Ba năm
trôi qua…
Lâm Uyển Nghi lúc này đã trở thành một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Gương mặt nhỏ
nhắn, cái cằm thon thon, gò má ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, thủy mâu xinh đẹp
trong vắt như nước, lại mơ hồ sâu không thấy đáy, hàng mi dài cong cong như
cánh bướm, mày kẻ thon đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi hoa đào no đủ, dù không
thoa son vẫn đỏ mọng mê người (oa, muốn cắn một phát quá!), hàm răng trắng
muốt, đều như hạt bắp, ba ngàn tóc đen dài rủ xuống, được cột lên gọn gàng bằng
một sợi ruy băng màu trắng. Ảnh hưởng từ Bạch Phát, nàng cũng thích mặc bạch y.
Sau ba năm, cơ thể nàng trở nên quyến rũ hơn, đường cong mềm mại lả lướt hiện
ra, mặc dù nàng đã hai mươi hai tuổi, nhưng không hiểu sao thân thể từ lúc
xuyên đến chỉ như tiểu cô nương mười bốn mười lăm, tuy nhiên nàng phát dục
nhanh, trên người lồi lõm rõ ràng, đến Bạch Phát lúc nhìn nàng cũng không khỏi
đỏ mặt. Lúc đó nàng sẽ nhân cơ hội chọc ghẹo một phen. Lão đầu này cũng đáng
yêu vô cùng nha!
Lâm Uyển Nghi ngồi xếp bằng, hai tay để trên đầu gối, thả lỏng toàn thân, tiến hành vận
khí. Khí huyết trào dâng trong cơ thể nàng như sóng cuộn, không ngừng như muốn
được giải phóng. Nàng từ từ tập trung tinh thần, nội lực phát ra, bao xung
quanh cơ thể nàng, khí huyết được tập trung dồn cả vào hai tay. Đột nhiên nàng
mở bừng mắt, hét lên một tiếng, kình lực tập trung ở tay được phát ra, đánh
thẳng vào vách động. Ầm một tiếng, lớp đá ở vách động bị chưởng phong của nàng
đánh nát vụn. Nàng hít thật sâu, ép nội lực toàn bộ xuống đan điền, thở ra
một cái rồi đứng dậy. Bạch Phát đứng ở cửa động, nhìn đống đổ nát trước mặt,
thở dài:
“Đồ đệ, con lại đột phá được công lực rồi!”
Lâm Uyển Nghi mỉm cười, đi đến chỗ hắn:
“Sư phụ!”
Bạch
Phát của ba năm trước thế nào, ba năm sau vẫn cứ như vậy, dường như thời gian không làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài
của hắn. Ba năm qua Tiểu Nghi nàng ngồi trong sơn động tu luyện nội lực
và võ công. Tất cả cổ thư trong động đều bị nàng đọc hết, hầu như đó là bí tịch
tâm pháp. Cái nàng đang luyện là Huyền Thiên Tâm pháp. Bí kíp võ công của Bạch
Phát nàng học hai năm đã thuộc hết, không sót lại quyển nào, còn chưa kể đến
việc chiếc giường kia chính là Bạch Ngọc Băng Tâm ngàn năm, mỗi ngày nàng đều
hấp thụ công lực ở đó khiến nội lực càng lúc càng cường đại. Dưới sự giúp đỡ cùng
chỉ dạy tận tình của Bạch Phát, nàng đã thuận lợi mà tu luyện gần xong Huyền
Thiên Tâm pháp, vốn là thứ tâm pháp lợi hại nhất thiên hạ.
Thực lực
của nàng sớm đã vượt qua Bạch Phát, đạt tới ngưỡng tôn giả trong đại lục
này.
Bạch
Phát nhìn nàng từ ái. Tiểu nha đầu này, thật không phụ sự kì vọng của hắn, qua
ba năm đã có thể đột phá đến mức này, người bình thường không thể làm vậy,
khiến hắn thật cao hứng. Mặc dù thực lực của nàng trên hắn khiến người làm thầy
như hắn có điểm xấu hổ, nhưng lại vẫn ngăn không được sinh tự hào với đồ đệ
này. Lâm Uyển Nghi đi tới cạnh Bạch Phát.
“Sư phụ,
con sắp đột phá thành công tầng cao nhất của Huyền Thiên Tâm pháp rồi!”
Bạch
Phát khẽ nói:
“Nha đầu…”
“Dạ?”
“Thời hạn ba năm đã kết thúc, con có thể
xuống núi rồi!”
Lâm Uyển Nghi ngạc nhiên:
“Con
chưa đột phá xong Huyền Thiên Tâm pháp mà?”
Bạch
Phát mỉm cười:
“Nếu cứ tiếp tục ở lại Bạch Linh Sơn này, con
sẽ mãi không thể đột phá tầng cao nhất đâu! Nếu muốn vậy, con phải xuống núi,
đi tìm lão bằng hữu của ta, là Ẩn Si lão nhân, hắn sẽ giúp con!”
