*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày thứ hai Cố Thanh Trần đi thỉnh an Hoàng hậu, nhẹ nhàng gõ cửa thấp giọng nói: “Nô tỳ Thanh Sanh thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an”, bên trong truyền ra một tiếng “Vào đây”. Nghe vậy khẽ đẩy cửa đi vào, lòng bàn tay mồ hôi tiết ra hơi ẩm ướt, định quỳ xuống làm cái phúc, lại nghe một thanh âm thanh nhã ấm ngọc: “Miễn, Trường Trữ cung không nên có những quy củ này”, Thanh Sanh theo như lời Thanh Trúc dặn dò cúi đầu không nhìn, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn không kìm được liếc nhìn qua, liền thiếu chút nữa mất hồn.
Chỉ thấy sau bàn gỗ tử đàn có người đang ngồi thẳng, mặc y phục màu trắng nhạt, phục sức vân phượng, tóc đen như mực được vấn lên đơn giản cài một cây trâm màu xanh ngọc bích, lộ ra da thịt trắng nõn trong suốt, đuôi lông mày dài chạm tới vài sợi tóc mai, khóe mắt ẩn phong tình.
Đôi mắt kia trong trẻo lạnh lùng như nước, con ngươi đen nhánh như biết nói mang theo thái độ cố ý xa lánh, từ trong đó lại chiếu ra cái bóng dường như nhìn xuyên thấu ý nghĩ người ta, không thể che giấu chút nào. Cuối cùng đã hiểu ra vì sao nàng không được ân sủng, cũng vì, đôi mắt nàng có thể nhìn thấu hết thảy những giả dối, những lời hoa ngôn xảo ngữ nơi này.
“Ngươi người này, thật khác trước kia”, Đoan Hậu lát sau liền nói làm Thanh Sanh kinh hãi thân toát một hồi mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Hoàng hậu này quả nhiên mắt sáng như đuốc, cần phải thận trọng sửa đổi tính tình, chẳng có gan lớn mà đánh giá Hoàng hậu, liền bận rộn thu hồi ánh mắt đang nhìn thẳng tắp, cúi đầu nói:
“Nô tỳ sốt cao đã mấy ngày, phần lớn những chuyện trước kia đều đã không nhớ rõ, giờ đây lấy lại được mạng đã là vô cùng may mắn, hôm nay đặc biệt tới nói lời cảm ơn với Hoàng hậu nương nương.” Đoan hậu đánh giá nàng xong lại nói:
“Chuyện này là do bổn cung tạo ra, sau này ở Trường Trữ cung còn nhiều việc nhờ ngươi chiếu cố.”
“Nô tì không dám, đây là phúc lớn của nô tỳ.”
“Không có việc gì nữa thì lui, Vân Khuynh, đưa Thanh Sanh chút mứt táo, tay nghề Vân Khuynh không tệ, cầm đi nếm thử xem sao”. Cố Thanh Trần nghe vậy liền đảo mắt nhìn, Vân Khuynh ước chừng hai lăm tuổi mặc áo gấm nhỏ màu xanh đen có vân xanh đối xứng hai bên váy, thời điểm đưa hộp đựng thức ăn Cố Thanh Trần để ý thấy hai đốt ngón tay lồi ra, thô ráp kém tinh tế, thực sự không giống cung nữ mềm yếu bình thường, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh Hoàng hậu, xử sự hữu lễ, chu đáo tỉ mỉ. Vội vàng tạ ân rồi lui ra ngoài.
Trường Trữ cung tường trắng ngói xanh, trúc mọc thành từng bụi, nguyệt hồ xây ở trung tâm, xung quanh là liễu rủ âm hiểm. Vốn là một nơi vô cùng tốt để yên tĩnh nhã trí, Tiên hoàng trước kia rất thích rồi ban cho Thần phi lấy làm nơi tĩnh tâm, nhưng sau Thần phi phạm thượng làm Tiên hoàng giận giữ hạ lệnh nhốt nàng lại, từ đó tâm trí Thần phi rối loạn, cứ đến đêm Mười lăm mỗi tháng lại vào Nguyệt hồ.
Thời gian sau đó Nguyệt hồ lại liên tục nổi lên thi thể cung nhân, đồn đại rằng cứ ngày Mười lăm mỗi tháng Nguyệt thần sẽ hiện hình, nổi lên một con mắt giữa hồ mê hoặc lòng người rồi làm người đó đi vào giữa hồ tự dâng mình hiến tế cho Nguyệt thần. Lời đồn đại bay khắp nơi, Trường Trữ cung liền hoang phế, trở thành nơi ở của các phi tử sau khi bị biếm truất. Các nàng khi tới đây hoặc bị điên, hoặc si ngốc, cả ngày náo loạn không an ổn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thanh Sanh triệu tập tất cả mọi người trước cửa, khởi động một cuộc họp. Ngồi đợi ở ghế đẩu một hồi lâu, mọi người cuối cùng cũng đã đến đông đủ, có Quản sự cung nữ Thanh Sanh, cung nữ Thanh Trúc, một lão ma ma, các chủ tử thì chia thành các nhóm điên, si ngốc và không điên. Nàng bóp trán, cục diện gì đây a!
