Mộc Hà cung, mái ngói kim đỉnh phủ tuyết lấp lánh, hành lang uốn lượn. Một trận bão tuyết vừa quét qua, cung điện rộng lớn rực rỡ bị bao phủ bởi một màu trắng như bông, lại càng tăng lên vẻ vắng lạnh tịch liêu, tựa như sự vội vã náo nhiệt nơi đây đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày. Nơi đây, đã từng huy hoàng dưới ân sủng, giờ đây, cũng chỉ như một cấm cung.
Thanh Sanh khoác ngoài một trường sam dày, cổ áo dựng đứng cao tới cằm, ra sức vung chổi quét đi lớp tuyết dày trên nền gạch xám, vun vào một đống trong góc sân. Nhìn đống tuyết không khỏi nổi hứng, xắn tay áo bắt tay vào dựng một bức tượng người tuyết.
Người tuyết kia, gọi là người, nhưng chân tay ngắn ngủn,mình mũm mĩm, đầu to tròn lại còn có mấy cọng cỏ khô dán trên mũi làm râu. Nàng cởi áo choàng phủ lên người tuyết, hài lòng nhìn thành phẩm, khóe miệng cong lên nhàn nhạt cười.
“Đây là vật gì?”, Giọng nói quen thuộc truyền đến, dĩ nhiên là Trữ Tử Mộc, rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại tới đây bới móc. Một thân váy giáng hồng, đường thêu chỉ vàng chạy quay tay áo, áo choàng điểm lông hồ trắng như tuyết khoác ngoài, nổi bật trong khung cảnh trắng xóa xung quanh. Hai tay vòng trước ngực, ngạo nghễ đứng dưới mái hiên, khuôn mặt xấc láo mà đường hoàng.
” Là Doraemon a”, hôm nay tâm tình Thanh Sanh không tệ, thoải mái trả lời nàng.
“Là hồng hoang dị thú sao? Bổn cung có đọc qua rất nhiều văn tịch, chưa từng nghe qua vật này. Ba chữ này viết thế nào?”, Trữ Tử Mộc nổi lên tò mò hứng thú hỏi lại, nàng vốn thích mấy chuyện truyền thuyết.
“Ai… Ngươi không biết đâu, nhưng cũng có thể gọi là mèo máy”.
“Chê cười, chữ gì ngươi biết mà bổn cung lại không biết? Nhưng chữ “máy” này tại sao trước giờ chưa nghe qua?”, Trữ Tử Mộc cao giọng cười khẩy, chân mày cong lên.
“Thì coi như ta chưa từng nói tới là được”, Thanh Sanh đỡ trán, quả thực là tự đào hố chôn mình a…
“Càn rỡ, bổn cung hỏi ngươi, ngươi cứ vậy mà trả lời”, Trữ Tử Mộc nhận thấy trên mặt Thanh Sanh hiện lên vẻ chán nản như đưa đám, như là đang hối hận vì trả lời nàng, lại càng dồn ép buộc nàng trả lời.
“Đây, ba chữ này viết như thế này”, Thanh Sanh lảng tránh không xong, đành nhặt lên một cành khô, viết ba chữ “Do-rae-mon” trên nền tuyết. Trữ Tử Mộc cúi người xuống chăm chú nhìn, kí tự này quả thật nàng không biết. Đoán chừng Thanh Sanh tự nghĩ ra lừa nàng, tiếp tục hỏi,
“Thế còn từ “máy” kia nghĩa là gì?”
“Cơ quan, khí giới, thiết bị… mà mèo máy, là một con mèo hoạt động bằng năng lượng, chứ không phải mèo bình thường. Nó a, nhanh nhẹn linh hoạt, hình dạng cũng khác một chút”.
“Cho nên… là mèo”, Trữ Tử Mộc hai tay vòng trước ngực, khẽ cúi đầu nhìn chữ trên nền tuyết.
“Không hẳn, gọi là mèo, nhưng không giống mèo. Chân tay ngắn, cả người mập mạp, cũng không có một phần linh tính giống mèo”. Trữ Tử Mộc nghe Thanh Sanh nói, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa hài hước.
“Mà ta nói ngươi nghe a, tai của nó bị chuột gặm, cho nên nó cũng sợ chuột, đây đương nhiên không giống mèo”.
“Mèo sợ chuột khác nào mèo mà mất đi đặc thù loài vật, cũng như thái giám, là nam nhân nhưng cũng chẳng phải nam nhân”, ánh mắt uy hiếp nhưng giọng nói hài hước, ngay cả khóe miệng cũng bất giác giương lên.
Thanh Sanh liếc nàng một cái, làm như không để ý đến, nâng cao giọng kiêu ngạo nói,”Sao có thể so như thế, dù sao nó cũng không phải vật tầm thường”.
“Nó có cỗ máy thời gian, có thể di chuyển giữa hiện tại và tương lai…”
“Nó có chong chóng tre, có thể tùy ý mà bay lượn trên bầu trời…”
“À, nó còn có túi thần kỳ, thích gì cũng đều có thể tìm thấy…”
Đúng vậy, nếu như bây giờ ta cũng có túi thần kỳ kia, có thể thích gì làm nấy, quả là một chuyện tốt đẹp biết bao…
“Si tâm vọng tưởng…”, mặc dù sau một hồi nghe nàng nói Trữ Tử Mộc vẫn không rõ Thanh Sanh đang nói về cái gì, nhưng cảm nhận được khát khao cùng hoài niệm trên gương mặt nàng, dáng vẻ mà Trữ Tử Mộc chưa bao giờ thấy trước kia.
