi không nhỏ, cưới bà không nhất định có thể sinh con, dù sao Thương thị sinh Sở Phong Thu xong cũng không động tĩnh gì nữa, đều nói bà là người không dễ dàng có thai. Người nhà họ Điền đều rất cao hứng, Điền Trang không có con ruột đến lúc đó tiền của ông ấy chính là của trong tộc, mà Điền Trang có Sở Phong Thu là con vợ, cũng làm bọn họ đỡ không ít công phu.

Trong nhà Sở Tuấn Tài lại thành đối tượng mọi người chú ý, dù sao trước kia Thương thị là vợ Sở Tuấn Tài, sau khi rời đi bọn họ sống rất tốt, hiện tại càng tốt, tái giá đều gả tốt đến làm người tức giận. Người trong thôn cũng đều không phải dễ hồ lộng, từ khi con của Liễu Thúy Cầm ra đời, mọi người liền đoán được Liễu Thúy Cầm cùng Sở Tuấn Tài sớm có tư tình, Thương thị là vô tội. Hiện tại Thương thị có kết quả tốt, mọi người cũng cảm thấy người tốt sẽ có phúc báo, Sở Tuấn Tài không có người vợ tốt là tổn thất của ông ta, đều dùng một loại ánh mắt xem náo nhiệt nhìn người Sở gia.

“Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Một bó tuổi còn tái giá! Không tuân thủ nữ tắc!”

Sở Tuấn Tài ở bên ngoài nhúc nhích đã bị người ngăn lại nói chuyện này, phi thường tức giận, ở bên ngoài chịu đựng, trở về trong nhà đến phát hỏa, vỗ cái bàn chửi bậy.

Sở Tuấn Tài không nghĩ tới Thương thị còn có thể tái giá, ông ta cho rằng Thương thị sẽ thủ tiết ở với mấy người Sở Phong Thu, đời này chỉ cần bà không tái giá, đó không phải là thủ cho ông ta sao? Hơn nữa mấy ngày nay trong nhà rất loạn, ông ta lại nghĩ tới chỗ tốt của Thương thị, còn nghĩ có nên tìm biện pháp đem tâm Thương thị dỗ trở về hay không, kết quả bà lại sắp tái giá!

Sở Tuấn Tài cảm thấy bị người ta tát liên tục vào trên mặt.

Liễu Thúy Cầm nghe câu nói đó, xem bộ dáng tức giận của Sở Tuấn Tài, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ người đàn ông này thực cho rằng ông ta vô cùng tốt sao! Bà ta hối hận gả cho người đàn ông này, lúc đó bà ta thế nào liền hồ đồ vậy chứ? Gả người nào tốt không gả, lại gả phải một người đàn ông không đảm đương được bất cứ việc gì hết?

Sở Đại Nha cũng thập phần tức giận, tuy rằng hiện tại thị sắp lập gia đình, nhưng lúc trước thị coi trọng Điền Trang, vì gả cho Điền Trang còn bỏ bạc tìm Điền đại nương hỗ trợ, kết quả thị không thể gả cho Điền Trang, lại thành toàn cho Thương thị?! Trong lòng thị nguyền rủa Thương thị gả qua sống không tốt, nguyền rủa Điền Trang đoạn tử tuyệt tôn.

Hiện tại Khúc Hồng Bố cũng không chịu nổi, Tiểu Bạch Đào – người phụ nữ kia cắn người cắn điên rồi, trừ bỏ đem Điền đại nương xả ra, còn cắn thị, nói cái gì Sở Đại Nha không phải là đứa có đầu óc nghĩ ra loại chuyện tổn hại này, khẳng định là thị cho chủ ý, còn nói lúc trước Triệu Kim Bảo đi kê đơn cho Hà Hoa chính là Khúc Hồng Bố giựt giây, bởi vì trong lòng Khúc Hồng Bố vừa lòng Sở Phong Thu, bản thân chính là một ả đàn bà không biết xấu hổ, có thể nghĩ ra cái loại ám chiêu này, hiện tại khẳng định cũng có thể nghĩ ra loại chiêu hôn không biết xấu hổ này. Tóm lại Tiểu Bạch Đào vì không để cho Sở Đại Nha đoạt địa vị của bà ta xem như đem cả nhà Sở Tuấn Tài đều mắng hết. Khúc Hồng Bố hiện tại không có mặt mũi ở trong thôn đi lại, cho dù thị có thêm một ngàn cái miệng, cũng vẫn có người hoài nghi thị.