Có hai người hẳn là thực sự điên rồi, một người quần áo lam lũ không ngừng cười khúc khích đến nước miếng cũng bắn ra, tay liên tục vò khăn tay bẩn đã rách bươm, miệng nói luyên thuyên không ngừng. Người kia thì có vẻ vô cùng trấn tĩnh, người tương đối sạch sẽ, chỉ là cứ thấy người đến sẽ liền nói “Tại sao nhìn thấy Hoàng hậu nương nương mà không quỳ, ban cho ngươi Nhất trượng hồng”, quay đầu lại liền quỳ xuống đất khóc rống, “Hoàng thượng a, vì sao quên nô tì a”, Thanh Sanh nheo mắt nhìn.
Hai người này cùng lão ma ma, lão ma ma khá hung dữ nên có thể ở ngoài ngăn được vài kẻ xấu muốn tiến vào, nhớ tới Trữ quý phi kia mí mắt Thanh Sanh lại run lên. Giải quyết xong vài chuyện, may mắn cho Thanh Sanh là tân Hoàng đế mới đăng cơ một thời gian ngắn nên lãnh cung cũng không có quá nhiều phi tần.
Nghe lão ma ma nói sau khi Tiên hoàng băng hà phi tần trước kia bị phế truất ở lãnh cung liền bị bắt đem đi hỏa táng cùng Tiên hoàng, không khí Trường Trữ cung trầm, âm khí luôn nặng, nhiều tiểu chủ vì quá hoảng sợ mà phát điên hoặc trở nên ngu ngốc. Thậm chí chỉ cần nghe bị giáng xuống Trường Trữ cung liền muốn tự vẫn, biết lợi hại. Lại nghe nói Cảnh Văn đế niệm tình Đoan Hậu nên Đoan Hậu chỉ bị giam lỏng ở Phượng Tê cung, nhưng Thục phi không buông tha lại đưa Hoàng tử ra nhằm mong muốn Hoàng thượng giáng Hoàng hậu xuống Trường Trữ cung. Lời đồn đại ở Trường Trữ cung ai cũng biết, đến Trường Trữ cung rồi thì ai không ngốc cũng điên, mà điên rồi thì Hậu vị sẽ liền bị phế truất. Hoàng thượng chịu áp lực từ nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, như bị kẹt ở giữa không biết làm thế nào cho ổn, vậy mà Hoàng hậu vẫn nguyện đi Trường Trữ cung, đã sống mấy tháng mà vẫn yên ổn.
Thở dài một hơi, Đoan Hậu đây tố chất nội tại cũng là cực kì cường đại đi. Sau đó sắp xếp tiểu mấy tiểu chủ si ngốc đến bên ngoài uyển, còn Hoàng hậu cùng Vân Khuynh thì được an bài bên trong uyển, nơi Thanh Sanh khi ngã bệnh được Thanh Trúc thu xếp thì giờ vẫn giữ nguyên. Phòng Hoàng hậu ở riêng biệt với đình viện, xung quanh không có can thiệp lẫn nhau, cũng khá vui vẻ thoải mái.
Cuộc sống nhàn rỗi ở Trường Trữ cung chẳng có gì thú vị, vì vậy Thanh Sanh liền bắt đầu lập ra một thời khóa biểu dày đặc công việc trong một ngày, sáng sớm luyện Thái cực, dò xét Trường Trữ cung vài lượt, rồi nghỉ trưa, đọc sách viết chữ, buổi tối thì tìm Thanh Trúc tâm sự.
Ngày hôm đó vừa tuần tra Trường Trữ cung một lượt, liền có chuyện xảy ra. Tới trước uyển Thanh Sanh để cho Quý ma ma đưa tiểu chủ điên đi ra trước cửa phơi nắng, lại dặn dò mỗi ngày đều nên phơi nắng, không nên ở lì trong phòng.
Mới đi tới cửa đã nghe được tiếng thét chói tai của Thanh Trúc hoảng sợ run rẩy, Thanh Sanh nghe vậy lập tức xông vào, bị một màn trước mắt làm cho hoảng hồn. Gương mặt tái nhợt, máu tươi từ cổ tay theo tố y màu trắng chảy xuống lan đầy đất, vết cắt trên cổ tay đã lần lượt lộ ra, sâu đến da thịt đều như nát, mà trên tay người đó vẫn cầm lấy kéo hướng cổ tay mình cắt từng vết, ánh mắt trống rỗng mà vô thần vô sắc, giống như một bức tượng gỗ không biết đau đớn.
—Hết Chương 2—
Editor lảm nhảm: Hoàng hậu nương nương lên sàn đầu tiên. Quăng cái ảnh lên đây cho dân tình dễ hình dung. Tui nghĩ là hình tượng này gần như là khớp với miêu tả trong truyện rồi á. Ôn hòa mà xa lạ, băng lãnh thoát tục không nhìn thấu tâm tư, phảng phất buồn, đẹp kiểu ngược lại với bạn Quý phi ấy :vv Nữ chủ thật có phúc :v