Cửa Hàng Nhỏ Của Người Địa Cầu

Chương 13: Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những nhà hàng thuộc tập đoàn Nam Phong đều hướng về thị trường tương đối cao cấp, dựa theo lời những đồng nghiệp đã từng đến nơi đó nói, hương vị coi như khá ngon, phục vụ vô cùng tốt, phần lớn những người lui tới đều từng được nhìn thấy trên TV.

Đương nhiên, giá cả cũng cao vô cùng, nếu không được khen thưởng là nhân viên ưu tú, căn bản họ không thể đi vào nơi đó được.

Trong cả nước,được lấy tên Nam Phong chỉ có bốn nhà hàng, ở Bắc Kinh hai nhà hàng, Thượng Hải một nhà hàng và Quảng Châu một nhà hàng.

Những nhà hàng của Nam Phong thấp hơn một tầng được gọi Tiểu Nam Phong, cũng là những nhà hàng sang trọng vô cùng nổi tiếng, lưu lượng khách đến lớn hơn nhiều, về cơ bản những thành phố trực thuộc tỉnh cấp một và những thành phố cấp hai có điều kiện kinh tế tương đối khá đều có mở, cũng coi như tạo thành những mắt xích.

Khi Michelin bắt đầu tiến quân vào trong nước, lúc này đây bộ môn ẩm thực không thỏa mãn với những món ăn thông thường bắt đầu phát triển.

“Hai ngày trước bên đó có họp hội nghị online, gọi tất cả mười mấy đầu bếp nổi tiếng của Nam Phong và Tiểu Nam Phong tập trung về Thượng Hải, muốn thử sức nóng của Michelin.

” Diệp Hồng Thư nói.

Mà địa điểm để tấn công Micheline, dĩ nhiên sẽ đặt tại nhà hàng chính ở Thượng Hải.

Dù sao thì văn phòng chính của tập đoàn và nhà hàng chính cũng đều đặt ở đây.

Nhà hàng chính của Nam phong tọa lạc tại tầng mười tám của tòa nhà nổi tiếng ở trung tâm thương mại Thượng Hải, thậm chí có rất nhiều người còn không biết có một nhà hàng như thế tồn tại.

Diệp Hồng Thư giải thích: “Mấy ngày qua, nhóm đầu bếp chính thử rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cũng đã loại bỏ phần lớn, em cảm thấy anh có thể đưa qua thử.


Liễu Trạch ngẩn người, lắc đầu nói: “Tôi không thể cung cấp quy mô lớn được.


“Không cần cung cấp quy mô lớn, món ăn của nhà hàng Nam Phong đều do đầu bếp ký tên.


Diệp Hồng Thư nói xong dừng một chút, nhận ra được có lẽ Liễu Trạch chưa từng thật sự đi đến những nhà hàng cao cấp đó.

Thế là cậu nói thêm: “Trong nhà hàng Nam Phong, mỗi một món ăn đều được ký tên bởi đầu bếp đã làm ra món đó, chất lượng của mỗi món ăn, nguyên liệu nấu ăn cũng khác biệt với nguyên liệu thông thường, chất lượng nguyên liệu nấu ăn tốt chỉ là yêu cầu cơ bản mà thôi, mỗi đầu bếp sẽ có yêu cầu về mùi, về vị của nguyên liệu nấu ăn khác nhau.

Ví dụ đơn giản, giả thiết bạn làm món ớt xào thịt, đối với đầu bếp nổi tiếng, người ta phải đảm bảo món ăn này ngon lành đẹp mắt, thì sẽ chọn lực những nguyên liệu nấu ăn và gia vị thích hợp nhất, có thể là loại thịt ngon nhất do một nông trại tư nhân cung cấp được vận chuyển bằng máy bay hoặc một loại ớt từ một nông trường thực vật nào đó và muối làm từ nước biển sâu vân vân.


(ớt xào thịt)
Những thực khách thông thường sẽ không nếm ra sự khác biệt vi diệu trong đó, nhưng với tư cách đầu bếp thì nhất định phải làm cẩn thận tỉ mỉ.

Nói đơn giản chính là: phẩm chất có cao đến đâu, mùi vị không giống yêu cầu của đầu bếp, thì người ta chưa chắc đã chọn bạn.

Sau khi xác định nhu cầu, lại qua bước tiếp theo, ví dụ như bên cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho nhà hàng nhất định phải được lựa chọn tỉ mỉ cam đoan đạt được yêu cầu của đầu bếp, nếu không thì có thể sẽ bị vô tình loại bỏ.

Mặc dù Liễu Trạch chưa từng đến những nhà hàng cao cấp kia, nhưng đối với cuộc sống xa xỉ tinh tế thế kia thì đã từng nghe nhắc đến.

