Cạch
Tiếng cửa mở, cô liền quay đầu lại nhìn thì thấy Hoàng Vũ Phong đang đứng ở cửa trên tay còn bê theo một khay đồ gồm có dao, một hộp gì đó hình vuông và một lọ nhỏ màu trắng.
-Anh lại giở trò gì đây ? – Trịnh Lâm Anh nheo mắt lại ánh mắt đầy phòng bị nhìn Hoàng Vũ phong nhưng trái ngược hoàn toàn với cô anh lại tỏ ra rất thản nhiên và bình thường.
-Tôi chỉ đem đến cho cô một lời đề nghị tuyệt vời thôi – Anh nói đi đến chiếc bàn gần đó ngồi xuống ghế tay thì đặt khay đồ xuống bàn nhìn về phía cô bằng ánh mắt xảo quyệt vô cùng khiến cô cũng có chút lo lắng nhìn anh.
-Đề nghị ? – Cô tiếng đến ngồi vào ghế ở đối diện anh vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt đề phòng nhìn những vật trên bàn rồi lại nhìn anh.
-Nhớ chuyện tối qua tôi nói chứ trở thành cận vệ của tôi – Anh nói rồi từ từ đứng dậy từng bước tới ngồi lên trên bàn đối diện với cô hơn một tay nâng cằm cô lên trên môi nở nụ cười khẩy.
-Cận vệ của anh sao? Ha..ha.. chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi từ chối sao ?– Cô cười lạnh mặt đanh lại lạnh tanh tay đưa lên hất mạnh tay của anh ra.
-Cô không có quyền từ chối –Anh nói nhổm người dậy theo phản xạ cô lùi người lại phía sau lưng dựa vào ghế, anh
càng tiến sát lại mặt cô và rất nhanh vòng tay qua eo cô kéo cô về phía mình rồi hơi cúi đầu xuống hôn cô.
Cô hơi giật mình rồi đẩy anh ra thuận tay vung lên tát anh một bạt tai rồi đứng dậy định bước đi thì anh đã nắm tay cô kéo lại đẩy cô nằm xuống bàn. Cô đưa tay còn lại lên đẩy anh nhưng anh lại bắt được tay cô đưa cả hai tay cô lên trên đỉnh đầu.
-Cô dám tát tôi sao ? ….hừ…tôi phải phạt cô mới được -Anh nói rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
“Anh ta mạnh quá mình hoàn toàn bị khống chế chết tiệt thật mà..” Cô nghĩ thầm tỏ rõ sự tức giận trên gương mặt tay cô cũng bị anh giữ còn chân thì bị anh khóa lại.
Anh dùng một tay giữ hai tay cô một tay với chiếc hộp trên khay kia mở ra lấy thì có một chiếc vòng tay bạc được điêu khắc rất tinh tế còn đính những viên kim cương tuyệt đẹp, anh lấy ra vào đeo vào một tay của cô.
Cạnh
Anh rời môi ra khỏi môi cô rồi từ từ đứng thẳng dậy ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ càng tôn lên sự cao ngạo của anh.
Cô ngồi dậy đưa tay lên chùi môi thật mạnh rồi dừng hành động lại khi thấy tay mình đeo một chiếc vòng tay lạ liền nhíu mày nhìn về phía anh rồi nói :
-Cái vòng này là sao ? –
-Từ giờ cô chính là cận vệ của tôi –Anh nói rồi giơ tay lên kéo tay lên trên tay anh cũng đeo một cái vòng giống y như cái vòng mà cô đang đeo – Cô cũng đừng hòng chốn vì chiếc vòng này có định vị nếu cô có suy nghĩ tháo cái vòng này ra thì cũng đừng mơ chỉ có tôi biết cách mở thôi –
-Anh…phụt – Cô chưa nói hết câu thì trong miệng phun ra toàn là máu, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng cả cơ thể nóng ran lên như sắp nổ tung. Cô nắm chặt tay chịu đựng những ngón tâm bấm vào da thịt đến bật máu ra –Độc?-
“ Nhưng mình bị hạ độc lúc nào chứ tại sao mình lại không biết được …khoan..không lẽ tối qua …chết tiệt mình không nghĩ đến chuyện này” Cô nghĩ thầm đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn anh rồi toàn thân đuối sức cô đổ hoàn toàn về phía trước ngã vào lòng anh.