Trong lòng Khúc Hồng Bố buồn bực, vì không để cho chính mình liên lụy vào chuyện này, thị trừ bỏ ra cho Sở Đại Nha cái chủ ý, đồng ý ở sau giúp đỡ thị tranh chồng cùng Tiểu Bạch Đào, thị cũng không ra mặt. Kết quả bởi vì bị Tiểu Bạch Đào cắn điên, vẫn không để cho thị tránh thoát bị người chỉ trỏ.

Thụ Căn hỏi mẹ nó: “Mẹ, mẹ thật sự ra chủ ý cho cô sao? Làm cho người ta hại thím cũng là chủ ý của mẹ sao? Sao mẹ lại như vậy a? Mẹ còn như vậy con
không thích mẹ đâu.”

Vốn dĩ Thụ Căn tuổi còn nhỏ bị chiều có chút hư hỏng, nhưng bởi vì Hà Hoa, nó lại trở nên ngoan hơn một ít, ở trong lòng nó Hà Hoa thực ôn nhu, cho dù hiện tại người người đều nói bọn họ thành người hai nhà, không phải thân nhân mà là kẻ thù, Hà Hoa cũng không có la mắng nó. Thụ Căn tuy rằng không thường chạy tới chỗ Hà Hoa, nhưng nó lại nhớ kỹ cái tốt của mấy người Hà Hoa.

Khúc Hồng Bố tức miệng muốn méo luôn, con của mình cư nhiên cứ nhớ kỹ cái tốt của Hà Hoa, vì nàng uy hiếp nói không thích mẹ ruột này, đây là cái thế đạo gì?! Khúc Hồng Bố đánh Thụ Căn một cái, kết quả Thụ Căn lại càng không thích thị.

Mặc kệ mọi người nghị luận thế nào, cũng không quản ai cao hứng ai tức giận, hai người Sở Đại Nha cùng Thương thị đều gả đi. Sở Đại Nha gả trước, gả tương đối vội vàng, lại bởi vì thị là bình thê, cho nên chẳng phải đặc biệt náo nhiệt, mà Thương thị tuy rằng là nhị gả, nhưng Điền Trang cũng là lần đầu tiên đón dâu, cũng không muốn ủy khuất Thương thị, bởi vậy thập phần phô trương, vô cùng náo nhiệt thú Thương thị vào cửa.

Sở Phong Thu và Hà Hoa thấy sắc mặt Thương thị hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, nhìn thấy bọn họ còn lộ ra một chút ngượng ngùng, biết bà sống tốt lắm, hai người đều yên tâm.

Sở Tuấn Tài thật đã chết tâm, ông ta hiểu rõ Thương thị thực sự không liên quan gì tới mình nữa, trong lòng phiền muộn, ông ta đi uống rượu giải sầu, kết quả uống say, vấp ngã, thực không hay ho ngã gãy chân, trong nhà lại tốn thêm một mớ bạc. Vì thế chẳng những vợ chồng Sở Đại Bảo mất hứng, Liễu Thúy Cầm cũng quá mất hứng, hiện tại bà ta phải để dành bạc cho con của mình, thân mình con không tốt, sao có thể tiêu tiền? Sở Tuấn Tài bởi vì Thương thị tái giá đi uống rượu giải sầu té bị thương, một chút bà ta cũng không đau lòng.

Sở Tuấn Tài bị thương tiêu tiền, số tiền này lại khiến cho trong nhà một hồi gợn sóng, Khúc Hồng Bố cùng Liễu Thúy Cầm bởi vì ai tốn bao nhiêu tuy rằng không xé rách mặt nhưng cũng bị thương hòa khí. Liễu Thúy Cầm nói Sở Đại Bảo làm con trai ở thời điểm phụ thân bị thương phải ra tiền xuất lực, mà Khúc Hồng Bố nói Liễu Thúy Cầm là thê tử của Sở Tuấn Tài, bà ta càng phải ra tiền.