Uyển Nghi ngẩn ra:
“Ẩn Si
lão nhân? Người đó là ai ạ?“
Bạch Phát mỉm cười :
“Một người bằng hữu tốt của ta, Huyền Thiên Tâm pháp
này, là tâm huyết cả đời của ta và hắn. Có
điều ta vô phương giúp con đột phá được tầng cao nhất, nhưng hắn có thể, bởi
năm xưa cuốn cổ pháp bị chia làm hai nửa, ta giữ phần đầu, còn hắn giữ phần
cuối, từ đó ta cũng không tìm được tung tích của hắn, nhưng vẫn nghe trong
thiên hạ đồn đại rằng hắn đã ẩn cư ở đâu đó trong Thần Nguyệt quốc!“
Nàng hơi nheo mắt lại, nhìn Bạch Phát một cách mờ
ám :
“Vậy cũng đồng nghĩa với việc, sư phụ người cũng không
đột phá được tầng cao nhất Huyền Thiên Tâm pháp?“
Bạch Phát hơi đỏ mặt, ho khan :
“Khụ, đúng vậy!“
Uyển Nghi liếc liếc hắn, rồi gật gật đầu, liên tục
nói :
“À, ra vậy, ra vậy, thật là tiếc, chậc chậc,…“
Bạch Phát nhìn bộ dạng của nàng, xấu hổ gắt lên :
“Đừng có nhìn sư phụ ngươi như vậy nha! Nếu mà tính ra, ta vẫn còn hơn cái tên đó nhiều đấy, ít
ra Huyền Thiên Tâm pháp có mười tầng thì ta đã luyện tới tầng thứ tám, còn hơn
hắn không luyện được tầng nào! Hừ!“
Uyển Nghi nhìn dáng vẻ giận dỗi của sư phụ mình thì bật
cười, vội nói :
“Được rồi, sư phụ, người bớt giận! Vậy ngày mai con sẽ xuất phát!“
Bạch Phát gật đầu, nhìn nàng một lúc rồi nói :
“Vậy
tốt, sau mười năm nữa, hãy quay trở lại Bạch Linh Sơn này để gặp
ta!Nhớ
là phải tìm gặp bằng được Ẩn Si lão nhân! Trong giang hồ hắn là kẻ cực kì biến
thái! Đồ đệ ngươi xem ra sẽ gặp khó khăn đấy!”
Uyển Nghi không nói gì, chỉ cười thầm trong bụng, sư phụ
của nàng rõ ràng là một kẻ biến thái rồi, bằng hữu tốt của biến thái thì làm
sao mà không biến thái cho được?
Sáng hôm
sau, nàng thức dậy, sắp đồ bỏ vào hành lí. Bạch Phát cho gọi nàng lại. Hai sư
đồ ngồi xếp bằng, một tay Bạch Phát đặt trên trán nàng, một dòng khí lưu cứ vậy
mà rót vào trong cơ thể nàng, đến khi hắn bỏ tay ra, trên trán nàng xuất hiện
ấn kí hình hoa đào yêu diễm, hợp với vẻ đẹp của nàng tạo nên sự diễm lệ khó
tưởng. Bạch Phát cười từ ái:
“Ấn kí
là tượng trưng cho những người luyện Huyền Thiên Tâm pháp, ấn kí này, có thể sẽ
có ích cho con! Để Ẩn Si nhìn thấy
ấn kí này, hắn sẽ nhận ra thân phận của con!”
Nàng
không nói gì, chỉ vận lực làm ấn kí tạm thời biến mất, cứ để như vậy, thật quá
chói mắt. Bạch Phát còn đưa cho nàng ba món vũ khí. Một cổ cầm, một chủy thủ,
và một sáo ngọc cốt băng. Cổ cầm cùng sáo ngọc giống nhau, rót nội lực vào, đến
khi âm phát ra sẽ chính là thứ ám khí lợi hại nhất có thể lấy mạng kẻ thù.
Thanh chủy thủ, Bạch Phát chỉ dặn khi nào nàng thực sự đột phá được Huyền Thiên
Tâm pháp, mới có thể sử dụng. Nhét vào tay nàng đủ thứ xong, Bạch Phát mới chịu
cho nàng đi. Lâm Uyển Nghi dùng khinh công, phi nhanh xuống núi. Bạch Phát đứng
trên cao nhìn xuống thân ảnh nàng khuất dần, sụt sịt khóc. Cũng may địa hình
Bạch Linh Sơn không dốc lắm, dọc đường thỉnh thoảng lại có gờ đá nhô ra cho
nàng bám vào. Vậy nên nàng thuận lợi một đường xuống được chân núi, ngoại trừ
việc y phục có vài chỗ bị bẩn ra, nàng không hao tổn chút khí lực nào.
Chân
Bạch Linh Sơn là một khu rừng rậm rạp, Lâm Uyển Nghi đứng bần thần trên đường,
nhìn lên Bạch Linh Sơn sương trắng bao phủ mù mịt, khẽ
nói:
“Sư phụ,
đồ đệ đi đây!”
Nàng
theo đường mòn đi về phía trước. Đến giữa trưa, nàng tới bên một con suối. Uyển Nghi ngồi xuống cạnh tảng đá, lôi tay nải ra xem, lúc nàng đi quên chưa có xem
qua. Bên trong tay nải, ngoại trừ y phục, lương khô đi đường, vài cuốn tâm
pháp, thêm thanh chủy thủ và sáo ngọc, thì số còn lại, chính là toàn ngân
phiếu, vàng lá, còn có bạc vụn. Với số tiền này, dù nàng ăn tiêu xa hoa, ít
nhiều cũng duy trì được vài năm. Uyển Nghi méo mặt. Hèn gì nàng thấy tay nải
nặng vậy! Nàng nhấc chủy thủ lên xem xét, chép miệng, rồi lại cất vào. Ăn một
chút lương khô, uống nước suối, nàng ngồi nghỉ ngơi một lúc. Với tốc độ này,
chỉ cần 1 ngày nữa , là có thể ra khỏi rừng. Ra khỏi khu rừng này, sẽ đến thẳng
Liêm thành của Thần Nguyệt quốc, đó cũng là điểm dừng đầu tiên trong cuộc hành
trình của nàng, còn phải tìm Ẩn Si lão nhân nữa. Nghỉ ngơi xong, Uyển Nghi lấy
từ suối đầy một bình nước, rồi lại tiếp tục lên đường.