“Thanh Sanh, ngươi muốn rời khỏi nơi này không?”, Trữ Tử Mộc ngó chừng nàng, ánh mắt sáng như đuốc. Thanh Sanh cố ý bỏ qua ánh mắt của nàng, cúi đầu yên lặng, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn.
Người khác xuyên qua, nhân sinh tốt đẹp, lòng có hoài bão, đầu có mưu trí. Mà chính bản thân mình xuyên qua, bách chuyển thiên hồi đều là chịu ủy khuất cùng nhục nhã, thân bất do kỷ. Nếu không phải là xuyên tới nơi hoàng quyền khắc nghiệt, cùng với tài năng nàng vẫn luôn tự tin không thua kém bất kỳ ai này, nếu không thể gây dựng một cơ đồ vương giả, chắc chắn cũng sẽ yên bình không lo cơm áo, cũng sẽ không bị người lấn.
Mà thực tại bây giờ, từng giây từng phút nhìn sắc mặt người, cẩn thận chặt chẽ, suy tư chú ý trước sau đều chu toàn mà bảo vệ bản thân. Nghĩ tới nghĩ lui càng nghĩ càng tức giận, càng ủy khuất.
“Muốn, nằm mơ cũng muốn”, Thanh Sanh cúi đầu nói nhỏ, chua xót trong lòng tràn ra không dứt, hốc mắt đỏ lên.
“Tới Mạc Bắc ngắm biển cát vàng, tới Giang Nam xem sông núi cây hồ, tới Tây Đô thưởng hoa uống trà, thiên hạ rộng lớn, đâu đâu cũng đều muốn đi.Trước kia Thanh Trúc vẫn luôn mong ước có một ngày sẽ tới được những nơi này, con bé nói, chỉ mong khi còn trẻ có thể xem hết cảnh đẹp Chu Hướng. Dù là cảnh còn người mất, ta vẫn muốn thay nàng hoàn thanh tâm nguyện”.
“Theo gió mà đi, du sơn ngoạn thủy, nhân sinh không có chuyện gì có thể tốt đẹp hơn”.
Xuyên qua đã lâu mà nhân sinh của nàng cũng chỉ bị giam cầm trong bốn phía cung cấm, trong lòng luôn luôn không cam chịu. Trước kia trong lòng nàng có Nhược Hoa, chỉ cần có hai người, nơi nào cũng có thể an thân. Mà quá nhiều chuyện đã xảy ra, bây giờ cũng chỉ còn lại có một mình, mong muốn xuất cung lại càng mãnh liệt.
“Vậy người trong lòng ngươi đâu rồi? Không quan trọng nữa sao?”, Trữ Tử Mộc cố ý bỏ qua một tia khác thường nảy sinh trong lòng, tựa như là tùy ý hỏi.
“Sinh mạng này, trước kia là vì người kia mà sống, mà nay người đã an yên, đều có được điều mình muốn, vậy thì ta đây cũng cần nghĩ cho mình một chút, vì mình mà sống thôi”, Thanh Sanh mặt không đổi sắc, chỉ có chân mày vẫn kín đáo chau lại, trong mắt hiện lên tia đau thương nồng đậm.
Thu tia đau thương thoáng hiện nơi tròng mắt Thanh Sanh vào mắt, Trữ Tử Mộc rốt cuộc lại có chút đố kỵ với Đoan Hậu, một loại đố kỵ khó giải thích. Đoan Hậu kia đã làm như thế nào mà có thể vững vàng khống chế nàng trong lòng bàn tay, làm cho nàng đến cả sinh tử cũng không để ý.
Người này suy nghĩ nhanh nhẹn mà rõ nông sâu, có mưu kế, cố chấp không bỏ cuộc, lại bình tĩnh khó đoán, nếu có thể thâu tóm làm thuộc hạ sẽ cực kỳ trung thành, hẳn là một sự hỗ trợ đắc lực. Đây là điều Trữ Tử Mộc tự nói với bản thân nàng, tại sao nàng vẫn luôn muốn chinh phục Thanh Sanh.
Mà Trữ Tử Mộc cũng hiểu, tính tình Thanh Sanh đạm mạc thâm trầm, cao ngạo tự kiêu, trong mắt không phân biệt quyền quý hay nghèo hèn. Tuy là tâm có hoài bão, đầu có mưu lược, nhưng tiếc là lại không thể vì lấy lòng mà nịnh nọt. Người như vậy sẽ rất khó sống yên phận trong cung, cũng rất khó có thể sống sót.
“Trước tiên hãy giữ lấy cái mạng nhỏ của ngươi đi đã, qua được ba năm hẵng nói tiếp”, Trữ Tử Mộc sau một hồi trầm tư cũng vẫn không quên buông lời ác độc, nói xong, xoay người đi.
—Hết chương 37—
Editor lảm nhảm: Phi ghen òy kìa, mệt bả dễ sợ hà :vv