Hai người vốn đều là người có tâm cơ, tuy rằng không gây gổ, nhưng cũng đều biết ở trong lòng đối phương sẽ ghi mối hận này.

Khúc Hồng Bố cảm thấy mình ở dưới mẹ chồng này chiếm không được nhiều chỗ tốt lắm, lúc này thị đặc biệt hâm mộ Hà Hoa, Hà Hoa chẳng những chiếm được người chồng tốt như Sở Phong Thu, còn có thể độc lập môn hộ, vốn dĩ còn có mẹ chồng áp ở trên đầu, hiện tại mẹ chồng tái giá, chẳng những mẹ chồng vẫn đối tốt với bọn họ như cũ, ngay cả Điền Trang thúc đối với bọn họ cũng thân thiết hơn vài phần, người nhà họ Điền đều gần gũi với bọn họ. Vì sao Hà Hoa liền may mắn như vậy? Khúc Hồng Bố nghĩ tới ở riêng, nhưng Sở Đại Bảo là con trai trưởng, muốn ở riêng rất khó, cha chồng mẹ chồng sẽ không bỏ qua bọn họ.

Liễu Thúy Cầm cũng đang hâm mộ Thương thị, cùng cỡ tuổi như vậy, đều là nhị gả, sao Thương thị có thể gả cho Điền Trang – người chồng tốt đến thế, mà ánh mắt mình liền kém như vậy? Hiện tại nói cái gì đều trễ rồi, mình vẫn cẩn thận chăm sóc con trai, trông cậy vào nữ nhi con rể qua ngày thôi, về phần mấy người Sở Tuấn Tài, thì phải tự lao động, tuy rằng lười chút, nhưng còn hơn người không làm.

Liễu Thúy Cầm và Khúc Hồng Bố mặt ngoài bình tĩnh đáy lòng tính kế đối phương, nghĩ liền cứ bình tĩnh mà sống nhưng trên trời cũng không thành toàn tâm nguyện các nàng.

Liên tú tài mang theo người đánh lên tới cửa, nói Thạch Tú Nương cuốn tiền bạc châu báu trong nhà chạy rồi, nói bọn họ trả nợ. Lần này Liên tú tài thật sự tức giận, Thạch Tú Nương lấy đi không ít tiền, nếu không hắn cũng sẽ không cần mặt mũi đánh tới cửa nhà bố mẹ vợ.

Người nhà mẹ đẻ Khúc Hồng Bố cũng tìm tới cửa, nói nhị ca Khúc Hồng Bố – Khúc Nhị Lang đem nhà bán, tất cả thứ đáng giá đều cầm đi, hiện tại không biết đi về nơi nào.

Nhị tẩu Khúc Hồng Bố đỏ hồng mắt trừng Liễu Thúy Cầm, mắng: “Đều là nữ nhi không biết xấu hổ của bà! Là ả bắt cóc chồng tôi! Có người nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, hiện tại Liên tú tài kia cũng tìm đến, Thạch Tú Nương cũng không thấy, khẳng định là ả không sai! Bà là mẹ, bà khẳng định biết ả đi nơi nào, mau giao ả ra đây! Nếu không tôi liều mạng cùng bà!”

Liễu Thúy Cầm bị đả kích chân mềm nhũn, bà thật sự không nghĩ tới nữ nhi sẽ làm ra chuyện lớn mật đến thế, cư nhiên dám cuốn bạc của nhà chồng cùng người ta bỏ trốn! Hơn nữa nhà gian phu lại là nhị ca Khúc Hồng Bố! Đây là chuyện gì?! Bà choáng váng đầu, não phình to, nghe được tiếng con khóc lúc này tỉnh táo lại, vội vàng dỗ con. Đang dỗ con, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đặt con trên giường, leo lên giường bắt đầu tìm cái hộp của mình, lục loạn thất bát tao, cuối cùng ngã ngồi ở trên giường, giống như bị choáng váng.

“Sao vậy?”

Sở Tuấn Tài ngồi ở trên giường sốt ruột hỏi, ông ta cảm giác xảy ra chuyện không đúng rồi, Liễu Thúy Cầm nghe được Thạch Tú Nương cùng người bỏ trốn cũng chưa thất hồn lạc phách như vậy, như bây giờ, khẳng định xảy ra chuyện lớn.