Liễu Trạch im lặng một lúc lâu, thành thật nói: “Tôi cũng không tiện để khảo sát thực địa.


Diệp Hồng Thư ngừng một chút, chuyện này cũng không phải vấn đề lớn: “Nguyên liệu nấu ăn có thể qua kiểm định chất lượng là được.


Liễu Trạch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Nếu có thể có được thu nhập lâu dài thông qua Vô Dụng Nhỏ thì quả thực vẫn có thể xem là chuyện tốt, dù sao muốn thật sự lợi dụng không gian vô tận bên trong Vô Dụng Nhỏ, những vật dụng này kia cần phải mua từ bên ngoài chắc chắn sẽ tăng không ngừng, chỉ có tám mươi ngàn đồng căn bản không thấm vào đâu.

—— ai mà biết sau này Vô Dụng Nhỏ còn bày sẵn chiêu nào để chờ anh đây.

“Cần cung cấp những nguyên liệu nấu ăn nào, cậu lập một danh sách đi.

” Liễu Trạch đóng nắp bình giữ nhiệt, nói.

Diệp Hồng Thư không có ý kiến, nói sẽ đi hỏi những đầu bếp kia một chút.

Liễu Trạch gật gật đầu cười cười với cậu, nói cảm ơn, xong xoay người rời khỏi phòng trà.

Diệp Hồng Thư nhìn theo bóng Liễu Trạch, như đang có điều suy nghĩ.

Ý định ban đầu của cậu là chỉ muốn giúp Liễu Trạch thử khai thác thêm một nguồn thu nhập mới — bởi vì mọi người đều biết Liễu Trạch thích tiết kiệm tiền, đều ngầm hiểu, mà lần trước khi Diệp Hồng Thư gài cha mình cũng đã phát hiện, quả thực Liễu Trạch khá coi trọng việc kiếm tiền.

Diệp Hồng Thư không thiếu tiền, cũng không biết nhiều lắm chuyện thiếu tiền sẽ như thế nào, nhưng cậu cũng không có thành kiến gì với những người ham tiền.

Cậu chỉ cung cấp một con đường, có thể đi được hay không còn phải nhìn vào bản thân Liễu Trạch.

Chỉ có điều Diệp Hồng Thư thật sự không ngờ tới, cậu chỉ mới nói như thế, nhưng hình như đã phát hiện ra một bí mật nho nhỏ.

Bí mật của Liễu Trạch rất nhiều, nhưng so với các đồng nghiệp trong công ty bị Liễu Trạch giữ kín như bưng, thì thời sinh viên Liễu Trạch vẫn chưa biết khéo léo đưa đẩy đã ít nhiều tiết lộ một ít thông tin.

Những chuyện Diệp Hồng Thư biết nhiều hơn đồng nghiệp một chút, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc biết hộ khẩu Liễu Trạch ở đâu, là khi cậu đi giúp thầy hướng dẫn sắp xếp tài liệu đã vô tình nhìn thấy.

Hộ khẩu của Liễu Trạch ở một làng miền núi thuộc tỉnh Tương mà Diệp Hồng Thư chưa từng nghe nhắc đến, cho nên anh có nơi cung ứng rau quả tươi mới, Diệp Hồng Thư cũng không thấy bất ngờ lắm.

Cậu không giống những đồng nghiệp đoán mò có phải Liễu Trạch có người theo đuổi kia, liên hệ đến tình huống gần đây Liễu Trạch đều có hoa trái tươi mỗi ngày, cậu cảm thấy dạo gần đây tâm tình Liễu Trạch tốt như vậy, có thể là vì có người thân đến Thượng Hải chuẩn bị kinh doanh rau trái.

Diệp Hồng Thư tự tưởng tượng một phen mà không biết Liễu Trạch đã nói với các đồng nghiệp là mua trái cây ở tiệm hoa quả ngay cạnh căn tin công ty, còn có cảm giác logic của cậu vô cùng trôi chảy hoàn mỹ.

!
Liễu Trạch không biết Diệp Hồng Thư đang nghĩ cái gì, anh trở về bàn làm việc, tán gẫu vài câu với mấy đồng nghiệp đã bị Diệp Hồng Thư mắng, rồi vùi đầu làm việc tiếp.

Lúc nghỉ trưa, Liễu Trạch vào trong Vô Dụng Nhỏ một chút, chuẩn bị thu hoạch lúa mì gieo lúc sáng sớm.

Từ sau khi Vô Dụng Nhỏ lên cấp năm vẫn luôn thông báo đang kết nối mạng, mà trang giao dịch mua vẫn luôn trắng tinh vì không kết nối mạng được, Liễu Trạch tò mì muốn chết, mỗi lần vào đều muốn mở nhìn thử.