-Đúng thế đó là dàn buộc giữa cô và tôi, cô trúng độc và chỉ có tôi có thuốc giải –Anh nói giọng bình tĩnh vô cùng và cũng rất băng lãnh đặt cô ngồi xuống ghế rồi đứng dậy từ từ tiến đến cái lọ và con dao găm đặt trên khay lên dùng dao găm cắt ngang lọ ra rồi tiến đến chỗ cô –Uống đi! Thuốc giải tạm thời –
Cô đưa tay lên cầm lấy lọ rồi đổ vào miệng toàn thân mệt mỏi cô đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía anh nói :
-Bỉ ổi-
-Ha…ha..-Anh cười to đầy vẻ đắc ý đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
——–
…
…
——–
Tại một khuôn viên trồng rất nhiều hoa
-Một lũ vô dụng – Người choàng áo đen quát lên đầy tức giận ném thẳng cốc café nóng trên tay về phía ba người kia
khiến ba người đó sợ hãi quỳ xuống đất.
-Chị hai bọn em xin lỗi đáng ra kế hoạch bắt nạt nó của tụi em vẫn đang tiến triển rất tốt nhưng bỗng nhiên có một con nhỏ xuất hiện và bảo vệ con nhỏ đó đến khi nhỏ đó đi thì Win định ra tay thì lại có một người khác bảo vệ nó nên lần nào cũng thất bại – Lục An Nhiên nói bằng giọng có chút e dè sợ sệt mặt thì cúi gầm xuống không dám ngẩng lên.
-Đúng đó chị hai sáng nay em định làm nhục nó thì đột nhiên có tên con trai xông ra cứu nó hắn ta cũng rất giỏi võ – Win lên tiếng nói.
-Giảo biện – Người choàng áo đen gầm lên đầy tức giận đứng phắt dậy bước từng bước đến phía ba người đang quỳ dưới đất rồi tung chân đá vào đầu Win khiến anh ta ngã lăn ra đất nhưng cũng không dám nửa lời kêu ca, người choàng áo đen quay người đi về phía xích đu ngồi xuống nói – Biến đi –
Lục An Nhiên, Lý Mỹ Nghi và Win liền đứng dậy cúi chào người choàng áo đen kia rồi chạy đi ngay khỏi đó.
-Theo dõi cô ta thế nào rồi ? – Người choàng áo đen nói quay sang nhìn người con trai đang đứng gần đó.
-Chị hai theo như em theo dõi cô ta hai tuần qua thì phát hiện cô ta thường hay đi cùng một người con trai có điều lạ là em đã cố tìm kiếm thông tin về người con trai này nhưng không được bất cứ thông tin giống như người này không hề tồn tại vậy – Người con trai mang vẻ đẹp Pháp đi đến đưa cho người choàng áo đen kia một sấp hình – Còn nữa hình như người này là người đã cứu cô ta lần trước thì phải –
-Vậy sao ?-Người choàng áo đen nói tay lật từng tấm hình và nhân vật chính ở đây là Lý Yến Thy và Trần Hoàng.
-Dạ-Người đàn ông nói.
-Xem ra là nhân vật không tầm thường cho vài sát thủ giỏi đi theo rõi người này-
-Dạ-
——-
…
…
——-
BAR DFL
Trong phòng VIP, ánh sáng mập mờ, tiếng nhạc vang rộn cả căn phòng. Nơi ghế salon kia Trịnh Thiên Di ngồi gác chân lên bàn đầu ngửa lên hơi mở miệng làn khói trắng từ trong miệng được nhả ra bay lên hòa vào không khí.cầm điếu thuốc lá để giữa không trung.
-Di Di à! Lâm Anh….- Trần Hoàngnói với tay lấy trai rượu Balkan trên bàn rót vào hai cốc rồi đưa một cốc cho Trịnh Thiên Di, cô cũng đưa tay cầm lấy cốc rồi uống một hơi hết.
-Tao biết rồi –Cô nói giọng băng lãnh vô cùng ánh mắt có chút giao động khi nhớ đến hình ảnh Trịnh Lâm Anh ngồi co ro ở góc giường kia. Cô giựt lấy trai rượu trên tay tay Trần hoàngrót vào cốc rồi đưa lên miệng uống – Mày hãy rò tin ở bang Hắc Quỷ đi chắc chắn bọn chúng sẽ có hành động –
-Được ..ừ…nhưng dạo này mày đang làm gì đó bí mật gì đó giấu tao đúng không? Mày biệt tăm biệt tích hai tuần đến trận chiến cũng không xuất hiện ….-
-Đừng quan tâm tao làm gì thay vào đó hãy giúp tao để mắt đến Thy Thy –
Trịnh Thiên Di, cô nói xong thì uống lốt một cốc rượu nữa rồi đứng lên đi ra ngoài luôn để lại Trần Hoàngngồi đó nhíu mày kèm theo đó là một cái thở dài rồi cũng đứng lên đi ra.