Liễu Thúy Cầm bắt đầu khóc lớn tiếng, nói khế thư cửa hàng của mình không thấy!

Mấy ngày hôm trước Thạch Tú Nương từng trở về, nhất định là nó cầm đi.

Tất mọi người trong phòng ngây ngẩn cả người, cũng chưa nghĩ đến Thạch Tú Nương lại ác như vậy, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không buông tha!

Nếu Thạch Tú Nương ở trong này nhất định không cảm thấy là đuối lý, nàng ta cảm thấy mẹ của mình thay đổi, từ khi gả cho người rồi sinh con, cũng không còn quan tâm nàng ta, nàng ta gả đến Liên gia sống không tốt, bà ta căn bản không nghĩ tới giúp mình, không phải là vì cảm thấy có một thông gia thực sáng rọi như Liên gia sao? Loại sáng rọi này nhưng là dùng hạnh phúc của nàng ta đổi lấy, Thạch Tú Nương nghĩ chính mình đã không từ, sẽ không cần trách nàng ta bất hiếu.

Liên gia buộc Sở gia cùng Khúc gia trả bạc, Khúc gia nói là Thạch Tú Nương lừa Khúc Nhị Lang, bọn họ không có lá gan đối chọi cùng Liên tú tài, cho nên đem toàn bộ tinh lực chống lại Sở gia, buộc bọn họ trả nợ. Sở gia cũng không dám cùng Liên gia đấu, thì trách là con trai Khúc gia bắt cóc Thạch Tú Nương. Người ba nhà cơ hồ đánh nhau hỗn loạn thành một nùi.

Mọi người trừ bỏ xem náo nhiệt, đều nói người nhà Sở Tuấn Tài phẩm chất quá kém, cũng có người nói cưới vợ phải thú hiền, Sở gia sở dĩ thành như vậy tất cả đều là vì cưới hai người phụ nữ Khúc Hồng Bố cùng Liễu Thúy Cầm này. Giống Sở Phong Thu cưới Hà Hoa – hiền thê này lại càng ngày càng tốt, Sở Tuấn Tài mất đi hiền thê Thương thị này thì càng ngày càng kém. Luận điệu này chiếm được không ít người tán thành.

Hà Hoa nghe xong hé miệng cười, nói: “Cũng phải là chồng mình không chịu thua kém, nếu không cưới hiền thê cũng chỉ sẽ liên lụy hiền thê.”

Mấy người vợ Loan Mộc đều gật đầu.

Ở thời điểm ba nhà Sở, Liên, Khúc náo túi bụi, tin tức Khúc Nhị Lang cùng Thạch Tú Nương song song gặp nạn truyền đến, hai người gặp cướp bóc, bị giết, cũng không biết có tính là may mắn không, thi thể Thạch Tú Nương bị người nhận ra, người nhận ra kia là một gã bộ khoái huyện nha, đã tới trên trấn, gặp qua Thạch Tú Nương. Nguyên nhân vì như thế, mới không để cho thi thể hai người trở thành tình huống không người nhận về.

Bởi vì bị cướp bóc giết chết, tiền bạc trên người bọn họ tự nhiên không có, lĩnh trở về chính là hai xác người chết.

Xem thế này Khúc gia náo càng hung, nói như thế nào Khúc Nhị Lang đều là trụ cột trong nhà, tuy rằng hắn làm chuyện sai lầm, nhưng người trong nhà vẫn chỉ trông vào hắn có thể hồi tâm chuyển ý, kết quả hiện tại người đã chết, sao có thể không điên cuồng chứ? Liễu Thúy Cầm cũng thực thương tâm, dù sao Thạch Tú Nương là nữ nhi bà ta yêu thương nhiều năm, nhưng bà ta hận nữ nhi dám trộm tài vật của bà ta, lại đưa tới hai cái đại phiền toái – Liên gia Khúc gia này, phần thương tâm kia lại ít đi rất nhiều. Về phần Liên gia, Liên tú tài nói chỉ cần đem bạc hoàn trả, hắn coi như chưa từng thú Thạch Tú Nương. Mặt mũi hắn đã mất hết, không nghĩ lại tiếp tục náo nữa.  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.