[Chúc mừng người sử dụng, đất đen màu mỡ thu hoạch sản xuất thành công!
Điểm kinh nghiệm đất đai x10330, điểm kinh nghiệm hệ thống x1033.

Cây nông nghiệp lúa mì có thể thu hoạch, mong người sử dụng cố gắng hơn nữa!]
Liễu Trạch khẽ giật mình, nhìn nhìn giao diện, lại nhìn lúa mì vàng ươm trên sáu mảnh đất đen, bước đến.

Một gốc lúa mì bình quân có từ 3-5 nhánh lúa, tổng cộng sáu mảnh, phân bón khác nhau nên số lượng mọc lên cũng thực sự khác biệt, trên mảnh được bón phân đạm thì lúa mì mọc đến tám nhánh, hạt lúa cũng nhiều hơn.

Nên điểm kinh nghiệm lần này cũng nhiều đến bất ngờ.

Đáng tiếc đất đen là Lv.

Max không thể tăng cấp được nữa, mà Vô Dụng Nhỏ tăng lên cấp năm rồi, thì điểm kinh nghiệm cần có để tăng lên cấp sáu đã tăng vọt đến 200.

000 điểm.

Liễu Trạch nhìn gốc lúa mì trên một mét vuông đất, cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, tỉ lệ sử dụng đất có hơi thấp một chút.

Có điều nếu so với tốc độ sinh trưởng và số lượng sản xuất được, đã rất khá.

Liễu Trạch thu hoạch lúa mì, thoáng liếc qua giá lúa mì, nhận ra điểm tích lũy của lúa mì là 0.

5 điểm một hạt.

Anh ngừng một chút, đều bán hết lúa mì, rồi ghi lại sản lượng và phân bón tương ứng vào trong sổ tay nhỏ, lại lần nữa gieo đậu nành, rồi bón phân.

Đến chiều, Liễu Trạch nhận được danh sách thực vật Diệp Hồng Thư gửi đến.

Chủng loại cần có rất nhiều, nhưng số lượng lại vô cùng ít, mỗi loại thực vật chỉ cần đưa đến mười cái, chờ nhóm đầu bếp chọn lựa là được.

Liễu Trạch nhìn danh sách, sau khi tan việc về nhà, liền thu hoạch đầu nành rồi ghi chép cẩn thận, bắt đầu trồng thực vật trong danh sách.


(đậu nành)
Có lẽ là do các loại rau củ quả càng là thông thường thì lại càng khó tìm được nổi trội, nên trong danh sách đều là các lại rau củ quả tương đối thường gặp, vừa hay Liễu Trạch đều có hạt giống, không cần đi một chuyến đến chợ nông sản nữa.

Liễu Trạch mất hai ngày để chuẩn bị hơn ba mươi loại rau củ quả trong danh sách giao cho bộ phận ẩm thực dựa theo hướng dẫn của Diệp Hồng Thư, trong văn phòng thu mua của ngành ẩm thực điền vào một biểu mẫu liên hệ, nhìn họ cẩn thận dán nhãn lên từng loại thực vật anh mang đến, rồi quay trở về phòng làm việc của mình.

Liễu Trạch chăm chỉ trồng rau rồi thu hoạch, đến trước cuối tuần đã đem tất cả các loại giống phù hợp trồng trên đất đen anh có thể tìm được đều thử nghiệm hết, cuối cùng phát hiện đậu nành là giống tiết kiệm chi phí nhất.

Điểm kinh nghiệm của đậu nành dựa theo trái đậu để tính, một mảnh đất đã bón phân đầy đủ có thể cho chừng ra 240 – 280 trái đậu, mỗi trái đậu bán được 5 điểm, tính bình quân thì mỗi hạt đậu có giá trị 1 điểm.

Hiệu quả về chi phí khá cao.

Tan tầm thứ sáu, Liễu Trạch liền liên hệ đặt hàng máy gieo hạt bón phân của một xưởng sản xuất trong thành phố gần trang trại.

Sáng sớm thứ bảy, anh mua vé tàu cao tốc chạy đến trang trại mình thuê, anh vừa đến nơi, xưởng sản xuất đã lái xe tải đến giao cho anh hai cái máy anh đã đặt.

Liễu Trạch cầm hóa đơn ký nhận, đưa mắt nhìn xe tải lớn rời đi, quay đầu nhìn lại máy móc đang tháo rời từng phần trong nhà.

Máy rất lớn, xưởng sản xuất khi giao hàng để thuận tiện, chỉ lắp ráp vài bộ phận chi tiết, đa số các phần còn lại và lắp ráp hoàn thiện vẫn phải cần Liễu Trạch làm, những vật này lớn nhỏ không bằng nhau, có những phần không thể đưa qua cửa để mang vào trong nhà, đây cũng là lý do Liễu Trạch nhất định phải thuê một trang trại chỉ để nhận hàng và lắp ráp máy móc.

Bên xưởng sản xuất còn có lòng tặng một thùng dụng cụ lắp ráp bao gồm cả găng tay công trường.

Liễu Trạch mở bản vẽ ra rồi nhìn các bộ phận máy đang được xếp thành hai hàng trên đất để dễ lắp ráp, hít sâu, đeo găng tay vào bắt đầu chơi với đống máy móc này.

Sáng sớm ngày hè ở thôn quê, ở tình huống không có muỗi, thì khá thoải mái.

Liễu Trạch hít lấy không khí trong lành, có gió thổi qua, còn có thể ngửi được mùi cây cỏ đặc thù.

Anh ngồi xổm trong mảnh sân nhỏ leng ka leng keng lắp ráp, đến khi ngày dần dần trôi qua, cảm giác càng nóng hơn, Liễu Trạch chuyển tất cả đồ vật vào trong Vô Dụng Nhỏ.

Mặc dù bên trong Vô Dụng Nhỏ luôn nắng chói chang, nhưng thực tế khi ánh nắng chiếu xuống người, căn bản không cảm giác được nhiệt độ gì.

Nhưng trong Vô Dụng Nhỏ không có thay đổi thời tiết, cũng không có lưu thông khí, ngay cả gió cũng không có, cho dù để người ta cảm thấy nhiệt độ thoải mái, thì ở khía cạnh tâm lý cũng hơi có chút khó tin.

Vừa mới vào trong Vô Dụng Nhỏ, những thông báo liên tục đập vào mặt Liễu Trạch.

Trong đó rõ ràng nhất chính là giáo trình tăng cấp.

Liễu Trạch đã quen với chuyện này, anh nhìn đống máy móc rời rạc kia, nghĩ nghĩ, vẫn ấn chọn mở giáo trình tăng cấp đã nhảy nhót suốt một tuần nay.

[Mời chọn mua một loại địa hình!]
Liễu Trạch ấn mở bảng giao dịch, qua một tuần trồng trọt, anh đã quét điểm tích lũy lên đến 230.

000 điểm.

Dư dả để mua một hồ nước năm mươi mét vuông.

Động tác Liễu Trạch cũng dứt khoát, dựa theo giáo trình chọn hồ nước, sau đó nhấn xác định.

[Người sử dụng đã mua một loại địa hình thành công, tính năng mô phỏng bản đồ đất đai đã mở, nhấn nút bản đồ để vào phần cài đặt!]
Liễu Trạch nhấn vào nút bản đồ mới hiện ra, phát hiện trước mặt đã hiện lên một mô hình 3D, trên mô hình là bản đồ đất đai toàn bộ Vô Dụng Nhỏ được thu nhỏ lại, Liễu Trạch có thể thấy rõ ràng vài mảnh đất đáng thương của mình, ngay cả những bộ phận máy móc vừa nhét vào cũng hiện rõ, có điều đã thu nhỏ lại chỉ bằng nửa móng tay.

Với tỷ lệ này, anh thực sự là nghèo rớt mùng tơi làm người ta không kềm được nước mắt.

Liễu Trạch kéo hồ nước vào trong bản đồ, tạo hình dạng theo ý muốn, rồi đặt bên cạnh những mảnh đất đã được chia thành hai hàng.

[Chúc mừng người sử dụng đặt địa hình thành công! Mời nuôi dưỡng động thực vật dưới nước!]
Liễu Trạch sửng sốt, chi tiết thuộc tính của địa hình cũng không được nói rõ ràng trên trang giao dịch.

Anh ngừng một chút, mở thuộc tính chi tiết của hồ nước ra.

[Hồ nước Lv.

1
Tình trạng nuôi dưỡng: bỏ trống
Hạn mức cao nhất động thực vật được nuôi dưỡng: 10 loại
Xác suốt nuôi dưỡng động thực vật thành công: 10%
Tỷ lệ hàng hiếm: 1%]
Dưới giao diện có hai lựa chọn, theo thứ tự bắt đầu là nuôi dưỡng và bán.

Liễu Trạch nhìn hai chữ bỏ trống, trong lòng thấy không ổn, dự cảm bất thường quen thuộc này vừa nảy ra, ngay sau đó Vô Dụng Nhỏ đã b4n ra một thông báo mới.

[Mời người sử dụng trở về hiện thực tự thu hoạch động thực vật dưới nước đem vào Vô Dụng Nhỏ!]
Liễu Trạch: “! “
~oOo~.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.